Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 37




Từ trong trại tạm giam đi ra, vẻ mặtTriệu Mạt Thương lạnh như băng ngồi vào trong xe trở về viện kiểm sát, sau đó vào thẳng văn phòng của Chương Vận.
"Chương Vận!" Đứng ở cửa gõ sau đó mở cửa ra, Triệu Mạt Thương lạnh lùng hô cái tên kia, người trong văn phòng ai cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ngồi ở vị trí làm việc của mìnhChương Vận nhìn thấy Triệu Mạt Thương, không hiểu sao bỗng nhiên có chút chột dạ, nhưng vẫn đứng lên, ra vẻ bình tĩnh, "Triệu phó phòng, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Tôi muốn hỏi anh rốt cuộc vụ án của Lương Uyển tại sao lại thành như thế này?" Triệu Mạt Thương một chút mặt mũi cũng không cấp cho Chương Vận, đi thẳng đến trước bàn làm việc của hắn, lạnh như băng nói, "Lương Uyển cùng Quách Minh Sinh rõ ràng đã ly hôn, chẳng qua phán quyết chưa có hiệu lực mà thôi, hành vi của Quách Minh Sinh đêm đó rõ ràng là CƯỠNG BỨC!"
Chương Vận cả kinh, tay run run, vội vàng chống tay xuống bàn, rõ ràng muốn làm bộ chính mình rất bình tĩnh, lại vô tình làm ngã ống đựng bút trên bàn.
"Triệu phó phòng, Chương Vận là người của văn phòng tôi, cô ở nơi này ép hỏi hắn như vậy thực không được tốt lắm." Một người đàn ông từ ngoài cửa tiến vào, có chút bất mãn nói, "Tôi với cô đều là phó phòng, Triệu phó phòng hình như không xem tôi để vào mắt."
Triệu Mạt Thương xoay người lại nhìn người đàn ông kia liếc mắt một cái, thản nhiên nói, "Thật có lỗi, tôi chỉ có hứng thú đối với người phán quyết oan uổng đối với nghi can."
"Cô......." Ở trước mặt cấp dưới bị làm cho không có mặt mũi như vậy, người đàn ông rõ ràng có chút thẹn quá thành giận, "Triệu phó phòng, cô đừng có quá đáng."
"Mời anh cho tôi một lời giải thích." Triệu Mạt Thương không để ý tới người đàn ông ở đằng sau kêu gào, trên người tản ra áp lực lạnh như băng, nhìn thẳng Chương Vận, chờ hắn mở miệng.
"Tôi......" Chương Vận liều mạng suy nghĩ kiếm cớ giải thích, tròng mắt vòng vo xoay chuyển, đang định nói dối, đối diện với ánh mắt sắc bén của Triệu Mạt Thương, lập tức chột dạ, ấp úng nửa ngày, cuối cùng một câu cũng không nói ra miệng được.
Trong văn phòng, nhiệt độ càng ngày càng thấp, Chương Vận vẻ mặt trắng bệch, Triệu Mạt Thương vẫn như trước duy trì bộ dáng lạnh như băng làm cho người nào cũng cảm thấy áp lực.
Ở phía sau, người đàn ông bị Triệu Mạt Thương một lần cũng không thèm nhìn hắn, tức giận vỗ bàn một cái thật mạnh, đang muốn mở miệng lý luận cùng Triệu Mạt Thương, cửa văn phòng chợt vang lên giọng nói của Vạn Quyền, "Chuyện gì xảy ra?"
Từ ngoài cửa tiến vào, Vạn Quyền mắt quét nhìn mọi người trong văn phòng một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Triệu Mạt Thương và Chương Vận, rất có uy nghiêm nói, "Mạt Thương, Chương Vận, đến văn phòng của tôi."
Triệu Mạt Thương ôm tay nhìn Vạn Quyền, vốn định phản đối, sau khi suy nghĩ, cuối cùng vẫn đi theo hắn.
"Hai cô cậu đang làm cái gì?" Trong văn phòng của Trưởng phòng, Vạn Quyền thực bất mãn trừng mắt nhìn hai người, "Mạt Thương, vì sao cô chạy đi văn phòng của tổ Lý Trình náo loạn."
