Hỉ Gần Nhau

Chương 4: Vào huyện




Từ Kỳ gia trở về, Hứa Cẩm nhận được tiểu bạch cẩu nhiệt tình nghênh đón, nàng còn chưa đi đến cửa Hứa gia, nó đã vẫy đuôi vui mừng chạy ra.

Nàng vui vẻ ôm nó đi sau viện chơi đùa, lòng vẫn đề phòng, sợ hạ nhân trở về nói tìm được gia đình mất chó. Nếu như nói tối qua Hứa Cẩm chỉ thích bộ dạng tiểu bạch cẩu dễ thương hiếm thấy, hiện tại nó thông minh linh tính còn có nó đối với nàng độc hữu không muốn xa rời, đều làm cho nàng thích thật sự.

Buổi trưa lúc ăn cơm, nàng cũng không dám nhìn mẫu thân, bưng chén cúi đầu ăn cơm. Tiểu bạch cẩu cũng đang dùng cơm, chỉ là nó nằm dưới đất, không có lên bàn, thức ăn là Giang thị cố ý phân phó người nấu cháo, bên trong băm chút thịt vụn, nấu rất nhừ.

Nhìn thấy tiểu bạch cẩu thông minh, Giang thị cũng thích con chó này, càng thêm lý giải con gái không nở bỏ, sau bữa cơm trấn an nói: “Đừng lo lắng, con xem nó mới tới nhà chúng ta một ngày con đã thích thành như vậy, nếu nhà ai nuôi, khẳng định sớm vội vã tìm. Buổi sáng bọn hạ nhân đi dạo khắp cả thôn trấn cũng không có nghe nói nhà ai mất chó, có thể thấy được nó tám phần là khách thương đi ngang qua nuôi. A Cẩm, nếu hôm nay trước hoàng hôn vẫn không có tin tức, về sau nó sẽ thuộc về con.”

“Thật sự?” Hứa Cẩm vui mừng quá đỗi, bổ nhào vào lòng Giang thị: “Nương, vậy con có thể mang nó cùng đi đón phụ thân không?” Đi lên huyện phải mất một canh giờ, còn muốn ở trong huyện đi dạo, nếu để tiểu bạch cẩu ở nhà, Hứa Cẩm sợ lúc nàng rời đi nó sẽ bị người ta mang đi.

Thật là đứa nhỏ ngốc.

Giang thị nhẹ nhàng gõ trán nàng: “Con thật ngốc nha, mang nó đi vào huyện, vạn nhất gặp phải người mất chó thì làm thế nào?” Chó này vừa nhìn chính là người nhà có tiền mới nuôi nổi, càng tới gần huyện lị càng dễ đụng người bị mất. Ngược lại không phải Giang thị muốn tham nó, thật sự là chó này linh tính quá đủ, xem nó đối với con gái trung thành như vậy, nếu chủ nhân trước đối xử tốt với nó, nó cũng không thể nhanh như vậy liền quên chủ nhà, thậm chí, Giang thị dự tính, chó này có khả năng là tự mình trốn ra.

Hứa Cẩm suy nghĩ, cũng cảm thấy chính mình thật ngốc, ngượng ngùng cười cười, lôi kéo tay áo mẫu thân hỏi: “Nương, vậy lúc nào chúng ta xuất phát a?”

Giang thị vừa muốn nói chuyện, bên kia tiểu bạch cẩu ăn xong, vui vẻ hướng Hứa Cẩm đi tới, ngồi ở bên chân nàng, mắt to lưu chuyển qua lại trên người hai mẹ con, cuối cùng cúi đầu chơi làn váy Hứa Cẩm. Khi thì dùng móng vuốt khảy lộng, khi thì cắn kéo một bên, răng nó đã hơi nhọn, Giang thị thấy tư thế thầm nói không tốt, đáng tiếc muốn ngăn cản đã  chậm, chỉ nghe soạt một tiếng, váy Hứa Cẩm rách một đường thật dài.

