Hỉ Doanh Môn

Chương 34: Thê thiếp (ba)




Editor: Thư

Một con nhóc được thiếp thất sinh ra, tu hú chiếm tổ chim khách bao nhiêu năm, cũng dám tới nói quy củ, giảng đạo lý với mình ư? Trần thị không kiềm được bật cười, mắt chậm rãi quét qua chúng tiểu thư, di nương cùng ma ma trông cửa: "Các ngươi đều nghe những lời quy củ của Tứ Tiểu Thư hiểu quy củ nhất của chúng ta rồi đó! Làm sao nàng biết lão gia không nhận nữ nhi này? Sao chổi là ai chứ? Có tiểu thư nhà nào lại gọi tỷ muội mình là sao chổi, rống giận với mẹ cả của mình sao? Hoàn toàn không có tôn ti lớn nhỏ! Miệng nói toàn lời xằng bậy! Quy củ? Đây là quy củ do ai dạy ra?!"

Một chung trà hung hăng đập xuống đất, mảnh sứ vỡ và nước trà bắn tung tóe sang người mấy thứ nữ tiểu thiếp, Tứ di nương đau lòng kéo váy mới của mình phủi phủi. Minh Phỉ thầm nghĩ, nhất định là Trần thị này cố ý mượn cơ hội xối Tứ di nương.

Trần thị nhướn mày cười lạnh: "Nhìn xem một chút! Tiểu thư thật tốt lại bị những thứ tiện tỳ bỉ ổi dạy thành cái bộ dáng này, truyền ra ngoài người ta sẽ cười đến rớt hàm răng! Ta không muốn nói nhiều, thất trách là thất trách! Người đâu! Đem tiện tỳ này đánh 60 trượng, đuổi ra khỏi phủ đi! Về sau nếu có kẻ khác dám phạm tội này, trực tiếp đem bán! Chẳng cần biết đó là nhũ mẫu của ai!"

Minh Phỉ thấy mẹ con Tam di nương cùng mẹ con Tứ di nương liếc nhau một cái, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nếu nói có cái gì bất đồng thì chính là trên mặt Tam di nương nhiều hơn mấy phần lo lắng, trên mặt Minh Nhã nhiều hơn mấy phần thẩn thờ, nét mặt mẹ con Tứ di nương cũng cùng một dạng —— nhiều hơn mấy phần hả hê.

"Ta không cho! Ta không cho!" Minh Tư thấy Dư ma ma thật sự muốn ra cửa bắt lấy nhũ mẫu của mìn, không khỏi tiến lên chận ở cửa, nói: "Tiện tì này, ngươi muốn làm gì?"

Dư ma ma khổ sở nhìn Trần thị một cái, Trần thị cười lạnh: "Tứ di nương, đi đỡ Tứ Tiểu Thư, không cần làm kinh sợ đứa bé."

Đôi môi đỏ của Tứ di nương bĩu lại, tại sao là nàng ta chứ? Nhưng lại không dám không nghe lệnh, chỉ đành phải kêu đắc tội tiến lên kéo Minh Tư. Nàng ta làm cho có, căn bản không muốn chân chánh giữ người, cho nên Minh Tư vừa nghe gọi, chỉ cần nhẹ nhàng vùng vẫy là tránh thoát được, chạy về phía Dư ma ma.

Trần thị thấy tình thế không ổn, liền cất cao giọng gọi Minh Bội đến hỗ trợ, nếu Minh Bội tiến lên vậy không phải sẽ bị Minh Tư làm bị thương sao? Tứ di nương sợ hãi lập tức nắm chặt lấy Minh Tư, Dư ma ma mượn cơ hội chạy thoát.

Lúc này rốt cuộc mấy hạ nhân ở lại trong sân mấy vị di nương tiểu thư cũng bị kinh động. Có người đứng cách cửa không xa liền nhỏ giọng nhắc nhở nhũ mẫu của Minh Tư là xảy ra chuyện, nhũ mẫu này đang được người ta nịnh nọt, nghe nói đến không còn kịp thu hồi nụ cười trên mặt, Dư ma ma đã ra khỏi cửa, vung tay lên, mấy ma ma đứng gác ở lập tức bước nhanh về phía trước vây quanh nhũ mẫu này. Những ma ma này đều từ nhà mẹ đẻ của Trần thị đến đây, mà không phải những ma ma của Thái phủ trong mắt chỉ có Nhị Di Nương mà không có Trần thị.