"Thực xin lỗi. Trưởng phòng." Vẻ mặt Triệu Mạt Thương không chút thay đổi nói xin lỗi, "Tôi không phải muốn náo loạn, chỉ là muốn làm rõ ràng vụ án của Lương Uyển mà thôi."
"Tôi đã nói rồi, cái vụ án kia là do Chương Vận phụ trách, để cho chính cậu ta giải quyết là được rồi" Vạn Quyền nhíu mày, đè nén xung động muốn phát hỏavới Triệu Mạt Thương, tiếp theo lại quay đầu nhìn Chương Vận, "Chương Vận, phá án cho tốt."
"Dạ." Chương Vận thật rõ ràng đáp, vụng trộm phiêu mắt nhìn Triệu Mạt Thương, trong đôi mắt hiện lên tia thù hận.
Vì sao Triệu Mạt Thương luôn lặp đi lặp lại nhiều lần làm cho hắn mất mặt?
"Tốt lắm, đều đi ra ngoài cả đi." Vạn Quyền thở dài, phất tay, "Mạt Thương, không được xen vào chuyện này nữa."
"Trưởng phòng, vụ án này rõ ràng là Quách Minh Sinh cưỡng bức Lương Uyển, Lương Uyển phòng vệ chính đáng đã lỡ tay đập chết Quách Minh Sinh." Triệu Mạt Thương không thèm để ý tới, ngữ khí kiên định, "Không phải là tội cố ý giết người."
"Cô..........." Vạn Quyền chỉ vào cô, có chút tức giận run run.
"Như trước pháp viện phán quyết còn chưa có hiệu lực thì vẫn là vợ chồng." Chương Vận ỷ có Vạn Quyền làm chỗ dựa, lại bắt đầu kiêu ngạo, đúng lý hợp tình nói, "Vợ chồng sinh hoạt với nhau, thì ở đâu ra mà cưỡng bức?"
"Đúng vậy, Mạt Thương, bản án này còn chưa có hiệu lực đâu......." Vạn Quyền cũng vội vàng đi theo lời nói của Chương Vận.
Triệu Mạt Thương thực sự có chút tức giận, nhìn hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, mang theo vài phần giận tái mặt quát lớn nói, "Hai người chính là xử lý án kiện như vậysao?"
Vạn Quyền tuy là cấp trên của cô, bị cô quát như vậy, ngược lại cũng có chút chột dạ, trầm mặc hồi lâu, trấn an nói, "Như vậy, Mạt Thương, tôi sẽ bảo Chương Vận xử lý tốt chuyện này, cô yên tâm đi."
Triệu Mạt Thương nhìn chằm chằm Vạn Quyền vài giây, cuối cùng thản nhiên nói, "Vậy được rồi, hy vọng như thế."
"Được rồi, cô trở về công tác đi, vụ án phải xử lý chắc cũng có rất nhiều đi." Vạn Quyền nhanh chóng mở miệng nói, hiện tại hắn không muốn Triệu Mạt Thương tới làm phiền.
Triệu Mạt Thương nhíu nhíu mày, mắt phiêu đến hai người liếc mắt một cái, đi ra khỏi văn phòng của Trưởng phòng.
Hai người kia cấu kết nhiều lần với nhau làm việc xấu, cô hôm nay lại lần nữa thấy được điều này.
Chỉ sợ là Chương Vận này đã nhận được lợi ích gì đó từ người thân của người bị hại, mới có thể giải quyết cái vụ án này như vậy?
-------
Buổi sáng từ ký túc xá của Thương Mặc đi ra tâm tình rất tốt bị chuyện này làm cho mất hết, Triệu Mạt Thương có chút mệt mỏi trở lại văn phòng của chính mình ngồi xuống, cầm lấy hồ sơ của vụ án xem.
Nếu Chương Vận kiên trì dùng tội như vậy khởi tố, cô cũng sẽ không cố kỵ tình nghĩa đồng sự gì nữa.