“A, váy mới của ta!” Hứa Cẩm sợ hãi lên tiếng, cúi đầu, liền thấy váy dài chính mình vì vào thành cố ý thay đã hỏng, mà đầu sỏ gây nên miệng ngậm góc váy ngây ngốc nhìn nàng, trong mắt to mờ mịt lại vô tội. Nó như vậy, Hứa Cẩm muốn tức giận đều không thể, thở phì phì ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ đầu con chó một cái, trừng mắt giáo huấn nó: “Nể tình mày lần đầu tiên phạm lỗi, ta không phạt, lần sau còn dám cắn xiêm y của ta, ta không cho mày uống cháo!” Chỉ chỉ xiêm y lại chỉ chỉ chén chó, mắt đầy uy hiếp.

Tiểu bạch cẩu chớp chớp mắt, há miệng, cổ họng phát ra một tiếng vô cùng ủy khuất, sau đó nằm xuống, hai lỗ tai cụp lại, dùng cặp mắt to lén lút nhìn nàng. Chống lại ánh mắt Hứa Cẩm, nó liền dời, một lát lại nhìn, như thế lặp lại.

Hứa Cẩm cười, sờ sờ đầu nó an ủi: “Thôi thôi, ta không có giận nữa, nhưng về sau không cho lại loạn cắn đồ, biết chưa?”

“Uông!” Tiểu bạch cẩu lập tức nhảy dựng lên, nhắm thẳng vào lòng Hứa Cẩm, xoạt xoạt muốn liếm nàng. Hứa Cẩm vội vàng đưa tay cho nó liếm, ngứa ngấy làm nàng cười không ngừng.

Giang thị cười nhìn nàng chơi với chó, qua một lúc nói: “Được rồi, nhanh đi vào phòng đổi xiêm y, chúng ta phải xuất phát.” Vào huyện còn phai đi mua một ít gì đó, thời gian cũng không phải là nhiều.

Nghĩ tới nửa tháng chưa gặp phụ thân, Hứa Cẩm nhất thời hưng phấn, ôm chó nhanh chóng trở về tiểu viện của mình. Bảo Châu hầu hạ nàng thay đổi một cái váy lê màu trắng mới, mặt trên thêu hoa sen phấn hồng rất sống động. Hứa Cẩm soi gương, coi như vừa lòng, quay đầu thấy tiểu bạch cẩu ngồi ở xa xa nhìn nàng, nàng nhẹ nhàng dạo qua một vòng, đùa chó, “Đẹp mắt không?”

“Uông!” Làn váy nàng cao cao bay lên, tiểu bạch cẩu sủa nhào qua, Hứa Cẩm cho rằng nó lại muốn cắn, nhanh chóng cúi người ngăn cản. Bất quá tiểu bạch cẩu chạy nhanh, khi nàng cong chân thì chui xuống dưới quần nàng, đứng giữa hai chân nàng. Hứa Cẩm buồn bực lui về phía sau, tiểu bạch cẩu cũng di chuyển theo, mặc kệ Hứa Cẩm đi bên nào nó chính là không chịu đi ra, cái đuôi hay đầu thường đụng hai chân Hứa Cẩm.

Hứa Cẩm thử đi ra ngoài, tiểu bạch cẩu chặt chẽ theo nàng. Vượt qua bậc cửa tương đối cao thì tiểu bạch cẩu hơi trễ nãi một chút, lộ ra một khúc đuôi.

Hứa Cẩm cảm thấy chơi vui, cứ như vậy hướng đi phòng trên, đi tới đi lui trong lòng có suy đoán. Đợi nàng gặp Giang thị sau đó cùng đi ra ngoài, sắp đến cổng lớn thì Hứa Cẩm càng thêm xác định suy đoán của chính mình, trong lòng không hiểu chua xót, ngồi xổm xuống kêu tiểu bạch cẩu ra. Tiểu bạch cẩu ngây ngốc, Hứa Cẩm cầm hai chân trước của nó, cúi đầu, dùng chóp mũi của mình chạm mũi đen của nó, dịu dàng nói: “Ngoan, ta với nương đi lên huyện đón phụ thân, trước hoàng hôn khẳng định trở về, mày ở nhà chờ ta, trở về ta sẽ đặt cho mày một cái tên, về sau chúng ta mỗi ngày ở cùng nhau.”

