Hẹn Hò Theo Kiểu Của Em (To Die For)

Chương 22




Mẹ sẽ không cho phép tôi rời đi cho đến tận khi bà xử lý xong những vết bầm tím của tôi. Siana và Jenni phụ giúp, đắp trát lên người tôi hàng đống khăn lạnh, kem vitamin K, dưa chuột thái lát, và những túi trà ngấm sũng nước lạnh. Không kể kem vitamin K, những thứ khác chỉ như là biến thể của túi chườm lạnh, nhưng chúng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, và được cưng chiều hay bị làm nhặng xị lên cũng khiến tôi thấy tốt hơn. Bố và Wyatt đủ lịch sự để rút lui ra ngoài khi chuyện này diễn ra, họ tự tiêu khiển bằng vài trò bóng bánh.

"Mẹ đã từng bị tai nạn," mẹ kể. "Khi ta mười lăm tuổi. Đang ở trên xe kéo; phần đuôi thùng hàng được kéo bởi một cái đầu xe bán tải. Paul Harrison đang lái xe; anh ta 16 tuổi và là một trong số ít những người ở trường học của bọn ta có gì đó để lái. Vấn đề duy nhất là CaroLyn Deale ngồi bên anh ta trong cái đầu xe bán tải. Ta không biết cô ta đang làm gì, nhưng Paul thì quên hẳn việc chú tâm vào con đường và lao thẳng xuống rãnh, lật nhào cái đuôi thùng xuống. Ta chẳng đau tí nào, ta không nghĩ đến nữa, nhưng rồi sáng hôm sau cả người ta cứng ngắc và đau đớn đến nỗi ta hầu như chẳng cử động được."

"Con cũng ở tình trạng đó rồi," Tôi rầu rĩ phát biểu. "Và con thậm chí còn chẳng có một cái xe kéo. Giờ thì con quá tuổi ngồi nó rồi."

"Dù chị làm gì, cũng đừng uống aspirin, vì nó sẽ làm những vết bầm trở lên tệ hơn, thử dùng Ibuprofen đi" ( 1 loại thuốc ) Siana khuyên. "Mát xa. Bồn xoáy thủy lực. Hoặc những thứ như thế."

"Và những bài tập kéo dãn cơ bắp," Jenni thêm vào. Nó đang cẩn thận xoa bóp vai cho tôi. Nó đã từng tham gia vào một vài lớp dạy mát xa - nó nói làm thể chỉ để cho vui - vì thế nó là một cô gái-đến-đây-đi của chúng tôi khi có những cơ bắp đau nhức. Thông thường, Jenni là một cái hộp biết nói, nhưng tối nay nó lại im lặng bất thường. Không dằn dỗi hay làm bất cứ trò gì kiểu vậy, mặc dù nó có cơ hội làm thế, chỉ trầm ngâm và rút về phía sau. Tôi thực sự ngạc nhiên là nó vẫn lăng quăng xung quanh mát xa cho mình, vì nó luôn có một nhóm bạn bè để gặp gỡ, hay một cuộc hẹn hò, hoặc vài bữa tiệc.

Tôi yêu thời khắc ở với gia đình mình; tôi đã quá bận rộn với Great Bods đến nỗi không có nhiều cơ hội làm việc đó. Mẹ đã kể cho chúng tôi nghe về những vấn đề bà gặp phải với cái máy tính của bà, bao gồm hàng đống những thứ ngôn ngữ phi kĩ thuật kiểu "doohickey" hay "little thingie." Mẹ dùng máy vi tính khá tốt, nhưng bà thấy không cần thiết phải học những thuật ngữ theo bà là ngớ ngẩn và ngu ngốc, ví dụ như "motherboard," (bo mạch chủ-lilia) và đối với những từ thông thường khác cũng thế. Theo bà phiên dịch, một motherboard là "Vấn đề chính đó." Tôi hoàn toàn có thể hiểu điều đó. Sự hỗ trợ kỹ thuật (thật đáng buồn cười! ) không tương xứng với sự mong đợi, bởi vì hiển nhiên họ đã gỡ bỏ mọi chương trình của bà, sau đó cài lại, và điều ấy đã chẳng giải quyết được cái vấn đề chết tiệt nào cả. Mẹ nói họ đã bắt mẹ sao hết dữ liệu ra rồi lại chuyển dữ liệu vào trở lại.

