Hỉ Gần Nhau

Chương 10: Sờ đầu




Khóc một đêm, ngày hôm sau Giang thị tỉnh lại thì không thể lập tức mở to mắt, nhưng nàng vừa động, nam nhân vẫn ôm nàng liền tỉnh, âm thanh khan khàn: “Đã thức?”

Với Giang thị mà nói, hai chữ ngắn ngủi này của Hứa Du không khác sấm đánh ngang tai.

Nàng cương cứng ở trong lòng hắn, một cử động nhỏ cũng không dám, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không dám né tránh hắn, âm thầm nghĩ nếu nàng giả vờ ngủ tiếp, sẽ không cần đối mặt loại tình huống lúng túng này đi? Phải, tối qua hai người đích xác đều biết tâm ý của nhau, nhưng, đột nhiên ở thời điểm thanh tỉnh như vậy thân mật ôm, nàng, nàng không có thói quen, nàng còn chưa hề được ai ôm ngủ cả một đêm, dù nàng cùng Hứa Du từng chỉ cách một đứa con gái hai ba tuổi ngủ chung.

Nàng không nói lời nào.

Hứa Du ngửi mùi hương từng tóc nàng, cười trộm. Hắn biết nàng tỉnh, cũng biết nàng thẹn thùng, nhưng hắn thật vui vẻ. Nếu nàng trong lòng có hắn, từ giờ phút này bắt đầu, nàng là chân chân chính chính thê tử của hắn. Trước kia không dám làm, hiện tại hắn muốn…

Hắn đỡ lấy đầu vai nàng, muốn đem nàng nằm ngang. Nếu giả bộ ngủ, hắn sẽ hôn nàng, chỉ hôn một chút.

Giang thị phát hiện ý đồ của hắn, cũng bất chấp giả vờ ngủ, nhanh chóng hướng xuống cọ cọ, muốn xoay người rời khỏi lòng hắn. Hứa Du như thế nào thả nàng đi? Ngược lại đem nàng ôm càng chặt, cúi đầu tìm khuôn mặt kiều diễm ngày đêm mong nhớ, đi tìm đôi môi hồng nhuận mê người. Hô hấp lập tức dồn dập lên, Giang thị trốn không thoát, đành phải gắt gao chống ngực không cho hắn đạt được mục đích. Trước mặt phía dưới xiêm y mỏng mánh là tiếng tim đập dồn dập của hắn, trên lưng là tay lửa nóng của hắn, nàng thậm chí cảm nhận được nơi nào đó ương ngạnh … Cùng toàn thân ôn hòa phong độ của người trí thức bất đồng, chỗ đó có chút dọa người.

“Chàng, lúc nào? Nên dậy…” Nàng ôm thật chặt eo hắn không cho hắn đẩy nàng ra, không cho hắn lấn xuống, trầm thấp thúc giục.

“Không vội, trời còn chưa sáng hẳn.” Hứa Du thở gấp nói, bắt không được người, lại không dám quá cường bức nàng, hắn lòng nóng như lửa đốt, thấy vành tai trắng nhỏ của nàng lộ ra ngoài, hắn kìm lòng không đậu tiếp cận. Nhẵn nhụi, ấm áp, là của nàng, vừa dính liền không muốn buông ra, “A Kiều, cho, cho ta hôn một chút, chỉ một chút, ta cam đoan không làm gì khác.” giọng nói dễ nghe, ngoài miệng lực mút lại càng ngày càng tăng. Dù sao cũng là nam nhân tuổi gần 30, không giống niên thiếu ngượng ngùng đơn thuần, một khi có thể phá giới, dù muốn khống chế đều khống chế không được.

Động tác vụng về ẩn chứa nhiệt hoả mười mấy năm của hắn bị đè nén, đốt đến cả người Giang thị mềm mại vô lực, áp chế không được kêu ra tiếng, càng thêm hướng trong lòng hắn lui, tâm hoảng ý loạn đầu óc mơ màng, “Hứa Du, đừng, đừng như vậy, lại không đứng dậy  A Cẩm sẽ tới!”

Nhắc tới con gái, Hứa Du thanh tỉnh một phần.

Quả thật, mỗi lần hắn về trấn, sáng sớm con gái sẽ đến tìm hắn, luyến tiếc cùng phụ thân tách ra.

Cảm thụ được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Hứa Du đột nhiên nghĩ tới một câu, “Từ nay về sau quân vương không lâm triều”. Người đọc sách đều nói quân vương như vậy là hôn quân, nhưng nếu thật gặp được người mình thích, ngẫu nhiên phóng túng một lần, bây giờ suy nghĩ một chút, thế nhưng cũng có thể lý giải.

Hắn không cần vào triều, nhưng hắn muốn làm người cha tốt.

