Hỉ Tương Cố

Chương 33: KHẮC KHẨU





Bước vào tửu lâu rồi, Hỉ Mi và Âm Cố mới biết Viễn Hương Lâu này là của Tiền gia, hôm nay tạm đóng cửa để đãi khách và 'kén rể'.

Vị cô nương bắt tú cầu thứ hai đã được mời lên lầu hai, Hỉ Mi cũng lên theo, mà Âm Cố lại bị quản gia ngăn ở dưới lầu.
"Vị cô nương này thỉnh ở lầu một nghỉ tạm, chúng ta đã chuẩn bị chút điểm tâm thỉnh ngài thưởng thức."
Âm Cố thu chân vừa bước lên cầu thang trở về.
Hỉ Mi nghe được lại nóng nảy, quay đầu lại bước xuống, vội hỏi: "Mời nàng cùng lên đây được không?!"
Quản gia mỉm cười lắc đầu, mới vừa muốn nói gì đó, một giọng nói ôn hòa từ trên lầu vang lên: "Nếu là bằng hữu của tiểu thư thì chính là khách của Tiền gia, cùng lên cũng được."
Mọi người ngẩng đầu liền thấy Tiền Hữu vẫn mặc nữ trang đã đứng ở đầu cầu thang, mỉm cười vẫy tay.
"Vâng, thư công tử." Quản gia đành phải đáp. Sau đó cung kính thỉnh Âm Cố lên lầu.
Lầu hai đã có vài bàn dọn sẵn đồ ăn, lúc này đã dọn dẹp gần hết, chỉ để lại hai bàn tròn phân bố tả hữu. Mấy cái bàn này đều dùng khăn trải bằng nhung màu vàng đỏ, bên trên có mâm đồ ăn. Vài nha hoàn ở giữa đi qua đi lại, hoặc là thay trà mới hoặc là thêm đồ ăn mới.
Mới vừa rồi đứng ở dưới nhìn thấy người Tiền gia ngồi một bàn ở trên lầu, còn một bàn khác chỉ có một người. Người này nhìn đến Hỉ Mi liền hơi ngẩng đầu lên, trong mắt là vài phần khiêu khích. Hơn nữa nhìn thấy Tiền công tử cố ý nghênh đón Hỉ Mi đi lên thì địch ý mãnh liệt nồng nặc hơn.
Hỉ Mi và Âm Cố nhập tọa xong, toàn bộ cửa sổ lầu hai đều đóng lại, tạm thời không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Đến cuối cùng, các nha hoàn di chuyển tiêu sái nhẹ nhàng cẩn thận, cho đến khi thay mới toàn bộ trà trên bàn, hạ nhân mới lui bước rời khỏi đó, im lặng đứng cạnh tường, tùy thời phân phó.
Bàn bên kia rốt cục có người nói chuyện. Âm Cố ngồi ở dưới bên hông Hỉ Mi, góc nhìn hạn hẹp nhưng đủ để thấy rõ từng người ở đây. Tiền lão gia không có, dường như việc này giao cho vị phụ nhân đang nói chuyện. Bà ngồi trên chính vị, vô luận là quần áo cách ăn mặc hay vẻ mặt đều quý khí như nhau. Dung mạo Tiền Hữu cũng cực kỳ giống bà, nói vậy năm đó nhất định cũng là tiểu mỹ nhân có danh tiếng. Xem ra bà là chính thất của Tiền lão gia.
"Hôm nay hai vị cô nương nhận được tú cầu, đó là cùng ta Tiền gia hữu duyên. Nhưng cuối cùng ai có thể trở thành thê tử của con ta, thì phải đợi con ta nói chuyện. Đây là lần đầu gặp mặt, khó trách khỏi có nhiều điều không biết, cho nên ta muốn hỏi một vài vấn đề, không biết hai vị cô nương có thắc mắc gì hay không?"
Hỉ Mi cũng chỉ từng gặp qua Khánh phu nhân là cùng niên kỷ với vị phu nhân này. Nhưng Khánh phu nhân chưa bao giờ dùng giọng ôn nhu để nói chuyện như vậy, cho dù có ý hỏi thăm đi nữa, vô luận như thế nào, cấp bậc lễ nghĩa đều đúng mực. Nếu không đi theo Âm Cố ra bên ngoài, nàng còn tưởng rằng những kẻ có tiền đều có dáng dấp giống Khánh phu nhân. Đây thật sự là oan cho người ta quá.