Lúc này nhũ mẫu này mới phản ứng được, há mồm muốn hô oan uổng, Dư ma ma liền lạnh mặt, trừng mắt, một ma ma lấy tay bịt miệng nhũ mẫu, mấy người ba chân bốn cẳng kéo nhũ mẫu kia ra ngoài.

Nhìn nhũ mẫu liều mạng giãy dụa cùng mấy vị ma ma trông cửa xuống tay tàn ác, bọn hạ nhân trợn mắt hốc mồm, trong sân lập tức hoàn toàn yên tĩnh. Dư ma ma lạnh lẽo liếc nhìn mọi người, nói: "Nên làm gì thì làm đi!" Tự mình áp giải người đi xử lý.

Minh Tư vừa đánh vừa đá vừa mắng Tứ di nương, còn cắn Tứ di nương một cái, Tứ di nương kêu thảm một tiếng rốt cuộc buông lỏng tay. Đợi Minh Tư vọt tới cửa lúc vừa hay nhìn thấy nhũ mẫu bị che miệng kéo ra ngoài, không khỏi vừa sợ hãi vừa tức giận.

Nàng ta lớn như vậy, cho tới bây giờ không ai lại đối với nàng như vậy. Trước kia khi phu nhân Trương thị còn sống, một là nàng ta còn nhỏ, hai là từ trước đến nay phu nhân Trương thị không thích nàng, nói cũng không muốn nói thêm một câu với nàng ta, nhưng Thái lão gia lại che chở nàng ta, huống chi trên nàng ta còn có hai ca ca, có một người mẹ ruột mà ai cũng phải nịnh nọt. Từ khi lão phu nhân cùng Trương thị chết đến nay đã bốn nămm, nàng ta càng được dưỡng thành kẻ trong mắt không có người khác, tính cách vô pháp vô thiên, chỉ có nàng ta khi dễ người khác, chưa từng có người nào dám khi dễ nàng ta. Nàng nuốt không trôi chuyện này, kêu tiểu nha đầu của mình, tức giận chạy đến viện của Nhị Di Nương.

Trong phòng, Tứ di nương che lại chỗ bị thương trên tay, uất ức khóc lóc kể lể: "Tứ Tiểu Thư thật là quá phận á...... Lạicắn tỳ thiếp thành cái bộ dáng này. Phu nhân cũng rõ ràng! Loại ma ma xấu xa như thế nên sớm bị đánh một trận rồi đuổi đi ra ngoài! Quan Gia tiểu thư lại bị nàng ta dạy thành một kẻ cắn người mắng chửi người đá người đánh người như thế sao?"

Trần thị mặt không chút thay đổi, cúi đầu rũ mắt lại nhấp một ngụm trà nhỏ Kim Trâm đưa đến, lạnh nhạt nói: "Ngươi nói lại vài lời đi, nàng là tâm can bảo bối của lão gia, tính khí hơi lớn cũng là thường tình. Đợi lát nữa mời một đại phu tới xem một chút, nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, không có chuyện gì không cần tới chỗ của ta hầu hạ."

Ai cũng biết Minh Tư được sủng ái nhất. Bình thường Tứ di nương bình thường cũng rất được Thái lão gia thiên vị, giờ phút này càng thêm uất ức muốn chết, nhưng Trần thị đã đáp ứng cho nàng ta mời đại phu đến, lại cho nàng ta nghỉ ngơi, nàng ta cũng không tìm được những lời khác mà nói, chỉ có thể nhất định muốn cùng Thái lão gia nói một chút gì đó, làm gì có thứ nữ nào mà không xem mẹ cả, mẹ kế của mình vào mắt như thế? Thật sự thật quá đáng! Nhìn xem con vợ cả tiểu thư Minh Phỉ cùng Minh Ngọc chân chính kia kìa, cho tới bây giờ cũng không có đánh chửi người nào. Tiện nhân nuôi ra tiểu đê tiện!

Minh Phỉ nhàn nhạt nhìn trâm tứ điệp vàng trên đầu Trần thị khẽ đung đưa, cơ hồ phải vỗ tay khen nàng ta đạo diễn vở hài kịch này thật khéo léo a, đúng là có năng khiếu.