“Vậy, nàng cho ta nhìn.” Hứa Du cò kè mặc cả, hắn muốn nhìn ánh mắt của nàng, nhìn tình ý trong mắt nàng.

“Không cho, sưng cả hai mắt.” Giang thị rầu rĩ nói.

Hứa Du sửng sốt, nhìn sườn mặt hồng hồng của nàng, đột nhiên hiểu được, lắp bắp nói: “Nàng, nàng không cho ta hôn, chính là bởi vì mắt sưng lên?”

Bị một câu của hắn nói toạc ra tâm sự, Giang thị càng thêm thẹn thùng, hận không thể tối qua không nghe được những lời kia, sáng nay đã không cần lúng túng như vậy.

Nữ nhân luôn muốn xinh đẹp trước người mình thích, Hứa Du khóe miệng tươi cười căn bản khắc chế không được, biết hiện tại dù hắn có nói không để ý nàng cũng sẽ không cho hắn xem, hắn tiếp tục ôm một lát liền ngồi dậy. Xiêm y vẫn hoàn chỉnh, chỉ là có chút nhăn, đặc biệt trước ngực, hắn không quản, thân thiết hỏi nàng: “Làm sao bây giờ? Không thể để cho A Cẩm nhìn ra nàng khóc, có biện pháp nào giảm sưng không?”

Giang thị kéo chăn che phủ đầu, buồn bực dặn hắn: “Chàng mang khăn ướt tới, ta đắp một lát sẽ tốt.”

“Ừm, nàng chờ.” Hứa Du mang giày.

“Ta muốn hai cái…” Trước khi hắn ra khỏi cửa, Giang thị lại bổ sung.

“Được.” Hứa Du nhìn chăn cười, khẽ rời khỏi, rất nhanh mang đến hai cái khăn ướt, “Đây.”

Giang thị kêu hắn đi ra ngoài, Hứa Du không đi, nàng đành phải vươn cánh tay ra, tiếp nhận một cái khăn ở trong chăn đơn giản lau mặt, trả cho hắn, lấy thêm một cái khác đắp lên mắt. Khăn ẩm ướt, nàng không thể không đem chăn kéo xuống dưới cổ, cũng may ánh mắt đã bị chặn, không cần lo lắng bị hắn nhìn thấy. Lại không biết bên má nàng dính lọn tóc ước nhẹp, đem hai má trắng nõn vừa mới chà lau qua tôn lên như mỹ ngọc, càng đẹp, là đôi môi hồng diễm đầy đặn kia.

Trong phòng yên tĩnh, Giang thị cũng không biết Hứa Du đang làm cái gì, một tay đè khăn một bên thúc giục hắn: “chàng nhanh đi…”

Lời còn chưa dứt, cánh tay bị người đè xuống, mặt bên cạnh bị một đôi tay mát lạnh bưng lấy, ngay sau đó môi ấm nóng đè lại, từ vụng về đến vội vàng, ngăn chặn tất cả lời lẽ của nàng…

Như dự đoán, Hứa Cẩm sớm đã thức dậy, bất quá nàng không vội vàng đi tiền viện, mà là đi dưới cây hạnh. Quả hạnh đã chín, phía bên này có một số đã có thể ăn, nàng kêu nha hoàn Bảo Châu đem băng ghế đặt dưới tàng cây, nhấc váy đứng lên, tự tay hái trái. Bảo Châu khuyên không được tiểu thư quật cường, đành phải lo lắng đề phòng canh giữ một bên, tùy thời chuẩn bị tiếp được nàng.

Hai cây hạnh bộ dạng cành lá xum xuê, Hứa Cẩm hái được chừng ba mươi trái, chính nàng cầm bốn năm cái, còn dư lại kêu Bảo Châu trước đưa đến trong phòng, sau đó vui thích đi phòng chính, trước rửa trái cây mới vào phòng cha mẹ, đứng ở ngoài cửa hỏi: “Cha nương thức dậy chưa?”

“Đã dậy, A Cẩm vào đi.” Nhìn thê tử cúi đầu giúp hắn buộc thắt lưng, Hứa Du âm thanh sung sướng. Ở chung lâu như vậy, ngượng ngùng hơn nữa, làm ồn ào liền qua đi. Nếu như là lúc đầu, hắn đại khái không biết dỗ nàng thế nào, nay, dỗ con gái nhiều năm như vậy, Hứa Du phát hiện đem phương pháp dỗ con gái dùng trên người thê tử, thế nhưng cũng thông dụng.

Hứa Cẩm cười hì hì đi vào, Đại Bạch cũng chui vào. Hiện tại Đại Bạch bò cửa đã thập phần thuần thục, vào phòng trước ở trong phòng đi một vòng, lại quay về dưới chân Hứa Cẩm, Hứa Cẩm dừng lại nó liền ngồi xuống, Hứa Cẩm đi thì nó đi theo.

