Hi Chị Alice!

Chương 32: Đi Dây Thép 4





Thứ năm, sau khi từ bệnh viện trở về sắc mặt Lam Trinh Liệt cau có.

Tôi bước tới nở một nụ cười rất thân thiện, đúng vậy, hiện giờ tôi hơi e ngại tính đa nghi của cậu ấy.

Cái tên này, cũng không biết vì sao mấy hôm nay tâm tình có hơi không ổn định.
“ Sao rồi hử ? Vết thương chắc không có gì nghiêm trọng ha.

Bác sĩ nhắc nhở gì cậu không?”
“.

.

..

.

..

.

.”
“ Trinh Liệt, hay là, mấy hôm nay Liên Ngọc lạnh nhạt với cậu ?” Mấy hôm nay tôi vẫn luôn không nhìn thấy cô bé.
“ Hừ.” Cậu ấy phát ra một tiếng hừ lạnh lùng : “ Con gái các người chỉ nghĩ được vậy thôi .”
“ Ok, cậu muốn nói thì nói, không nói thì thôi.” Lòng kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn mà.
“ Ờ thì, hôm nay ở bệnh viện tôi nghe được một tin đồn kì cục, bọn họ nói chị đang sống chung với đàn ông.” Khi tôi bỏ đi được vài bước, cậu ấy bực bội nói.
“ Người đàn ông đó là Phương Hạo, tôi hiện đang sống trong nhà của Phương Hạo mà.” Hơ, trong bệnh viện đang đồn đại Lâm Tứ Nguyệt sống chung với đàn ông, hơn nữa, mấy cô nàng trong bệnh viện có vẻ rất thích bình luận những chủ đề này, bọn họ gọi người thứ ba là tiểu tam, đấu tay đôi là PK, còn có một số từ cho đến giờ tôi cũng không hiểu hết được nghĩa bóng gió.

Chỉ cần nói đến những chuyện này hai mắt của họ sẽ luôn sáng rực rỡ.

“ Chị đang sống chung với đàn ông thật ư, chẳng trách nói thế nào chị cũng không chịu sống ở đây, ra là thế .” Lam Trinh Liệt ở phía sau nhất định là đang nhíu mày, khi nói những lời khinh miệt cậu ấy luôn có thói quen nhíu mày.
“ Lam Trinh Liệt, tôi không hiểu sao tôi lại phải giải thích với cậu những chuyện này .” Tôi quay đầu lại : “ Tôi nói tôi chỉ sống nhờ trong nhà Phương Hạo, hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy có gì không thỏa đáng, chúng tôi chỉ đang tiếp tục hình thức chung sống như khi còn ở Mỹ, chuyện ai nấy làm, thi thoảng cùng nhau chơi, chỉ thế thôi.”

“ Cùng nhau chơi ? Chơi kiểu gì hử ?” Lam Trinh Liệt từng bước từng bước ép sát tôi, tôi vô thức lùi về phía sau, đúng vậy, bọn họ đã hình dung rất đúng, Lam Trinh Liệt cực kì giống báo đốm Châu Mỹ, toàn thân cậu ấy lúc này bộc phát khí thế hung hãn bức người như đó chính là bản năng.
“ Chơi.

.

.

ơ.

.

.

chơi kiểu gì ư ?” Trong đầu tôi hơi bị rối não : “ Chính là cái kiểu cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim các thứ ấy.

Lam.

.

.

Lam Trinh Liệt, tôi và Phương Hạo chỉ là bạn tốt.”
Quỷ tha ma bắt, hiện giờ tôi giống như đang giải trình với người yêu chuyện thị phi với người đàn ông khác.
“ Chỉ là bạn tốt, vậy được, tôi tin chị.” Quý ngài báo đốm cười nhã nhặn : “ Lâm Tứ Nguyệt, tốt nhất chị đừng có lừa tôi.”
Chuyện gì thế này, đúng là quỷ tha ma bắt, đừng nghĩ, đừng nghĩ gì nữa cả.

Đây chỉ là tình huống bất ngờ, không cần bật ngửa.
“ Đi thôi, đi ăn cơm với tôi, đói muốn chết rồi đây .” Sắc mặt Lam Trinh Liệt thay đổi còn nhanh hơn siêu nhân biến hình, kéo tôi rời đi.
Những ánh mắt của quý ông quý bà ăn mặc hợp thời trang đang dùng bữa trong nhà hàng như có như không khiến tôi cảm thấy hơi bị dựng tóc gáy.