Tiểu bạch cẩu chuyển chuyển đầu, đột nhiên liếm cằm nàng.

Hứa Cẩm không trốn, hôn hôn đỉnh đầu nó.

Một người một chó thân mật một lát, tiểu bạch cẩu ngoan ngoãn nằm xuống, Hứa Cẩm cuối cùng sờ sờ nó, bước nhanh ra ngoài, cũng không dám quay đầu xem. Nàng không biết tiểu bạch cẩu vì sao không muốn xa rời nàng như thế, nhưng Hứa Cẩm thật sự râtt hỏa mãn, cũng có cảm giác tội lỗi khi bỏ nó lại.

Nhìn con gái vội vàng bò vào xe ngựa, Giang thị rất  cảm khái, dặn dò gác cổng cẩn thận canh chừng đừng cho chó chạy đi, gác công tự nhiên liên tục vâng dạ.

Ngoài tường rất nhanh truyền đến tiếng xe ngựa lộc cộc, tiểu bạch cẩu nâng lỗ tai lên lại gục xuống, nhắm mắt ngủ gật, một đoàn nho nhỏ co rúc ở chỗ đó, chờ chủ nhân trở về.

Trong xe ngựa, cảm xúc Hứa Cẩm có chút suy sụp.

Giang thị biết nàng lo lắng cái gì, đem nàng ôm đến trong ngực tựa như lúc còn nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, dù người nhà kia thật sự tìm tới, nương cũng sẽ thương lượng  với bọn họ mua con chó lại, chỉ cần bọn họ không phải cố ý tranh cãi, tốn bao nhiêu tiền nương đều chấp nhận.”

Hứa Cẩm buồn buồn hỏi: “Thật sự? Nếu thật mắc thì làm thế nào?”

Giang thị cười nói: “Mắc thế nào nương cũng mua cho con.”

“Vậy nếu phụ thân không đáp ứng thì sao?” Hứa Cẩm ngồi dậy, trong mắt có ý cười.

Giang thị nhéo mặt nàng: “Con dám ở trước mặt phụ thân con nói lời này không? Đồ không lương tâm, từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ mặt trăng ngôi sao, con muốn cái gì mà cha con không cho? Còn có, nếu để cho cha con biết con bởi vì một con chó mà không muốn đi đón ông ấy, con nói trong lòng ông ấy sẽ nghĩ sao? Khẳng định cảm thấy nuôi con gái uổng phí không biết hiếu thuận với ông ấy!”

“Nương, nương đừng nói cho phụ thân…” Hứa Cẩm kéo tay áo mẫu làm nũng.

Giang thị bất đắc dĩ cười. Ánh sáng tươi đẹp xuyên qua bức màn dừng ở trên bà nàng, chân mày thanh lệ, đôi mắt tinh thuần, rõ ràng đã có con gái sắp qua sinh nhật mười tuổi, da thịt vẫn trơ bóng, phảng phất năm tháng đều luyến tiếc ở trên gương mặt kiều diễm kia lưu lại dấu vết.

Hứa Cẩm thích mẫu thân như vậy, nhã nhặn lịch sự tựa như trong sách nói nữ tử Giang Nam, lúc chăm lo việc nhà lại có một cỗ anh khí trời sinh.

Nàng bề ngoài giống mẫu thân, tính tình lại không giống mẫu thân cũng không giống phụ thân. Phụ thân ôn nhuận tựa ngọc, cùng mẫu thân đứng chung chân chính là một đôi bích nhân, cả hai không nói lời nào cũng có thể ở trong phòng ngốc nửa ngày, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy bọn họ không lời nào để nói. Nàng thì không được, thích chạy nhảy khắp nơi, bị mẫu thân dạy dỗ không biết bao nhiêu lần, may mắn phụ thân luôn cưng chìu nàng.