Hỉ Mi bên này cảm thán trong lòng, mà cô nương kỵ mã kia đã sảng khoái đáp: "Ah được, được!"
Hỉ Mi thấy vị phu nhân đó chuyển mắt nhìn mình, cũng gật đầu.
"Được, " Tiền phu nhân mỉm cười. "Xin hai vị cô nương hãy thẳng thắn thành khẩn cùng đáp." Bà bưng bát trà lên khẽ nhấp một hơi, mới nói, "Không biết phương danh hai vị cô nương là gì."
"Ta là Lương Chi, là người địa phương, nhà ở thành Bắc, phụ thân là tiều phu." Lương Chi một hơi nói xong liền nhìn Hỉ Mi một cái.
Hỉ Mi bị ánh mắt bén nhọn của Lương Chi dọa đến, tự giác mạc minh kỳ diệu, thấy tất cả mọi người đang đợi nàng đáp lời, liền nói: "Ta là Việt Hỉ Mi."
Mọi người còn tưởng rằng nàng sẽ giống Lương tiểu thư nói liên tục một chuỗi, nào ngờ Hỉ Mi chỉ nói tên rồi im bặt nên có chút ngoài ý muốn. Đến đoạt tú cầu, người nào mà không một lòng muốn gả cho công tử Tiền gia, cơ hội biểu hiện như vậy tuyệt sẽ không bỏ qua. Còn Hỉ Mi ngược lại, nói xong năm chữ liền mắt xem mũi mũi xem tâm, rất bình tĩnh. Có mấy người, không ai không để ý đến Tiền Hữu, thấy hắn làm như ý cười, lúc này mới có chút hiểu được. Xem ra vị tiểu thư nhận được hai lần tú cầu chính là vừa ý công tử.
Tiền phu nhân chỉ phải lại hỏi: "Nhà Việt cô nương gia ở đâu, trong nhà sinh sống ra sao?"
Hỉ Mi ngẩng đầu lên nói: "Ta là người của thành An Chí, trong nhà chỉ có vài mẫu đất cằn, không có buôn bán gì khác." Nàng quay đầu nhìn Tiền Hữu. "Tiền công tử, ta..."
"Từ từ." Đột nhiên Tiền Hữu kêu lên.
Hỉ Mi sửng sốt, nhiều người cũng sửng sốt. Tiền phu nhân hỏi: "Hữu nhi, sao vậy?"
"Đột nhiên con đau đầu, " Tiền Hữu ôm đầu, lắc lắc, "hiện tại không cần hỏi nữa, đã biết tên, ở đâu là được rồi. Còn những thứ khác thì hỏi sau đi —— "
Tiền phu nhân ngoắc gọi hai người đến: "Mau nâng kiệu đến đây, đưa công tử hồi phủ." Rồi bà nói với Tiền Hữu. "Chỉ là hỏi sơ thôi, con không cần ở đây cũng được."
"Con không ở đây ở đây không được hỏi, muốn hỏi nhất định con phải ở đây, " Tiền Hữu thấp giọng nói, "dù sao đây cũng là đại sự của con."
Tiền phu nhân do dự một chút, nhưng vẫn đánh không lại ánh mắt cố chấp của con: "Được rồi, ta sẽ sai người đưa các nàng trở về."
"Theo lý phải tiễn các tiểu thư trước, con có thể chịu được." Tiền Hữu lại nói, sau đó quay đầu đối mặt Hỉ Mi và Lương Chi. "Hai vị tiểu thư thỉnh hồi phủ trước, ngày khác Hữu sẽ phái người tới thỉnh. Hôm nay xin thất lễ..."
Lương Chi thấy Tiền Hữu phản ứng như vậy thì rối loạn, nhưng Tiền Hữu đã chắp tay thi lễ, khá là thành tâm, Lương Chi cũng chỉ có thể theo lời hắn, đi về trước rồi nói sau. Huống chi sau khi trở về còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được, hai người tranh đương nhiên tốt hơn là ba người. Tưởng tượng đến đây, Lương Chi liền thuận theo đứng lên, cúi chào Tiền phu nhân xong nói: "Lương Chi kỵ mã đến, thỉnh phu nhân không cần lo lắng."
Tiền phu nhân cười, có hơi vừa lòng. Có thể kỵ mã, lại đoạt được tú cầu, xem ra xương cốt cô nương này không tồi, hơn nữa trông có vẻ thông minh, ngày sau có thể giúp đỡ được Hữu nhi. Về vị khác. . .