Tạm thời không thể làm gì di nương các tiểu thư, trước hết xuống tay ở những người bên cạnh. Trước tiên thì trừng phạt nhũ mẫu của Tứ công tử, tiếp đến cố ý trêu đùa tính khí ngạo mạn nóng nảy khiến Tứ Tiểu Thư phát giận, miệng thốt nên ác ngôn, bắt tội Tứ Tiểu Thư không phải, liền mang nhũ mẫu kia ra nhục nhã đánh đập một phen, giết gà dọa khỉ. Còn khiến Tứ di nương được cho là rất được sủng ái liên luỵ vào, diễn vai khổ chủ. Kế tiếp cũng không cần Trần thị trông nom nữa, Tứ di nương sẽ không phụ lòng người khác mà thổi gió bên gối Thái lão gia mà tố cáo.

Cứ như vậy, coi như Nhị Di Nương muốn náo cũng không thể nào náo lên, đây chính là chiêu tùy cơ mà xét của Trần thị, chỉ xử chuyện không xử người, không phải đặc biệt nhằm vào những người khác, còn ai dám có lời gì để nói nữa?Chuyện này cũng phù hợp những điều Hoa ma ma đã dạy Minh Phỉ, mặc kệ làm cái gì, bề ngoài cũng phải nổi lên mấy chữ "lí lẽ".

Chỉ là đáng tiếc cho bản thân Minh Phỉ, ngày đầu tiên liền vì thế mà đắc tội Minh Tư thật sâu. Chỉ việc người ra tay trừng phạt Minh Tư là Trần thị, nhưng Minh Tư không chọc nổi Trần thị, nhất định sẽ đem chuyện này tính hết lên nguyên gốc mọi chuyện là nàng. Vốn là Nhị Di Nương là kình địch sống chết với mình, sớm muộn cũng phải kình chống nhau, chỉ là nhanh như vậy liền trở thành bộ dạng này cũng thật làm người ta không kịp ứng phó.

Một bàn tay bé nhỏ ấm áp tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay Minh Phỉ, Minh Ngọc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Minh Phỉ cười an ủi. Nàng thấy Minh Phỉ vẫn cúi đầu không nói lời nào, còn tưởng rằng Minh Phỉ bị dọa sợ. Minh Phỉ ấm áp, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Minh Ngọc, Minh Ngọc càng đứng sát gần vào nàng, dán tai nàng nhỏ giọng nói: "Tam tỷ tỷ, ca ca nói với ta, chúng ta mới là thân tỷ muội, nhất định hai chúng ta phải đứng ở một chỗ, họ mới không dám khi dễ nhà ta."

Minh Phỉ cười nắm chặt tay Minh Ngọc, Thái Quang Đình nói đúng, trong Thái phủ to lớn như thế này, chỉ có ba người bọn họ thật đoàn kết mới có thể có chỗ đặt chân. Về phần Trần thị, rốt cuộc cũng không phải mẹ con ruột thịt, vừa không có bất cứ chút cảm tình nào, chỉ có thể là lợi dụng sự hòa hợp trong quan hệ, lại không thể vĩnh viễn dựa vào. Huống chi đại BOSS cuối cùng trong nhà này không phải Trần thị, thời khắc mấu chốt còn phải chờ Thái lão gia định đoạt, Nhị Di Nương càng trăm phương ngàn kế muốn ngăn nàng, nàng cũng sẽ phải trăm phương ngàn kế bắt Thái lão rùa vàng này lại.

Thấy không khí hòa hoãn xuống, Kim Trâm và Ngọc Bàn quỳ trên mặt đất dọn dẹp mảnh sứ vỡ trước, Trần thị bày tỏ mình có chút mệt mỏi, nhưng hai di nương cùng các tiểu thư vẫn không chịu cáo lui. Tứ di nương thỉnh thoảng nhướng hai mắt nhìn ra ngoài, hình như là đang chờ người nào đó, càng chờ trên mặt càng âm trầm, cố cười nói: "Phu nhân, làm sao mà Nhị Di Nương còn chưa tới nữa?"

Trần thị liếc nàng ta một cái: "Ngươi tìm nàng ta có chuyện gì sao? Đến của nàng mà tìm."

Tứ di nương lẩm bẩm: "Không có việc gì, tỳ thiếp chỉ cảm thấy lâu này nàng còn chưa tới thỉnh an......"

"Đêm qua lão gia ngủ lại ở nơi đó của Nhị Di Nương, nghe nói là uống say, ban đêm vừa uống vừa náo ba hồi liền, có lẽ là say lắm. Ta liền cho người đến viện của nàng dặn nàng phục vụ lão gia cho tốt, hôm nay không cần tới hầu hạ." Trần thị khẽ thả lý trà trong tay lên bàn, không cùng các nàng nói quanh nói co nữa: "Không còn sớm gì, các ngươi mỗi người đều có chuyện phải làm, đều lui ra đi."