“Nương cam đoan với con, việc này không cho nói với phụ thân!” Thưởng thức xong sắc đẹp mẫu thân, Hứa Cẩm tiếp tục dây dưa.

Tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, vẫn có lúc ngây ngô, lại càng khiến người yêu thương, hận không thể bảo hộ trong ngực cả đời đều không buông tay.

Giang thị khóe môi dâng lên cười nhẹ, cùng con gái nhàm chán một lát, dặn dò nàng ngồi yên, cẩn thận xe ngựa xóc nảy.

Nửa canh giờ trong khi hai mẹ con cười nói rất nhanh trôi qua, xe ngựa chậm rãi chạy vào cửa huyện. Lúc này cách giờ tan học còn có một canh giờ, Giang thị dẫn Hứa Cẩm đi cửa hàng tơ lụa chọn mấy khúc vải làm quần áo mùa hè cho một nhà ba người, lại đi cửa hàng bánh ngọt mua một ít bánh, còn có Hứa Cẩm đáp ứng mang bánh chưng về cho Thôi Tiêu. Bởi Kỳ Cảnh bị thương, Giang thị lại mua chút thuốc bổ, một vòng dạo xong, thời gian cũng không xê xích gì nhiều, liền phân phó xa phu đi học đường.

Hứa Du chỉ về nhà 1 ngày, bên này có tiểu đầy tớ chiếu cố cuộc sống hàng ngày của ông, cho nên ông cũng không có mang thứ gì, tan học trực tiếp lên xe ngựa là được, bởi vậy khi xa phu tới đón ông vẫn luôn đứng ở ngõ hẻm gần học đường. Lần này xa phu hỏi có nên đi vào đợi hay không, Giang thị còn chưa lên tiếng, Hứa Cẩm liền cười hì hì nói: “Không đi, một lát phụ thân đi ra ngươi cũng đừng nói trong xe có người, ta muốn xem bộ dáng kinh ngạc của ông ấy.”

“Được rồi, tiểu thư yên tâm, tiểu nhân bảo đảm không lộ một chút dấu vết!” Xa phu bất quá hơn hai mươi tuổi, rất thích cười, rất là phối hợp.

Hứa Cẩm hướng mẫu thân cười, Giang thị nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Học đường tan học, một trận tiếng bước chân lục tục vang lên cả một ngõ nhỏ đột nhiên yên tĩnh trở lại, một hồi lâu mới lại có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo là xa phu hỏi thăm.

“Lão gia ngày gần đây có khoẻ không?”

“Ừm, phu nhân tiểu thư đều ổn chứ?” Hứa Du một thân thanh sam đi tới, sau khi được xa phu khẳng định trả lời, ông gật đầu, vươn tay kéo màn xe, chuẩn bị đi lên. Chỉ là tay ông vừa đụng tới mành, mặt sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc réo rắt, Hứa Du kinh ngạc nhìn qua, liền thấy học trò Tạ Huy đuổi theo, cầm trong tay một quyển sách.

Ông cười cười, ” Có chỗ nào khó hiểu?”

Tạ Huy thi lễ, khuôn mặt tuấn tú có vẻ lúng túng, “Chậm trễ tiên sinh về nhà, chỉ là đệ tử quả thật có mấy chỗ khó hiểu, kính xin tiên sinh giúp con giải thích nghi hoặc.” Nói xong, thấy Hứa Du gật đầu, hắn bình tĩnh hỏi, âm thanh trong sáng.

Hứa Du nhất nhất đáp lại. Hai người một cao một thấp, lại đều là toàn thân phong độ của người trí thức, đứng trước xe ngựa vấn đáp, xa xa xem phảng phất một bức tranh học đường.