Hỉ Mi thấy Lương Chi phải đi, nhất thời cũng nóng nảy. Nàng vốn định sẽ nói ra hết vậy tiếp đó sẽ bớt được phiền toái. Nhưng nàng vừa định mở miệng, Tiền Hữu lại kêu đau đầu, nhìn xem Tiền phu nhân đau lòng muốn chết, vội vàng chuẩn bị dẹp đường hồi phủ. Hỉ Mi thấy thế đành phải nuốt xuống lời muốn nói, đi theo đám người cùng nhau xuống lầu.
Người bên ngoài nghe ngóng vẫn còn nhiều, không ngờ đại môn mở ra nhanh như thế, mà thấy người bên trong lại vội vàng như vậy cũng không biết kết quả ra sao.
Có người tò mò giữ chặt người hầu Tiền gia, đối phương lại kín miệng còn hơn con trai, không chịu lộ ra cái gì làm mọi người hiếu kì thêm.
Tuy rằng Lương Chi kỵ mã đến, Tiền phu nhân vẫn phái theo hai người hộ tống nàng về nhà; mà Hỉ Mi bên này cũng an bài kiệu đưa nàng đến nơi nàng muốn đến. Hỉ Mi định nói gì đó, nghĩ lại sao mà không hề mở miệng .
Toàn bộ người trong tửu lâu tản đi rất nhanh, trong đó đáng chú ý nhất là Âm Cố đang dắt Hưởng Linh.
Khi Âm Cố dẫn Hưởng Linh đến, vừa lúc Tiền Hữu muốn lên kiệu, hắn thấy Hưởng Linh liền lại sờ nó, lúc này mới đi. Nhưng hắn lại không biết động tác vô tình này lại khiến người ta nghĩ khác. Tất cả đều nghiêng lại nhìn Hỉ Mi, rồi lại nhìn Lương Chi oai hùng đã đi xa có hơi đồng tình.
Hỉ Mi và Âm Cố mỗi người một kiệu, hai người trao đổi ánh mắt trước khi lên kiệu xong mới vào trong kiệu.
Âm Cố đi ở phía trước, không ngừng chỉ chỗ, cuối cùng kiệu dừng lại trước một khách điếm.
Kiệu phu nhìn kỹ khách điếm, cố nhớ tên sau đó mới rời đi.
Hỉ Mi kiễng mủi chân xác định kiệu phu đều đi xa hết rồi, có hơi nóng lòng: "Có phải chúng ta sẽ rời đi thành Tú Giang ngay bây giờ hay không?"
"Vì sao phải rời đi?" Âm Cố lắc đầu, "Bây giờ mà đi là ban đêm phải ở nơi hoang giao dã ngoại."
"Hả?" Hỉ Mi cười nói. "Dù sao cũng từng qua đêm như vậy, ta tình nguyện như thế cũng không muốn gả cho Tiền Hữu đâu."
Âm Cố cổ quái nhìn Hỉ Mi: "Cô thật sự không tinh mắt tí nào." Dứt lời Âm Cố dẫn đầu vào khách điếm, đi mướn phòng.
Hỉ Mi không phục, theo gót phía sau: "Cô nói cái gì?"
Âm Cố cũng không để ý, đang lúc thuê phòng chữ thiên ở lầu hai, sau đó chờ tiểu nhị đưa lên lầu.
Hỉ Mi không khỏi mừng thầm, bởi vì nàng phát hiện Âm Cố chỉ thuê một phòng, xem ra nàng có ý muốn ở chung với mình.
Chờ vào phòng, tiểu nhị châm trà rồi lui ra ngoài. Âm Cố mới nói: "Vừa rồi cô không để ý sao?"
"Để ý cái gì?" Hỉ Mi hồ nghi nói.
Âm Cố chỉ chỉ người Hỉ Mi: "Cô, có tâm sự gì, trên mặt đều có thể thấy hết. Vừa rồi không phải cô muốn nói gì đó với Tiền Hữu sao? Nhất định là cô lộ ra thần sắc gì đó, tỷ như xin lỗi, khó xử linh tinh, khiến hắn nhìn ra."
"Có. . . rõ ràng Như vậy sao?" Hỉ Mi sờ mặt mình. "Mà cô đoán đúng rồi, lúc ấy ta muốn nói... quả thật tràn ngập áy náy."
"Biểu tình của cô rõ ràng không muốn nói lời gì hay, cho nên hắn mới có thể nói đau đầu, tìm cớ cho cô nói tiếp khi khác."
"A?" Hỉ Mi ngây người.