Trong phòng mẫu thân đang giúp phụ thân mặc quần áo, phụ thân mặt mang tươi cười, mẫu thân mặt có chút hồng. Nhìn bọn họ, Hứa Cẩm lại cảm thấy có chỗ nào không giống bình thường, nhưng lại không nói rõ vì sao có loại cảm giác này, liền không nghĩ nữa. Đợi hai người thu thập chỉnh tề đi tới, nàng đem quả hạnh rửa sạch đưa qua, “Cha, nương, hai người nếm thử, còn có chút chua, nhưng cũng rất ngon.”

“Con hái?” Hứa Du nhận lấy, cắn một ngụm, chua ngọt ngon miệng.

Hứa Cẩm gật đầu, vừa định nói chuyện, chống lại ánh mắt mẫu thân trách cứ, lời sắp thốt lên tức thời sửa lại, “Đúng a, bất quá đều là dưới tàng cây, vươn tay là có thể hái… A, miệng nương như thế nào đỏ như vậy? Nương còn chưa ăn a!” Nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận của mẫu thân hồng, Hứa Cẩm tò mò hỏi. Trước kia cùng mẫu thân ăn cơm, nàng quan sát qua, dùng xong cơm có một lần môi mẫu thân hồng hồng đặc biệt xinh đẹp, sau đó nàng đi soi gương, phát hiện chính mình cũng như vậy.

Giang thị thật vất vả mới đè xuống xấu hổ. Nàng lặng lẽ trừng Hứa Du, cả quả hạnh đều không có nhận liền trực tiếp nhấc chân đi ra ngoài, “Con nhìn lầm rồi, nương còn có việc, hai cha con nói chuyện đi, một lát liền đi đại sảnh ăn cơm.” Nói xong đã đi ra ngoài.

Hứa Cẩm buồn bực nhìn chằm chằm rèm cửa, ngửa đầu hỏi phụ thân: “Cha, môi nương rất đỏ, đúng không?” Chẳng lẽ lén nàng ăn thứ gì tốt?

Hứa Du sờ sờ đầu con gái, “Có lẽ là nương con vừa uống nước? Đi, chúng ta đi đại sảnh, mắc công nương con lại trách cha con chúng ta tới trễ.” Hắn đương nhiên sẽ không nói với con gái, miệng thê tử là bị hắn hôn đỏ, nàng đắp mắt bao lâu, hắn liền quấn nàng ăn bấy lâu… Nghĩ tới tư vị gắn bó dây dưa tốt đẹp kia, Hứa Du không khỏi cước bộ nhanh hơn, chỉ muốn trước lúc xuất phát nhìn nàng lâu vài lần.

Một nhà ba người dùng qua điểm tâm, Hứa Cẩm cùng mẫu thân tiễn phụ thân. Đến ngoài cửa, nàng rất lưu luyến ôm lấy cánh tay phụ thân, “Cha, mùng bốn con đi đón cha!” Mùng năm mùng sáu phụ thân được nghỉ, cuối cùng có thể ở nhà thêm một ngày.

“Không cần.” Hứa Du đứng ở trước xe ngựa, vui vẻ nhìn con gái: “Thời tiết càng ngày càng nóng, cha luyến tiếc A Cẩm bị thiêu nóng, ngoan ngoãn ở nhà với nương, cha sẽ sớm một chút trở về, đến lúc đó cha lại cùng con chơi cờ, nếu con thắng …” Nói xong, hai tay ôm bả vai của con gái, ngẩng đầu nhìn Giang thị, “A Cẩm thắng, sẽ kêu nương con đưa phần thưởng con rất muốn.”

Nói nghiêm trang, trong mắt hàm nghĩa lại không cần nói cũng biết. Nếu không phải sợ con gái nghĩ nhiều, Giang thị hận không thể mắng hắn một trận xoay người chạy vào. Trước kia nhìn lâu nàng một chút cũng không dám, lúc này mới tốt lên, hắn liền nghĩ loại chuyện này …

Nhưng dù muốn mắng hắn, trên mặt vẫn hồng đến không dám gặp người, Giang thị kéo con gái thúc giục hắn đi: “Nhanh lên xe đi, đừng để muộn!”

“Ừm, ta đi đây, tối mùng bốn nhớ chờ ta… Trở về cùng nhau dùng cơm.” Hứa Du sâu sắc nhìn nàng, trước khi nàng thẹn quá thành giận nhấc chân lên xe, nhanh chóng buông màn xe ngăn cản chính mình đồng dạng mặt nóng lên, cười cười, ý bảo xa phu xuất phát. Con gái khát vọng có đệ đệ làm bạn như vậy hắn làm sao có thể không cố gắng? Không cần đợi đến mùng bốn, đêm nay hắn sẽ trở lại, trước gạt nàng, miễn cho nàng cả một ngày đều đứng ngồi không yên.