Đáng tiếc Hứa Cẩm nhìn không thấy, nhìn không thấy, liền thưởng thức không được ý nhị trong đó. Nàng kiên nhẫn yên lặng đếm đếm, đếm tới 100, nghe bên ngoài người nọ vẫn không hết dây dưa phụ thân, liền cũng không nhịn được nữa, không để ý mẫu thân vươn tay ngăn cản, mạnh mẽ chui ra đi, như gió nhảy xuống xe ngựa, đứng ở trước mặt phụ thân căm tức nhìn thiếu niên kia: “Ngươi người này sao lại như vậy a, có cái gì không hiểu hôm sau hỏi lại không được à, phụ thân ta phải vội vã về nhà! Mỗi tháng ông ấy chỉ về nhà được hai lần, chẳng lẽ ngươi không biết?”

“A Cẩm, không được vô lễ.” Hứa Du từ trong khiếp sợ phục hồi lại, nhỏ giọng trách mắng.

“Phụ thân, con rất muốn gặp phụ thân!” Hứa Cẩm mất hứng phồng miệng nhìn ông.

Hứa Du sắc mặt dịu lại, “Vậy cũng không thể…”

“Tiên sinh chớ trách Hứa muội muội, là học trò nhất thời sơ sẩy quên tiên sinh ở ngoài huyện.” Tạ Huy trước hướng Hứa Du bồi lễ, lại hướng Hứa Cẩm chắp tay bồi tội, mặt mang cười nhẹ: “Chậm trễ cha con Hứa muội muội đoàn tụ, là Tạ Huy quá đáng, kính xin Hứa muội muội tha thứ cho ta lần này.”

Hắn so với Hứa Cẩm cao hơn một nửa, cúi thấp như vậy, ánh mắt vừa lúc đối mặt Hứa Cẩm, mày dài mắt phượng, trên khuôn mặt tuấn mỹ là ôn nhu như gió xuân.

Hứa Cẩm lúc này đỏ mặt.

Nàng không nghĩ tới, chính mình thô lỗ như vậy, đối phương chẳng những không có tức giận,  trái lại còn hướng nàng xin lỗi.

Nàng bối rối nhìn về phía phụ thân, khẩn trương không biết nên đáp lại thế nào. Trong mấy thiếu niên tuổi xấp xỉ mà nàng biết, Thôi Lộc không có cơ hội nói xin lỗi nàng, Kỳ Cảnh thì làm chuyện xấu cũng không chịu nói xin lỗi nàng, hiện tại tình hình như thế nàng thật sự không quen, huống chi, đối phương bộ dạng dễ nhìn như vậy…

“Ngươi, ngươi đi nhanh đi!” Thật vất vả, nàng nghe chính mình thốt lên.

“Ừm, ta đây liền đi. Hứa muội muội, tiên sinh, thuận buồm xuôi gió.” Tạ Huy vụng trộm nhìn thoáng qua tiểu cô nương mặt đỏ bừng trước mắt, trong mắt ý cười càng tăng lên, bất quá khi đứng dậy cáo từ đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa, được Hứa Du cho phép liền xoay người đi, không nhanh không chậm, thân tư cao ngất như Thanh Bách.

Hứa Cẩm không tự chủ được nhìn theo hắn.

“Sao con lại tới đây? Lén theo tới?” Hứa Du sờ sờ đầu con gái, đi tới gần, nâng nàng lên xe.

Nhắc tới cái này, Hứa Cẩm nhanh chóng hồi thần, ánh mắt nhìn về phía màn xe, cười hắc hắc.

Một chốc kia, Hứa Du tim đập như trống, “Nương con, ở bên trong?”

“Đúng a!” Hứa Cẩm cười đẩy màn xe ra.

Hứa Du kìm lòng không đậu nhìn vào, đợ nhìn thấy thê tử ngồi ở bên trong hơi hơi cúi đầu, cặp mắt trong trẻo kia phảng phất có tinh quang.

Nhiều năm như vậy, bà lần đầu tiên tới đón ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.