Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 49




Khi tỉnh lại, trời đã sáng choang, bên ngoài ánh tuyết mờ mịt khiến thoạt nhìn bầu trời như bị đè nén.

Ôm chăn ngồi dậy, Như Thúy nhẹ dụi mắt, không cẩn thận đụng tới nửa mặt bên phải, một trận đau đớn mãnh liệt khiến nàng hít vào một hơi, rên rỉ kêu một tiếng, không dám chạm vào nữa.

Nàng cảm giác hình như nửa bên phải mặt mình đau đến chết lặng, sẽ không bị sưng lên chứ?

Chợt nhớ ra, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện là giường trong phòng ngủ. Trở về lúc nào nàng hoàn toàn không ấn tượng, nhưng cũng biết hẳn là do Ôn đại nhân nhà nàng ôm nàng về, tối hôm qua nghe tâm sự của hắn, cứ vậy mà mơ hồ ngủ thiếp đi.

Vén màn giường đứng dậy, Như Thúy cô nương gọi nha hoàn đợi ngoài phòng vào.

Nha hoàn bước vào là Lam Y, tối hôm qua Thanh Y gác đêm kiêm lo lắng hãi hùng một đêm, tinh thần không tốt, vừa mới đi ngủ bù.

Lam Y vừa giải thích, vừa hầu hạ nàng rửa mặt, nhìn thấy nửa bên mặt sưng lên của nàng, đau lòng lại không biết nói gì cho phải. Thanh Y cũng không tỉ mỉ kể lại quá trình cho nàng ta biết, chỉ nói tối hôm qua phu nhân không cẩn thận vấp ngã, bảo nàng ta hầu hạ cẩn thận. Thế nhưng hơn nửa đêm, sao phu nhân lại vấp ngã chứ? Ngã ở đâu? Thoạt nhìn có phải quá nghiêm trọng rồi không?

Đương nhiên, quả là thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, lại không tổn thương gân cốt, dưới loại tình huống đó, Như Thúy cô nương cũng xem như may mắn, nếu là người bình thường, tối hôm qua cũng trượt té như nàng thì sẽ trực tiếp lăn tới cầu thang phía dưới hành lang, hoặc sẽ đập mặt xuống, sớm đã bị té đầu rơi máu chảy. Như Thúy cô nương quả nhiên là người may mắn đáng bị người ta hâm mộ ghen ghét, chỉ sưng nửa bên mặt và trên tay trầy da một chút thì có là gì?

Sau khi ăn sáng xong, Lam Y bưng một chén nước tỏa ra mùi thuốc nồng đậm đến, Như Thúy cô nương nhăn mặt, nói: "Ta chỉ bị té, đâu cần phải uống thuốc chứ?"

Lam Y lộ vẻ cố chấp nói: "Đây chính là thuốc mà sáng sớm đại nhân đã đến phủ Hồ thái y nhờ Hồ thái y kê, nếu phu nhân ngài không uống hết, không phải sẽ phụ tấm lòng của đại nhân sao? Hơn nữa uống thuốc mới có thể mau khỏi."

Thế là Như Thúy cô nương ngoan ngoãn uống.

Bởi vì bị thương, Như Thúy cô nương chẳng có việc gì để làm.

Sáng sớm lúc Ôn Lương rời đi, đã dặn người hầu, phải để nàng yên ổn dưỡng thương, không được tới quấy rầy nàng, không thể để nàng hao tổn tinh thần. Thế là nha hoàn ma ma hầu hạ bên người nàng đều rất nghe lời không cho nàng làm việc, thậm chí ngay cả xem sổ sách cũng bị cấm tiệt.

Như Thúy cô nương bảo Lam Y lấy gương đem tới, xuyên qua gương đồng không tính là rõ ràng, còn có thể nhìn thấy bên mặt bầm tím, qua một buổi tối, dường như cái mặt sưng như bánh bao kia đã tích một vết bầm to, xanh xanh đen đen, cảm giác rất khủng bố, thoạt nhìn tựa như bị người đánh sưng lên.

"Lam Y, ngươi nói xem hai ngày thì có thể tiêu sưng không?" Như Thúy cô nương có chút lo lắng hỏi. Ngày kia đã là sinh thần của cha chồng, khi đó phải gặp người.