"Xem ra hắn là nhìn trúng cô rồi , " Âm Cố kết luận nói. "nếu không thì sẽ không vừa thấy vẻ mặt cô như vậy mà ngắt lời, chắc là không muốn nghe cô cự tuyệt, " Âm Cố gật đầu. "ta nghĩ rất nhanh hắn sẽ tìm cô."
"Tìm ta, ta cũng sẽ nói rõ ràng." Hỉ Mi khẽ kêu gào, "Ta không muốn gạt người ta."
"Gạt cái gì?" Âm Cố lãnh đạm nói. "Dù cô bị bỏ, cũng đã coi như là chưa gả. Nếu hắn thích cô thật thì sẽ không để ý đến điều này. Hắn có thể nam phẫn nữ trang, là hắn kỳ lạ mới đúng."
"Là như vậy sao?" Hỉ Mi mơ hồ có một ý niệm trong đầu là cứ mạo hiểm, nhưng lại không hiểu cảm giác kỳ dị ấy là gì.
"Nếu ta đoán đúng, vậy hắn cũng là người tâm tư kín đáo. Ta thấy hắn cũng hiền hậu, là một nam tử tốt." Âm Cố lẳng lặng nhìn Hỉ Mi. "Cô xác định không ra sức thật sao? Có lẽ bởi vậy mà cô sẽ bỏ lỡ một nhân duyên tốt. Hơn nữa ở lại đây cũng sẽ không phải lại bôn ba nữa, lấy tài lực nhà hắn giúp cô tìm tỷ tỷ, xem ra sẽ thành một giai thoại thôi."
Hỉ Mi kinh ngạc lắng nghe, đây cũng là một đoạn lớn. Gần đây Âm Cố nói càng ngày càng nhiều, dần dần có vẻ lải nhải. Không chỉ như thế, nàng vậy mà. . .
"Ta hiểu rồi." Hỉ Mi nhẹ nhàng nói.
Âm Cố khẽ nhíu mày, Hỉ Mi phản ứng không kịch liệt như nàng tưởng.
"Cô chê ta phiền, là một trói buộc, cho nên muốn để ta ở đây." Hỉ Mi nắm ngực, cảm thấy khó thở, nàng lại buông tay nhìn bàn tay mình: "Ta biết, ta cũng nhớ rõ. Con ta không còn, cô cũng áy náy, cô cũng đã xin lỗi ta, ta còn, đánh cô. . ." Hỉ Mi vi thở hổn hển. "Cho nên cô đã giúp ta rất nhiều, thậm chí còn giúp ta đi tìm tỷ tỷ." Hỉ mi cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa âm ỉ mãi không tàn, đành phải hô to lên, "Nhưng cô có thể nói thẳng! Ta chưa từng trải đời nên ngu dốt hơn nhiều so với cô, nhìn cái gì cũng chỉ hiểu ở mặt ngoài, cho nên luôn thực trì độn. Cô hiểu ta như vậy nên chỉ cần nói thẳng là ta hiểu rồi, tội gì phải quanh co, nói những lời không thoải mái như vậy!"
So sánh Hỉ Mi kích động, Âm Cố vẫn bình tĩnh, lãnh đạm hỏi lại: "Cho nên?"
"Cho nên?" Sắc mặt Hỉ Mi trắng bệch, muốn bất tỉnh. "Cô đang hỏi đáp án của ta sao?"
"Chính cô đã nghĩ ra rồi chẳng lẽ còn muốn ta đến đáp sao?" Âm Cố nhu nhu mi tâm. "Hỉ Mi, chẳng lẽ cô thật sự nhìn không ra ta thật tâm làm mọi thứ cho cô?" Nàng nhìn thẳng Hỉ Mi, theo bản năng bồi thêm một câu, "Cô còn khó chịu cái gì?"
Hỉ Mi nhất thời mờ mịt .
"Trước khi Tiền công tử tới tìm, cô suy nghĩ một chút đi." Âm Cố xoay người ra cửa phòng, thấy cách vách vẫn không có gì xảy ra, liền đi xuống dưới.
Âm Cố vào phòng, đứng ở trong phòng. Khi nhắm mắt lại thính giác sẽ trở nên linh mẫn hơn, mà cách vách không hể cò tiếng động nào truyền tới. Dần dần hàng mi Âm Cố càng tối tăm, dường như cũng có một ngọn lửa ở trong lòng, không chỗ phát tiết.
Nhất thời thật hâm mộ Hỉ Mi, trong lòng không thoải mái thì có thể thoải mái phát ra, còn khi mình không thoải mái thì lại không biết phát ra đâu.
rty


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.