Hiệp Ước Tình Nhân Để Cứu Cha Mẹ

Chương 20: Chương 39-40




Một góc trên con đường mòn đầy hoa hồng. Hai người vẫn chăm chú nhìn vào cái đình nhỏ nơi có hai cô gái đang cười thật vui vẻ. Nụ cười trên khuôn mặt hai cô gái cũng thật đẹp

Trong lúc đó:

“Ngự, em gái em hôm nay muốn em tặng nó một bộ đồ. Anh đi cùng em nha.” Một người phụ nữ tựa vào ngực Phàm Ngự nũng nịu nói

Phàm Ngự nhìn người phụ nữ trong ngực mình, tặng cho cô một nụ hôn nóng bỏng

“Bảo bối. Tối qua biểu hiện của em nhiệt tình như vậy, hôm nay anh làm sao nỡ từ chối chứ.” Phàm Ngự nâng cằm người phụ nữ lên đầy thâm tình nói

Người phụ nữ muốn cùng Phàm Ngự thưởng thức cảnh đẹp của con đường mòn trong trường nên cô đã rủ Phàm Ngự tới đây, nhưng cô không biết rằng Phàm Ngự đang thưởng thức một khung cảnh khác.

Phàm Ngự nhìn hai cô gái trong đình nhỏ, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, liền cảm thấy tức giận

Muốn để Phàm Ngự đưa đến trường, đây là chuyện không thể. Nhưng không hiểu sau hắn lại đồng ý. Có lẽ là vì hắn có thể nhìn thấy An Tuyết Thần.

Đúng là có thể nhìn thấy cô. Có thể thấy cô cười vui vẻ như vậy. Mấy hôm nay, mặc dù không có hắn cô vẫn thật vui vẻ. Gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự nhanh chóng đen lại

Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh thấy Phàm Ngự đang chăm chú nhìn cô gái phía bên trong đình, cảm thấy ghen ghét, cả người không xương dán chặt vào Phàm Ngự

“Ngự, anh đang nhìn cái gì vậy? Chúng ta mau đi thôi.”

Phàm ngự quay đầu lại nhìn nữ nhân, trên mặt trong nháy mắt hiện lên nụ cười sủng ái.

“Đi thôi, bảo bối.”

Trước khi đi Phàm Ngự cũng không quên liếc nhìn về phía An Tuyết Thần, trên khóe miệng còn mang theo nụ cười khát máu

Phàm ngự ôm nữ nhân trong ngực. Trong lòng nghĩ

“An Tuyết Thần, cô sẽ phải trả gía cho hành động ngu ngốc ngày hôm nay. Tôi sẽ cho cô thấy một năm này không phải là vui vẻ mà là thê thảm. Cô chỉ là một món đò chơi mà tôi bỏ tiền mua mà thôi. Hạnh phúc ngắn ngủi của cô sắp kết thúc rồi đó.”

Khóe mắt Phàm Ngự trở lên lạnh lẽo. Khoảng cách của hắn với An Tuyết Thần cũng ngày càng xa

Bên trong đình:

An Tuyết Thần đột nhiên cảm thấy sống lưng bỗng lạnh đi, thân thể cô hơi run lên

Lý Viện nhìn An Tuyết Thần cười hỏi.

“Sao thế?”

An Tuyết Thần lắc đầu cười.

“Không có, có thể chỉ là cảm lạnh thôi. Ăn đi.”

Hai người vẫn tiếp tục vừa cười vừa thưởng thức các món ăn ngon.

Trở lại phòng học, hai người thấy Phàm Cố vừa ngồi vừa để hai chân lên mặt bàn, đang đeo tai nghe, trông thật giống một tên lưu manh.

An Tuyết Thần kéo Lý Viện đi đến phía Phàm Cố, giật bỏ tai nghe, tức giận nói với hắn

“Này, Phàm Cố, bạn tránh ra để mình còn vào chỗ ngồi. Còn nữa, bạn mau đi ra chỗ khác mình còn muốn nói chuyện với Lý Viện. An Tuyết Thần vừa nói vừa đẩy Phàm Cố đi ra chỗ khác.

Phàm Cố mỉm cười nhìn An Tuyết Thần. Đứng dậy

“Được.”Một chữ được khiến cho mọi người đều thấy giật mình

Nói xong liền đi ra chỗ khác ngồi. Ngay cả Lý Viện cũng cảm thấy bất ngờ.

An Tuyết Thần nhìn hắn rất thức thời rời đi. Khóe miệng mỉm cười, an vị ngồi xuống. Kéo Lý Viện đang sững sờ ngồi xuống bên cạnh

“Lý Viện, sao bạn lại thất thần thế?” An Tuyết Thần huơ tay trước mặt Lý Viên

Lý Viện đang ngẩn người nhìn An Tuyết Thần mắt chớp chớp.

Giơ ngón tay cái lên

“Tuyết Thần, mình thật sự là ngày càng phục bạn đó.”Lý Viện nghiêm trang nói.