Nhưng cuối cùng chúng tôi phải về. Wyatt đi ra chỗ lối vào nhà; anh không nói gì cả, chỉ nhìn tôi với cái nhìn của người đàn ông khi họ muốn đi, cái nhìn với biểu hiện thiếu kiên nhẫn "Em đã sẵn sàng chưa thế?"

Siana liếc anh và nói, "Cái nhìn đấy kìa."

"Chị biết rồi," tôi nói, và thận trọng đứng dậy.

" 'Cái nhìn' ?" Wyatt liếc qua vai, như thể chờ đợi cái gì đó đang đứng đằng sau anh.

Cả bốn chúng tôi ngay lập tức làm theo biểu hiện và cử chỉ ấy. Anh lầm dầm cái gì đó, quay người, và đi lại chỗ bố đang đứng. Chúng tôi có thể nghe thấy họ nói chuyện. Tôi nghĩ bố đang kể cho Wyatt một vài điều tốt đẹp hơn của việc làm thế nào mà sống cùng nhà được với bốn thành viên nữ. Wyatt là một người đàn ông lịch sự; Jason thì đã luôn nghĩ rằng anh ta biết tất cả những gì cần biết rồi.

Nhưng Wyatt đúng, và chúng tôi thực sự cần phải ra về. Tôi muốn làm xong bánh Bread Pudding tối nay, bởi vì tôi biết mình thậm chí sẽ còn cảm thấy tồi tệ hơn vào buổi sáng mai.

Ý nghĩ đó gợi đến việc anh có ý định làm gì với tôi vào ngày mai, vì tôi đã có chủ ý riêng của mình. "Em không muốn đến nhà mẹ anh," tôi nói khi chúng tôi vào xe. "Không phải em không thích bà - em nghĩ là thật đáng ngưỡng mộ - nhưng em đoán là ngày mai em sẽ rất đau và khốn khổ. Em chỉ thích ở nhà anh để em có thể nằm trên giường cả ngày nếu em muốn."

Nhờ những vệt đèn của bảng điều khiển, tôi thấy ánh mắt anh nhìn tôi lo lắng.

"Anh không thích cái ý tưởng em sẽ ở một mình."

"Nếu anh không cho rằng em sẽ an toàn trong nhà anh, anh sẽ không mang em về đó."

"Không phải điều đó. Vấn đề là tình trạng thể chất của em kìa."

"Em biết làm thế nào để xoay sở với mấy cái cơ bắp bị đau. Em đã làm những việc đó trước kia rồi. Anh thường cảm thấy như thế nào sau ngày đầu tiên tập luyện tổng lực?"

"Như thể vừa bị cả một câu lạc bộ đập cho nhừ tử."

"Cổ động viên cũng luyện tập như thế. Sau lần đầu tiên, em đã học được cách giữ gìn trong suốt cả năm, vì vậy điều tệ hại ấy không bao giờ lập lại lần nữa, nhưng tuần đầu tiên của đợt tập luyện vẫn chẳng vui vẻ gì." Sau đó tôi nhớ lại một vài thứ và thở dài "Bỏ qua việc ở nhà và nghỉ ngơi đi. Nhân viên đại lý bảo hiểm của em sẽ có trách nhiệm sắp xếp một chiếc xe thuê cho em, vì thế em sẽ phải đến lấy nó."

"Đưa cho anh tên và số điện thoại người đại diện hãng bảo hiểm của em đây, anh sẽ lo việc đó cho."

"Bằng cách nào?"

"Bảo họ mang xe đến chỗ anh. Anh sẽ lái nó về nhà, rồi bố em sẽ đến đón anh và chở anh quay lại chỗ làm để lấy xe anh. Anh không muốn em vào thị trấn cho đến tận khi anh tìm được ra tên con hoang này."

Một ý nghĩ tồi tệ giáng vào tôi. "Gia đình em đang bị nguy hiểm phải không? Gã này có thể dùng họ để tóm được em?"