Cũng đúng thôi, ở những nơi cao cấp thế này, tôi chỉ với chiếc sơ mi trắng, quần lửng, có vẻ như quá lạc lõng, nhưng, tôi cũng đâu ngờ Lam Trinh Liệt sẽ đưa tôi đến đây.


Ban đầu, tôi cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng hiện giờ, dưới cái nhìn của những người kia, tôi cảm thấy mình như đứa trẻ phạm lỗi.
“ Này, ăn nhanh chút.” Tôi thỏ thẻ với Lam Trinh Liệt, nhưng cậu ấy vẫn cứ kình với tôi, chậm rãi từ tốn thưởng thức món ngon, vừa hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của chị em phụ nữ.
“ Chị không ăn à ?” Cuối cùng cậu ấy cũng ngó ngàng đến tôi.
“ Dưới ánh mắt ác liệt của mấy người phụ nữ kia, tôi nuốt không trôi .” Ánh mắt của mấy cô nàng kia từ đầu đến cuối đều như nói, con nhỏ quê mùa ấy là cây đinh gì.
Lam Trinh Liệt biếng nhác nhìn một lượt xung quanh, tính tiền xong kéo tôi chuẩn bị rời đi.
Ra đến cửa nhà hàng chúng tôi chạm mặt Liên Ngọc, cô bé và một cô gái khác đang cứ thế bước tới, lúc nhìn thấy chúng tôi thì ngạc nhiên, đứng khựng lại, cuối cùng, dời ánh mắt dừng lại trên tay tôi, ý thức được tay của tôi đang bị Lam Trinh Liệt nắm lấy, tôi vội vàng giật ra.

Nhưng lại giống như đang có tật giật mình.

Hành động này, rõ ràng đang không có gì lại thành ra như có gì đó.
“ Liên Ngọc, em cũng đến đây ăn cơm ?” Tôi nhạt nhẽo hỏi một câu trớt quớt.
Liên Ngọc không đáp, ngược lại cô nàng da trắng trơn bên cạnh lại giành nói : “ Eric, dạo này sao anh không đến tìm chúng tôi ?”
Một cuộc hội ngộ ngượng ngùng.
* * *
Tôi ngẩn ra ngồi trước máy tính, vốn định trả lời email, nhưng cuối cùng thành ra thẩn thờ.

Có chút phiền, nhớ đến Liên Ngọc.

Ánh mắt đề phòng đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
“ Tứ Nguyệt, thơ với thẩn gì đó, có người tìm .” Phương Hạo bước vào.
“ Lam Trinh Liệt, sao cậu lại xuất hiện ở đây ?” Lam Trinh Liệt đang đứng đó, chẳng ăn nhập gì với căn phòng khách chật hẹp.
“ Đó là phòng của chị ?” Lam Trinh Liệt đưa tay chỉ, nơi tôi vừa từ đó bước ra.
“ Không phải, là phòng của Phương Hạo.” Tôi vội vàng tiếp lời : “ Tôi vừa ở trong phòng anh ấy lên mạng, tôi không có máy tính, anh ấy cũng không thích xài notebook.”
“ Trà hay cà phê đây ?” Phương Hạo ở một bên thò đầu ra.
“ Cà phê được rồi.” Sợ tên thiếu gia cao quý nào đó sẽ lựa chọn không hồi đáp, tôi vội vàng lên tiếng.

Vừa nói xong liền bị một lực kéo lôi ra ngoài.
“ Cậu làm gì thế hử ?” Bị Lam Trinh Liệt lôi ra khỏi phòng, tôi có hơi ù ù cạc cạc.

“ Chị ăn mặc như thế ban đêm ban hôm diễu hành trước mặt một tên đàn ông.” Tôi tự nhìn lại mình, áo thun rộng, quần đùi, có gì sai đâu ta.
“ Chị không có quần dài ư ?” Cậu ấy có vẻ hậm hực.

“ Có, nhưng đó đều để dành khi đi công tác, ở nhà mặc không thoải mái, không thích.” Lời vừa nói xong, cậu ấy lại kéo tôi đi về phía cầu thang.
“ Lam Trinh Liệt, cậu bị sao thế, rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu ? Tôi còn chưa nói với Phương Hạo tiếng nào.

.

.”
Cứ như thế, cậu ấy lôi tôi lên xe, nói với Tiểu Quang : “ Đến trung tâm thương mại.”
Xe dừng ngay trước cửa trung tâm thương mại, Lam Trinh Liệt chỉ vào tôi nói : “ Lâm Tứ Nguyệt, chị ngoan ngoãn ngồi yên trong xe cho tôi.” Cậu ấy tự đưa theo Tiểu Quang vào trong.
Mười hai giờ, tôi ngồi trong phòng mình ngẩn ra với một đống đồ, đó đều là Lam Trinh Liệt cố nhét cho tôi.