"Anh nói........Thiếu chủ bảo anh ở nhà hàng làm cơm trưa lãng mạn?" Trong văn phòng luật sử xử lý vụ án, Lệnh Hồ Huyên đứng ở trước cửa sổ sát đất, tay cầm điện thoại vẻ mặt kinh ngạc.
Đầu điện thoại bên kia giọng nói của Uông Minh dị thường rõ ràng, "Đúng vậy, còn kêu tôi mua chín mươi chính đóa hoa hồng."
Lệnh Hồ Huyên trầm mặc hồi lâu lại mở miệng, "Vậy cứ theo lời của Thiếu chủ mà làm đi, anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
"Chẳng lẽ cô không ngăn cản Thiếu chủ sao?" Uông Minh cũng đồng dạng đang đứng ở văn phòng của chính mình, mày nhíu lại chặt chẽ, "Nếu Bang chủ mà biết thì làm sao bao giờ?"
"Anh cho là Bang chủ không biết sao?" Lệnh Hồ Huyên nhíu mày, "Bên người của Thiếu chủ có rất nhiều ám vệ bảo hộ em ấy, tôi không tin những ám vệ này không biết chuyện gì đang xảy ra?"
"Cái gì, vậy Bang chủ............." Uông Minh nhớ tới tai họa ba năm trước đây, không khỏi tay nắm chặt lại, "Bang chủ sẽ làm gì đây?"
"Không biết." Lệnh Hồ Huyên thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn, "Bang chủ vẫn không có nói chuyện này, chúng ta ai cũng đoán không ra ý tưởng của hắn."
Hy vọng, không cần dẫn đến tai họa như ba năm trước đây.
Thúc đẩy chuyện tình của Triệu Mạt Thương cùng với Thương Mặc, cô cũng có mười phần do dự.
Dù sao chuyện xảy ra ba năm trước đây cô còn rất rõ ràng, cô không biết nếu tái diễn lần nữa, Thương Mặc có phải hay không còn chịu đựng được.
Nhưng là.........Trước mắt, chỉ có Triệu Mạt Thương làm cho Thương Mặc đi qua bóng ma lúc trước.
Thương Mặc thật sự rất quan trọng, rất quan trọng, không chỉ đơn giản là Thiếu chủ của bọn hắn, mà là em gái từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
"Lệnh Hồ." Đầu bên kia điện thoại Uông Minh thực chính thức mở miệng nói, "Nếu, một lần nữa trở lại giống ba năm trước đây, đêm hôm đó, tôi nhất định đi theo Thiếu chủ rời đi."
"Tôi cũng vậy." Lệnh Hồ Huyên thở dài nói.
"Ba năm trôi qua, tôi đều có suy nghĩ, nếu ba năm trước đây không phải chỉ có mình Linh Lung theo Thiếu chủ rời đi, tôi cũng đi thôi, hết thảy có phải hay không sẽ có thay đổi?" Uông Minh cắn răng nói xong, tựa hồ có áp lực gì đó, biểu tình trên mặt có chút khó coi.
"Chuyện của ba năm trước đây, đã qua đi." Lệnh Hồ Huyên làm sao không biết Uông Minh thống khổ, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống mặt đất dòng người cùng xe cộ qua lại, vẻ mặt càng ngày càng kiên định, "Tôi hiện tại thầm nghĩ, Thiếu chủ có thể giống như trước đây tươi cười, mà không phải giống như bây giờ lạnh lùng."
Uông Minh nhớ tới phía trước lúc thảo luận vấn đề, ánh mắt Thương Mặc nhìn chính mình, không khỏi có chút rét run.
Một Thiếu chủ không hề tín nhiệm bất cứ người nào, thật sự làm cho người khác thương tâm.
"Ừ, đúng vậy. Không cần lạnh lùng." Uông Minh thực cảm khái nói.