"Đừng mua thêm rắc rối vào người. Cho đến giờ thì em dường như là mục tiêu đặc biệt được ngắm đến. Một ai đó cho rằng em đã làm điều gì đó sai trái, và hắn ta muốn trả thù. Đó là những gì chuyện này gợi nên, em yêu: trả thù. Dù đó là vấn đề thuộc công việc hay chuyện cá nhân đi chăng nữa, hắn muốn trả thù."

Tôi thật sự không thể nghĩ được ra cái gì, và theo một hướng không biết tại sao ai đó lại muốn giết tôi tồi tệ đến mức thành những mưu toan ám hại thực tế. Okay, dù nó không tồi tệ đến thế, dù nó thậm chí không phải nguy cơ sát sườn. Tôi vẫn sẽ muốn biết. Nếu tôi biết là tại sao, thì tôi sẽ biết đó là ai.

Nó không thể nào là chuyện kinh doanh. Chỉ là không thể. Tôi đã rất cẩn thận, vì tôi sợ IRS (Sở thuế vụ Hoa Kỳ) sẽ rờ đến tôi nếu tôi không làm vậy. Theo tôi thì IRS cũng đã để yên cho tất cả những kẻ mưu ma khác. Tôi thậm chí thường lưỡng lự trong việc khai thuế và đã không khai hết các khoản khấu trừ của mình, chỉ để cho có một khoản trù bị nếu tôi có bao giờ bị kiểm toán. Tôi đã tính rằng nếu họ có kiểm toán và phải hoàn thuế lại cho tôi, thì rồi sau này sẽ không còn có chuyện kiểm toán liên quan đến công ty của tôi nữa.

Tôi chưa bao giờ sa thải ai. Một đôi người đã nghỉ việc, chuyển tới một chỗ làm khác, nhưng tôi rất cẩn thận về vấn đề tôi sẽ thuê ai, thay vì chỉ nhấc những cái xác ấm áp cốt để lấp đầy vị trí. Tôi thuê những người cực kì và đối xử với họ tuyệt vời. Không ai trong số những nhân viên của tôi có thể muốn giết tôi, bởi vì sau đó thì cái Quỹ 401Ks *của họ sẽ đi tong. Vậy thì chỉ còn vì lý do cá nhân thôi. Và tôi chẳng nghĩ ra được điều gì với nó.

"Em đang bỏ qua những chuyện xảy ra ở thời trung học," Tôi nói với Wyatt.

Anh đằng hắng "Cái đó có thể an toàn, mặc dù thỉnh thoảng một vài thành phần tuổi teen có thể thực sự là ung nhọt. Em có ở trong hội nhóm gì không?"

Wyatt và tôi đi học những trường trung học khác nhau, thêm nữa anh lớn hơn vài tuổi, vì thế anh không biết chút gì về những năm tháng đi học của tôi, "Em cho là," tôi trả lời "em thuộc đội cổ động, em đã đi chơi với những thành viên khác, mặc dù em cũng thực sự có một người bạn không phải là cổ động viên và thậm chí cũng chẳng đến xem những trò bóng bánh nữa."

"Đó là ai?"

"Tên cô ấy là Cleo Cleland. Nói ba lần thật nhanh đi. Bố mẹ cô ấy hẳn đã say quắc khi đặt cái tên ấy. Họ đến từ California, vì thế cô ấy đã không thực sự hòa nhập tốt khi họ chuyển đến đây. Mẹ cô ấy là một trong số những bà mẹ-vẻ-đẹp-tự-nhiên-là-trên-hết, với những thứ nam nữ bình quyền được ném vào đó, vì thế bà ấy không đồng ý cho Cleo trang điểm hay làm bất cứ cái gì như thế. Thế là cả Cleo và em đều phải đến trường sớm, rồi em sẽ mang theo đồ trang điểm của mình. Chúng em sẽ vào trong nhà vệ sinh nữ và em trang điểm cho cô ấy hôm đó để không ai có thể cười cô ấy được. Cô ấy không biết chút gì về trang điểm khi cô ấy chuyển đến đây. Điều ấy thật là kinh khủng.

"Anh có thể tưởng tượng được," anh lẩm bẩm.