Nào là máy notebook, rồi mấy bộ đồ mặc nhà, những bộ ấy sờ vào rất dễ chịu, nhưng bộ nào cũng như bộ nấy đều là áo tay dài quần dài.
Ngã người lên trên giường, lấy chăn trùm lên mặt.

Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, Lâm Tứ Nguyệt, đừng nghĩ đến những hành động bất bình thường của tên nhóc ấy nữa, đừng nghĩ đến đằng sau những chuyện tên nhóc ấy làm có tâm tư gì.

Cứ xem như em trai tặng quà cho chị gái, tên nhóc ấy chẳng phải đã nói tôi là chị gái của cậu ấy ư.

Cứ cho là như thế đi.
* * *
“ Trinh Liệt, vết thương của cậu sắp khỏi hẳn, tôi thấy cậu nên đổi hộ lý thông thường được rồi.” Lúc thay thuốc cho Lam Trinh Liệt, tôi đã hết sức lựa lời nói.
“ Sao thế ? Chê cái tên bị chứng hưng phấn này ha.” Sao thế, là câu cửa miệng của Lam Trinh Liệt.

Tôi cực kì ghét, qua cái miệng của Lam Trinh Liệt nó luôn mang đậm một sắc thái riêng.
“ Thôi đi, không nói nữa.” Đến đây được hai tuần rồi, nhưng tôi càng ngày càng thấy bất an, mấy ngày gần đây Liên Ngọc không đến, đám bạn của Lam Trinh Liệt cũng không đến, thời gian tôi và cậu ấy tiếp xúc càng nhiều hơn, cùng ăn cơm, cùng nghe nhạc, cùng xem CD, Lam Trinh Liệt có vẻ thay đổi khác trước, như hiện giờ, cậu ấy sẽ chọn một nơi sát tường để tôi thay thuốc cho cậu ấy, vì sát tường nên không gian chật hẹp, vết thương của cậu ấy lại ở phần lưng, cho nên mỗi lần quấn băng sẽ tạo nên một tư thế rất ư mờ ám, cứ như tôi chủ động ôm cậu ấy vậy.

Nếu như chuyện xảy ra trước đây, có lẽ tôi sẽ nói với cậu ấy, nhưng hiện giờ tôi phát hiện.

.

.

tôi không dám.
Hơi thở của cậu ấy khẽ lướt qua tai tôi, khiến tôi có hơi tâm hoảng ý loạn, rồi hiện giờ cậu ấy lại dùng cái giọng vô cùng dịu dàng gọi tôi.
“ Tứ Nguyệt !”
“ Hử.” Tôi nghiêng đầu qua.

Trường đoạn rất ư lãng mạn trong phim tình cảm thuần khiết xuất hiện rồi đây, môi vô tình chạm môi, nhưng tôi đã sớm qua rồi cái tuổi ngây thơ, cũng không còn cảm xúc như con nai vàng ngơ ngác.


Ngẩng đầu lên, tôi hỏi : “ Chuyện gì đây ?”
“ Gì đây.

.

.

cái gì chuyện gì đây ?” Lam Trinh Liệt ngược lại rất hốt hoảng : “ Khi nãy.

.

.

khi nãy không cẩn thận chạm vào thôi.”
“ Tôi đương nhiên biết là không cẩn thận mới chạm vào.” Tôi thu dọn xong mọi thứ : “ Tôi muốn hỏi cậu khi nãy gọi tôi có.

.

.

chuyện.

.

.

gì ?”
“ Khi nãy ? Tôi quên rồi.”
Tôi không biết nên hình dung Lam Trinh Liệt lúc này như thế nào, ánh mắt quá ư phức tạp, giống như kinh ngạc, giống như lúng túng, giống như hốt hoảng, còn có hơi giống như không thể tin được.

Tóm lại, tôi nhìn không thấu.
Sau hôm đó, mọi thứ dường như trở về trạng thái vốn có, Liên Ngọc bắt đầu thường xuyên thể hiện nụ cười tươi như hoa của cô bé, đám bạn của Lam Trinh Liệt cũng bắt đầu lắp đầy căn nhà vốn lạnh lẽo này.

Tôi cũng bắt đầu có thời gian thanh tĩnh xem sách của tôi, nghe những bài nhạc xưa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.