Lam Y chớp mắt, sau đó rất nghiêm trang nói: "Không biết, có cần gọi đại phu đến xem một chút không ạ?"

"Không phải Ôn đại nhân đã nhờ Hồ gia gia bốc thuốc rồi sao? Vẫn nên thôi đi." Như Thúy cô nương lười biếng nói, trương cái mặt bánh bao này ra, người khác sẽ nhìn nàng thế nào? "Ra ngoài lỡ người khác nhìn thấy bộ dáng này của ta, tưởng Ôn đại nhân bạo lực gia đình thì phải làm sao? Ta không muốn người khác hiểu lầm Ôn đại nhân."

"..."

Lam Y thầm nói: phu nhân ngài không tổn hại hình tượng của Ôn đại nhân sẽ chết sao? Nam nhân tuấn tú sáng sủa như vậy, ai sẽ cho rằng phẩm hạnh hắn không tốt, bạo lực với thê tử chứ? Phu nhân ngài thực sự đã nghĩ nhiều rồi.

Nhìn một hồi, Như Thúy cô nương dặn dò người bên cạnh, không nên lộ ra chuyện nàng té bị thương. Cho nên đến buổi trưa lúc những thiếu niên kia đúng hạn qua bái kiến, nàng cũng không ra tiếp đãi như bình thường.

"Minh quản gia, phu nhân các ngươi đâu?" Ăn mặc tựa như một quả cầu tròn vo, Tiểu mập mạp nhìn quanh hỏi.

Minh quản gia xin lỗi nói: "Thân thể phu nhân không khỏe, xin mấy vị thiếu gia cứ tự nhiên."

"Có quá nghiêm trọng không?" Tiểu mập mạp quan tâm hỏi.

"Không sao cả, phiền Mạc thiếu gia quan tâm rồi." Minh quản gia vẫn mỉm cười.

Hạng Thanh Xuân, Vệ Triêu Ấp, Chu Chửng Hú liếc mắt nhìn chăm chú, ba thiếu niên quen thói âm mưu quỷ kế thầm cảm thấy Minh quản gia nói quá qua loa.

Sau giờ ngọ khi Ôn Lương trở về, liền nghe nói Như Thúy cô nương đang ngủ.

Sau khi đuổi nhóm thiếu niên kia đi xong, không để ý đến bọn nha hoàn đang hỏi có cần dọn bữa trưa không, Ôn Lương trực tiếp về phòng, vén màn giường lên, liền nhìn thấy người nào đó ngủ say sưa trên giường, khóe môi hơi cong, giống như đang mộng đẹp. Tầm mắt dừng trên mặt bên phải của nàng, vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm xuống, thấy nàng đau đến nhíu mày, vội vàng dời tay, vẻ mặt có chút luống cuống.

Một lát sau, khi tâm tình luống cuống đã nén xuống, ngồi trên ghế thêu trước giường nhìn vẻ mặt ngủ say của nàng.

***

Nhóm thiếu niên bị đuổi đi kia không ăn chực cơm thành công, vừa đói vừa lạnh, liền dồn chủ ý lên người Tiểu mập mạp, Tiểu mập mạp buồn rười rượi dẫn bọn hắn đến tửu lâu nhà mình, càn quét miễn phí một trận.

Sau khi Tiểu nhị bưng thức ăn sở trường của quán lên xong, bọn họ liền vừa ăn vừa nói chuyện.

Hạng Thanh Xuân nói: "Minh quản gia có điều giấu giếm."

Chu Chửng Hú nói: "Hình như tâm tình của Ôn đại nhân không tốt lắm."

Vệ Triêu Ấp nói: "Hơn nữa còn rất vội vã đuổi chúng ta ra cửa."

Tiểu mập mạp nói: "Vì sao hôm nay Tiếu Tiếu cô nương không tới Ôn phủ?"

"..."

Ba thiếu niên hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu mập mạp, Tiểu mập mạp vô tội nhìn lại bọn họ, hỏi: "Gì chứ gì chứ? Ta muốn gặp Tiếu Tiếu cô nương, không được sao? Vệ thiếu, Chửng Hú, Thanh Xuân, mặc kệ thế nào ta cũng coi trọng Tiếu Tiếu cô nương, cuộc đời này không phải nàng thì không cưới, các ngươi nghĩ kế cho ta đi, nhất định phải cưới được nàng! Các ngươi cũng không được có ý với nàng!"

Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú không hé răng, xem như bọn hắn ngầm đồng ý, chỉ có Hạng Thanh Xuân đanh mặt, chống lại ánh mắt ép buộc của Tiểu mập mạp, khẩu vị giảm hơn phân nửa.

"Ngươi muốn cưới ai liên quan gì đến ta? Sao ta phải giúp ngươi nghĩ kế?" Hơn nữa hắn và bọn họ cũng không thân quen gì. Dù gì hắn cũng là con cháu của đại hoàng tử, lúc nào cũng có thể gây khó dễ cho những người này, sao có thể giúp bọn hắn chứ?

"A, chúng ta không phải là đồng bạn* sao?" Tiểu mập mạp giật mình.

Hạng Thanh Xuân cảm thấy mình sắp buồn nôn, sắc mặt khó coi nói: "Ai nói chúng ta là... đồng bạn*?"

Mạc Tiềm lại như người anh trai tốt đè lên vai hắn ta, thiếu niên thân thể ốm yếu vừa không chú ý liền bị một viên thịt béo lùn chắc nịch đè chặt trên ghế, thiếu chút nữa không thở nổi.

"Đều cùng đến chỗ Ôn tiên sinh chịu phạt, loại tình cảm cùng chung hoạn nạn này còn ai có thể hơn? Ngươi đừng khiêm tốn, hai ta thân quá mà? Đúng không? Thanh Xuân, ta biết ngươi hay xấu hổ, nhưng ngươi vẫn rất tốt, người bạn như ngươi ta nhất định kết giao, cứ vậy đi! Ngươi không phản đối chính là đồng ý. Cho nên, bạn bè gặp nạn sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Phải không? Thanh Xuân, ngươi sẽ giúp ta, đúng không..." Tiểu mập mạp lải nhải, dùng rất nhiều câu hỏi.

Hạng Thanh Xuân bị một viên thịt ép tới mức thiếu chút nữa không thở nổi, một tay đẩy người phía trước, hai mắt nhìn trừng trừng hai người Vệ Triêu Ấp đang từ tốn ngồi nhai, không tiếng động lộ ra ánh nhìn cầu cứu, thế nhưng khiến hắn tuyệt vọng chính là, hai người kia lại quay mặt đi! Dứt khoát không nhìn tới! Thật đáng hận!!

Chu Chửng Hú và Vệ Triêu Ấp coi như không nhìn thấy, mặc dù bọn họ thông minh, nhưng với chuyện Tiểu mập mạp đã kiên trì quấn lấy bắt bọn họ nghĩ kế, bình thường người thua tuyệt đối là bọn họ. Cho nên nếu thông minh một chút sẽ không muốn thử thách đạo hạnh ‘ép buộc người’ của Tiểu mập mạp, chịu không nổi mà.

Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, Hạng Thanh Xuân chỉ có thể thỏa hiệp: "Biết, biết rồi... Ta, ta sẽ giúp ngươi..." Cho nên gã mập mạp nhà ngươi mau cút xa ra!!!

"A, thực sao? Thanh Xuân, ngươi quả nhiên là người tốt, anh em tốt, ta quả nhiên không nhìn lầm các ngươi." Rốt cuộc Tiểu mập mạp cũng vui vẻ dời cái thân thể tròn vo của hắn đi, xốc thiếu niên mắt xếch chỉ chút nữa đã trợn trắng mắt lên, tiện tay rót cho hắn ta một chén rượu, muốn uống máu ăn thề.

Hạng Thanh Xuân nghiêm mặt, ngăn cản hành vi ép buộc của Tiểu mập mạp, dưới sự nhiệt tình của Tiểu mập mạp, ngoan ngoãn uống hết chén rượu kia, sau đó vào lúc Tiểu mập mạp vui mừng vuốt lưng hắn ta, rốt cuộc nhịn nổi nữa mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhóc béo kia, ngươi nên giảm cân đi!"

"Ta đã giảm rồi. Mẹ ta nói gần đây ta gầy đi một vòng đó, xem ra Ôn tiên sinh trừng phạt thật quá hung tàn." Tiểu mập mạp vẫn thầm sợ hãi.

"..."

Hạng Thanh Xuân tức chết đi được, quyết định không để ý tới Tiểu mập mạp, cùng Vệ Triêu Ấp thảo luận nguyên nhân khác thường hôm nay của Ôn Lương.