"Anh chưa thấy qua Triệu Mạt Thương và Thiếu chủ cùng một chỗ, chờ anh thấy qua, sẽ hiểu được vì sao tôi hy vọng hai người cùng một chỗ." Lệnh Hồ Huyên nhớ tới vẻ mặt của Thương Mặc khi đứng trước Triệu Mạt Thương, lộ ra nụ cười, "Hơn nữa, Triệu Mạt Thương cùng với Phó Quân năm đó không giống nhau, Triệu Mạt Thương là một nữ nhân thành thục và lý trí, tôi tin tưởng cô ấy sẽ chiếu cố tốt Thiếu chủ."
"Phải không?" Uông Minh thì thào đáp, "Tôi đây giữa trưa một đi gặp một chút..."
"A.........."
Triệu Mạt Thương ngồi ở văn phòng xem một tập hồ sơ, ngẩng đầu mắt nhìn đến nam tử ngồi phía phụ cận bên kia, "Tiểu Vương, vụ án cướp bóc giết người hồ sơ khởi tố làm tốt chưa?"
"Tốt lắm, đã đem qua cho phòng đóng dấu." Tiểu Vương ngẩng đầu nói với Triệu Mạt Thương.
"Được." Triệu Mạt Thương gật gật đầu, "Đến lúc mở phiên tòa, anh cùng với Tiểu Trần cùng nhau lên tòa là được rồi."
"Được." Tiểu Vương gật gật đầu, quay người lại tiếp tục công tác của mình.
Triệu Mạt Thương dựa lưng vào ghế dựa, âm thầm lo lắng thỉnh thoảng nghĩ đến việc tìm thời gian rãnh hẹn Lệnh Hồ Huyên gặp mặt.
Cô thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày cầu xin Lệnh Hồ Huyên.
Nói trở lại, cô càng không nghĩ tới Lệnh Hồ Huyên sẽ vì Thương Mặc mà cúi đầu.
Lệnh Hồ Huyên cùng với Thương Mặc rốt cuộc là quan hệ gì?
Triệu Mạt Thương tay quay quay bút, cau mày tự hỏi vấn đề làm cho cô nghi hoặc một hồi lâu.
"Triệu Mạt Thương là ai?" Một nữ nhân trung niên ăn mặc mười phần cao quý đi ngang vào phòng, nhìn thoáng qua một kiểm sát trưởng ngồi phụ cận, lại nhìn qua Triệu Mạt Thương, ngữ khí không tốt nói.
Người trong văn phòng tất cả đều ngẩng đầu nhìn nữ nhân kia, Triệu Mạt Thương lại chau mày, đứng lên, "Tôi chính là Triệu Mạt Thương, xin hỏi Bác là ai?"
Nữ nhân trung niên kia nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Triệu Mạt Thương, trừng mắt cô, "Cô dám nói con của tôi cưỡng bức con tiện nhân kia sao?"
Triệu Mạt Thương có chút nghi hoặc nhìn cô, "Cái gì?"
"Con tôi cùng với con tiện nhân kia là vợ chồng, cô có bệnh sao? Cái gì a?" Nữ nhân một tay chống vào thắt lưng một tay chỉ vào thẳng mặt Triệu Mạt Thương, "Cô có tố chất gì, tại sao có thể làm kiểm sát trưởng?"
Lúc này, Thương Mặc hai tay đút túi quần vừa mới chạy tới văn phòng của Triệu Mạt Thương nghe một đoạn như thế, sắc mặt không khỏi âm trầm xuống dưới.
Triệu Mạt Thương vốn có chút như lọt vào trong sương mù, "Bác là mẹ của Quách Minh Sinh đúng không? Là như vậy......"
"Chát!" Nữ nhân trung niên giơ tay lên tát một cái thật mạnh lên mặt Triệu Mạt Thương, người trong văn phòng nhất thời đều sợ ngây người.
Thương Mặc đứng ở cửa tận mắt chứng kiến một màn này, chậm rãi đi đến bên cạnh Triệu Mạt Thương, đánh giá nữ nhân kia dám can đảm tát Triệu Mạt Thương một cái, mặt không chút thay đổi, hơi thở trên người càng ngày càng lạnh như băng.
Trong lúc nhất thời, người ở trong văn phòng, không hiểu sao tự nhiên có cảm giác áp bách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.