Tứ di nương nghe nói Nhị Di Nương đêm qua cùng lão gia vừa uống vừa náo ba hồi liền, mặt giận đến vặn vẹo, khan trong tay cơ hồ muốn xoán nát, chỉ kém là chưa mắng mấy câu hồ ly tin, trầm mặt đi theo Tam di nương cáo lui, ra cửa chỉ nghe thấy tiếng nàng ta đánh chửi tiểu nha đầu.

Gia chủ vô đức, gia phong bất chánh! Trần thị khinh bỉ nhíu mày, cười tủm tỉm nói: "Minh Phỉ mang theo muội muội con đến sương phòng của con ăn trái cây chơi một hồi, đợi lát nữa đi theo Hoa ma ma học quy củ."

Minh Phỉ vội đáp, dắt tay bé nhỏ của Minh Ngọc hành lễ cáo lui với Trần thị, cùng nhau đi sương phòng phía đông. Bởi vì Trần thị mới vừa vì chuyện của nàng mà trừng phạt Minh Tư, tuy nha đầu ma ma thấy tỷ muội hai người cũng không nói nhiều lời nịnh nọt nhưng rõ ràng cũng có mấy phần cẩn thận chu đáo hơn. Ngay cả Hoa ma ma, cũng bởi vì cầm mức ban thưởng quá lớn của Thái đại công tử  nên cũng nhu hòa rất nhiều, Minh Phỉ tự lấy ra chiếc yếm hài tử đùa nghịch dụ Minh Ngọc cười đùa thật vui, song chuyện này cũng không có gì đáng nói.4

Sáng nay Trần thị kết hợp ra tay trừng phạt thủ hạ của hai di nương chính là nhũ mẫu, mấy quản sự ma ma trông cửa của Thái phủ cũng có chút cảm thấy lo lắng, cũng thu lại ngạo mạn phách lối thường này, thận trọng trong cả lời ăn tiếng nói, chỉ sợ sẽ dây vào rủi ro.

Trần thị loay hoay đến nỗi cơm trưa cũng không có thời gian ăn, thức ăn hâm nóng mấy lần mới bới một chén cơm ăn cho qua chuyện. Canh còn chưa có uống xong, Dư ma ma liền đi vào đáp lời, nói rõ rằng chuyện của nhũ mẫu kia đã theo như nàng dặn dò mà xử lý tốt, bên phía môi giới cũng đã thỏa thuận giá xong, quyết định ngày mai liền dẫn người đi chọn nhũ mẫu Tứ công tử Minh Diệu.

Dư ma ma hỏi "Vị kia vẫn không có tới sao?" Bà đang chỉ Nhị Di Nương.

Trần thị lắc đầu: "Nàng ta cũng không có đi chỗ của ngươi à?"

Hơn ma ma đáp lại: "Không có, ngay cả Tứ Tiểu Thư cũng không có lộ diện. Nghe nói Tứ Tiểu Thư chạy đến viện của Nhị Di Nương nói chuyện thì Nhị Di Nương đánh liền nàng ta hai cái, sau đó một lớn một nhỏ ôm nhau khóc ròng ở trước mặt lão gia đấy."

Trần thị cười lạnh nói: "Nàng giả bộ đáng thương càng khiến người ta nhìn vào thấy giả tạo, xem ra là muốn xin lão gia tự mình đến hỏi, ra mặt cho nàng đấy. Không tới ta cũng không sợ đâu! Chờ lão gia tới, ngươi cứ như vậy mà nói..... "

Dư ma ma gật đầu nói phải, lại lo lắng mà nói: "Phu nhân, nếu như lão gia vì không thích Tam Tiểu Thư mà không chịu ở trong sân này nghỉ phải làm thế nào? Qua ít ngày nữa hãy để nàng dời sang làm bạn với Lục Tiểu Thư được không? Chỉ cần nàng trong phủ này, thì cũng có thể dẫn phúc khí đến đây thôi mà?"

Trần thị nói: "Coi như Minh Phỉ không ở chỗ này của ta nữa, ngươi cho rằng hắn ta sẽ tới sao? Nếu không phải hắn muốn đến, làm sao có thể không đến hả? Chuyện này ngươi chớ xía vào, ta tự có chủ trương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.