An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt của An Tuyết Thần cười hì hì nói

“Vậy sao? Nếu thế thì bạn yêu mình đi.” An Tuyết Thần cười đùa với Lý Viện.

Toàn bộ hành động của hai người đều bị Phàm Cố nhìn chăm chú. Khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng rất nhanh chóng rồi biến mất.

Thường thì hạnh phúc sẽ rất nhanh rồi trôi qua. Có lúc cười vui vẻ cũng có lúc sẽ phải khóc trong đau khổ

“Thiếu gia, tối nay tôi có cần đi đón An tiểu thư không?” Lão Mà cúi đầu nói với Phàm Ngự đang chăm chú vào đống tài liệu trên bàn.

Phàm Ngự đăt bút xuống ngẩng đầu lên. Nhìn lão Mã, cười nói.

“Đi chứ. Sao lại có thể không đi được cơ chứ. Hôm nay ông đi đón cô ấy về nhà, chăm sóc cô ây cẩn thận. Nhớ là không được dọa đến cô ấy.” Miệng Phàm Ngự nhếch lên một nụ cười gian có chứa nguy hiểm mà không thể bỏ qua.

Chú Mã nhìn Phàm Ngự, trong lòng run rẩy không thôi. Bởi ông rất hiểu thiếu gia nhà mình, bây giờ ông chỉ có thể thầm cầu nguyện cho An tiểu thư được bình yên.

Trường học

Một ngày trôi qua thật nhanh, một tháng cũng sắp qua rồi, mà kỳ kiểm tra hàng tháng cũng sắp đến rồi. Mình nhất định phải cố gắng hơn nữa.

“Được rồi. Hôm nay tạm dừng ở đây.” Giáo sư Thuyết nói xong liền đi ra khỏi phòng học.

“Thầy vất vả rồi.”

Lý Viện chạy đến bên cạnh An Tuyết Thần vỗ vai cô.

“Này, Tuyết Thần chúng ta cùng nhau về nhà thôi.” Lý Viện cười hì hì nói.

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lý Viện, nhẹ nhàng véo má Lý Viện

“A, không được rồi. Hôm nay có người đến đón mình. Hẹn bạn khi khác có được không vây.” An Tuyết Thần chắp tay hình chữ thập nói với giọng van xin

“Vậy à. Thế cũng được. Hẹn bạn khi khác. Bye bye.” nói xong Lý Viện liền cầm cặp sách chạy vội ra ngoài.

“An Tuyết Thần, đợi một chút.” Thanh âm này vừa nghe liền biết là Phàm Cố.

An Tuyết Thần quay đầu lại, cau mày nhìn hắn, không nói gì cũng không có đi về phía trước. Bởi vì cô thật không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì cả, chỉ vì hắn là em trai của kẻ mà cô căm ghét.

Phàm Cố đi tới trước mặt cô, nhìn cô, vừa liếc nhìn chiếc xe đang đỗ bên ngoài cổng trường. Nhìn chăm chú vào An Tuyết Thần.

“Tôi muốn cô hãy rời khỏi anh trai tôi.” Phàm Cố nắm chặt vai An Tuyết Thần, vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú vào cô

Đối với những lời mà Phàm Cố vừa nói An Tuyết Thần có chút ngạc nhiên nhưng chỉ là thoáng qua. Cô lạnh lùng hất tay Phàm Cố ra.

“Không thể. Tôi yêu anh ấy và tôi muốn ở bên cạnh anh ấy.” An Tuyết Thần né tránh ánh mắt soi mói của Phàm Cố. Cô cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh khi nói ra những điều dối trá vừa rồi. Sau đó cũng nhanh chóng xoay người rời khỏi.

An Tuyết Thần lặng nề bước đi. Trong mắt không biết tại sao nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống không thể kiềm chế. Nhưng là không ai chú ý đến.

Nghe những lời An Tuyết Thần vừa nói Phàm Cố như lặng cả người. Anh vẫn đứng đó, dường như vẫn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy

An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn Phàm Cố vẫn đứng ở đó không chịu rời đi. Cô cố gắng không để cho Phàm Cố nhìn thấy mình

An Tuyết Thần lau nước mắt, sau đó nhẹ nhàng mở miệng.

“Chú Mã, ngày mai không cần đến đón cháu.”

Chú Mã nhìn An Tuyết Thần thản nhiên mở miệng

“Tiểu thư, bay giờ cô có muốn đi gặp thiếu gia không?” Chú Mã lo lắng hỏi

An Tuyết Thần nhìn chú Mã mở miệng nói

“Đi gặp Phàm Ngự? Sao vậy chú Mã? Có chuyện gì không?”

Chú Mã cũng không có nói thêm điều gì, chỉ lắc đầu một cái.

An Tuyết Thần nhìn chú Mã, An Tuyết Thần có loại cảm giác nói không ra lời, vô lực dựa vào ghế, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có cơn mưa nhỏ đang tí tách rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.