Tiểu mập mạp chen miệng nói: "Chẳng lẽ là do Ôn tiên sinh lớn tuổi rồi, cho nên tâm tình không tốt?"

"Câm miệng!" Ba thiếu niên quát lên với hắn ta.

Tiểu mập mạp nín bặt.

Sau đó tiếp tục thảo luận.

Chu Chửng Hú vuốt cằm, chậm rãi nói: "Tối hôm qua nghe phụ thân ta nói, hai ngày nữa là sinh thần thứ năm mươi của Trấn quốc công. Cha ta và Trấn quốc công có chút giao tình, tối hôm qua phụ thân còn thở dài nói, đã mười mấy năm Ôn tiên sinh chưa về nhà chúc thọ Trấn quốc công, hi vọng năm nay hắn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà không thể về nhà."

Vệ Triêu Ấp và Hạng Thanh Xuân cảm thấy hình như mình đã nắm được điều gì, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời: "Lập tức chuẩn bị lễ vật chúc thọ."

"Lấy danh nghĩa gì mà chuẩn bị?" Chu Chửng Hú cười như không cười nói.

Tiểu mập mạp giơ móng vuốt: "Học trò của Ôn tiên sinh có được không?"

Ba thiếu niên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó cùng nói với Tiểu mập mạp: "Được, chuyện này liền giao cho ngươi, chúng ta sẽ góp tiền cho ngươi."

"..."

Tiểu mập mạp khóc không ra nước mắt, nhưng ba người đã không thèm để ý đến hắn ta, tiếp tục nhỏ giọng thảo luận.

Bọn họ khát vọng trở thành học trò của Ôn Lương, với danh vọng hiện nay của Ôn Lương, nếu có thể khiến hắn tự mình mở miệng nhận lời với bọn họ, chính là vinh dự lớn lao, gia tộc cũng sẽ vì thế mà vui sướng. Cho nên với việc của Ôn Lương cũng chú trọng mấy phần, không ngờ quan hệ giữa Ôn Lương và lão Trấn quốc công lại bế tắt như vậy, cho nên bọn họ quyết định phải làm chút gì đó.

"Haizzz, hôm đó, nếu Ôn tiên sinh có chuyện gì, chúng ta cũng giúp một tay đi." Vệ Triêu Ấp tổng kết.

Hiếm khi Hạng Thanh Xuân luôn nghịch ý hắn lại không phản đối, mà chỉ kiêu ngạo gật gật đầu.

***

Khi Như Thúy cô nương tỉnh lại, phát hiện có người ngồi lù lù trước giường, đầu óc nặng nề choáng váng lập tức tỉnh táo.

"Ôn đại nhân?" Nàng dụi đôi mắt nhập nhèm.

Ôn Lương thu hồi những suy nghĩ mông lung, nhìn mặt nàng, nói: "Nghe nha hoàn nói nàng chưa ăn cơm trưa liền đi ngủ, đói bụng chưa?"

Như Thúy cô nương ngáp một cái, lúc muốn đứng dậy thì bị người nắm tay, ngẩng đầu nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, không khỏi hô lên: "Uống thuốc do Hồ gia gia kê rất buồn ngủ, ngủ no rồi, không muốn ăn." Trái lại bụng thì đầy nước, muốn đi xả nước.

Ôn Lương đỡ nàng rời giường, vào lúc nàng cự tuyệt mình giúp đỡ mà vội vội vàng vàng chạy đến nhà vệ sinh xả nước, mặt liền 囧, vội mím chặt môi ra ngoài bảo người hâm nóng thức ăn bưng vào phòng.

Sau khi dùng bữa xong, Ôn Lương ôm nàng lên giường, bản thân cũng đá giày leo lên, vuốt tóc nàng nói: "Hôm sau, nếu bầm tím trên mặt không thể biến mất, thì nàng cũng không cần đến phủ Trấn quốc công."

"Dạ?" Như Thúy cô nương nghiêng đầu nhìn hắn.

Lông mi thật dài rũ xuống, che đi đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cất giọng thờ ơ: "Ta tự về cũng được rồi."

"Hở?"

Như Thúy cô nương thầm nhủ, Ôn đại nhân, chàng làm vậy hình như không hợp phép tắt đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.