Xe ngựa lộc cộc mà đi, Hứa Cẩm từ trong lòng mẫu thân ngẩng đầu, “Nương, chúng ta đi vào… Nương, mặt nương thế nào hồng như vậy?”

“A, không có việc gì, hôm nay trời nắng qua, đi, đi vào.” Giang thị tim đập bang bang, thuận miệng lừa gạt, trong đầu tất cả đều là câu nói cuối cùng có thâm ý khác của Hứa Du. Ngày sau sẽ phải cùng hắn… Trong nháy mắt, khẩn trương thấp thỏm trước nay chưa từng có. Không dám cùng con gái nói nhiều, Giang thị cứ như trốn về phòng, cầm lấy vải thêu lại buông, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, chỉ mong thời gian qua chậm một chút, lại cho nàng mấy ngày chuẩn bị.

Hứa Cẩm cũng không biết mẫu thân ngọt ngào sầu lo, nàng mang theo Đại Bạch đi ra ngoài, phía sau Bảo Châu trong tay cầm hai cái rổ nhỏ, bên trong hơn mười quả hạnh vàng óng.

Bởi vì muốn tìm Thôi Tiêu chơi, Hứa Cẩm đi Kỳ gia trước.

Nàng thường hay đến, không cần gõ cửa thông báo, trực tiếp đi vào là được.

Vòng qua bức tường phù điêu, liếc mắt nhìn thấy Kỳ lão gia tử ở trong viện luyện Thái cực quyền, một thân bạch y rộng rãi, nhấc chân giơ tay xoay người, thong thả lại nhẹ nhàng.

Hứa Cẩm không khỏi thả chậm cước bộ, ánh mắt theo nhất cử nhất động của lão nhân. Nhìn một chút, bỗng nhiên phát hiện có người tại nhìn nàng, tầm mắt vừa chuyển, lúc này mới phát hiện bên dưới tàng cây có một thiếu niên mặc thanh y đang đứng, khuôn mặt trắng nõn mi mày sâu sắc, không biết là do lụa trắng trên trán hắn, hay miếng vải xanh biếc trên đầu, so với Kỳ Cảnh quen biết trước đây, bây giờ trên người Kỳ Cảnh, phảng phất có thêm một loại trầm tĩnh. Bên cạnh không nói, trước kia Hứa Cẩm chưa từng thấy Kỳ Cảnh đối với ông nội đánh quyền cảm thấy hứng thú qua.

“A Cẩm đến a, cha cháu đâu?” Kỳ lão gia tử vừa lúc thu quyền, cười híp mắt hỏi.

“Dạ, mới vừa đi, Kỳ gia gia, Kỳ nãi nãi đâu?” Hứa Cẩm cười đi qua, nghe Kỳ lão gia tử nói Kỳ lão thái thái ở hậu viện, nàng lắc đầu từ chối lão gia tử mời, đem một rổ nhỏ hạnh vàng đưa tới trước mặt Kỳ lão gia tử, “Kỳ gia gia, quả hạnh nhà cháu đã chín một ít, trước đưa ông nếm thử, qua vài ngày chin nhiều hơn cháu đưa qua thêm cho ông. Vậy cháu đi tìm Tiêu Tiêu chơi nha, một lát ông thay cháu hỏi thăm Kỳ nãi nãi, cháu không quấy rầy bà làm việc.”

“A Cẩm thật ngoan, ông nội thích ăn hạnh nhà con, mua bên ngoài cũng không ăn ngon bằng A Cẩm đưa.” Kỳ lão gia tử tươi cười ôn hòa, sờ sờ đầu Hứa Cẩm, xoay người kêu Kỳ Cảnh, “Lại đây, cháu đưa A Cẩm ra ngoài đi.” Sáng nay thái độ trưởng tôn không tệ, ông nhìn hắn cũng thuận mắt vài phần.

Hứa Cẩm vừa định nói không cần, Kỳ Cảnh cũng đã đi qua, bình tĩnh quét mắt nhìn Đại Bạch bên cạnh Hứa Cẩm cúi thấp người tùy thời chuẩn bị nhào lên, cũng đưa tay sờ sờ đầu Hứa Cẩm: “Đi thôi, ta đưa ngươi đi.” Thôi Lộc cùng trưởng bối ba nhà đều thích sờ đầu nàng, nghĩ đây là phương thức biểu đạt thiện ý thân cận?

Thiếu niên động tác mới lạ, cũng may cường độ đắn đo coi như thích hợp, không có chạm loạn tóc nàng. Sờ xong, hắn thu tay, ánh mắt dời xuống, nhìn vẻ mặt nàng.

Hứa Cẩm ngây ngốc.

Vừa rồi Kỳ Cảnh, sờ đầu nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.