"Mọi thứ trở nên phức tạp khi cô ấy bắt đầu hẹn hò, bởi vì cô ấy phải tìm ra cách để dùng đồ trang điểm mà không khiến mẹ cô ấy phát hiện ra. Cho đến khi cô ấy tìm được cách làm như thế nào, thì em mới không phải trang điểm cho cô ấy nữa. Nhưng cô ấy không thể đợi cho đến khi tung tăng được với cuộc hẹn đó, vì rồi anh chàng đó đã thấy cô ấy lúc bình thường, và đó là một thảm họa."

"Anh không biết về điều đó. Em trông rất dễ thương khi không trang điểm."

"Bây giờ em cũng không phải 16 tuổi. Ở tuổi 16, em thà chết còn hơn để người khác nhìn thấy khuôn mặt bình thường của em. Anh có thể bị thuyết phục rằng chính cái lớp trang điểm nó đẹp, chứ không phải anh đẹp. Well, Em biết một số cô gái nghĩ theo cách này. Em thì không bao giờ thế, vì em có Mẹ. Mẹ dạy cả ba bọn em cách trang điểm từ khi bọn em vẫn học tiểu học, vì thế với chúng em nó chẳng thành vấn đề. Xem nào, trang điểm không phải là để ngụy trang; nó là một vũ khí."

"Anh có muốn biết về điều này không nhỉ?" Anh lớn giọng tự hỏi mình.

"Có thể là không. Phần lớn đàn ông không quan tâm đến việc đó. Nhưng ở tuổi 16 em thực sự phải vượt qua giai đoạn bấp bênh không an toàn, bởi vì em phải đấu tranh rất khổ sở để giảm trọng lượng."

Anh đưa tôi cái nhìn nghi ngờ "Em béo mập ư?"

Tôi vỗ vỗ vào tay anh. "Tất nhiên là không. Em là một thành viên đội cổ động, vì thế mà em tiêu hết mỡ thừa, và em cũng là một flyer nữa."

"Một flyer."

"Anh biết đấy. Một trong những người bị các cổ động viên khác hất tung lên ấy. Trên đỉnh hình kim tự tháp. Xem này, em cao 5 feet 4 (~ 1m62), thế đủ cao cho một flyer. Phần lớn các flyer cao 5 feet 2 (~1m57), hay tương tự vậy, và họ giữ trọng lượng của họ xuống ở khoảng 100 pound (~ 45,4kg) để người khác có thể quăng họ lên dễ hơn. Em có thể vẫn trông mảnh mai như thế, và nặng hơn 15 pound (~6,8kg), vì em cao hơn. Em đã phải thực sự để ý về cân nặng đấy."

"Chúa tôi, em hẳn phải gầy như một cái que tăm." Anh lại nhìn khắp tôi một lượt. Bây giờ tôi nặng 125 pound, nhưng tôi khỏe mạnh và rắn chắc, vì thế tôi trông như thể nhẹ hơn 10 đến 15 pound so với thế này.

"Nhưng em cũng đã rất khỏe," Tôi chỉ ra. "Em phải có cơ bắp. Anh không thể có cơ bắp đồng thời gầy như một cái que tăm được. Em tăng giảm khoảng 5 pound ở những chỗ có cơ bắp, nhưng thế ko phải quá nặng, vì vậy em thường xuyên cân bằng được trọng lượng của mình."

"Điều ấy có thực sự đáng không, chỉ để nhảy xung quanh và vẫy túm bông trong suốt một trận bóng bầu dục ư?"

Xem nào, anh hoàn toàn chẳng biết gì về công việc cổ động cả. Tôi nhìn anh chăm chăm. "Em vào trường cao đẳng bằng học bổng cho cổ động viên, vì thế em có thể nói, yeah, nó đáng giá."

"Họ cấp học bổng cho cái đó ư?"

"Họ cũng cấp học bổng cho những anh chàng chạy xung quanh một mẩu banh tròn, vì thế tại sao lại ko?"

Anh đã đủ khôn ngoan để đi vòng tránh khỏi con đường đó. "Quay lại thời trung học. Em không cướp bạn trai của ai đó chứ?"

Tôi làm một tiếng động khinh khỉnh. "Em có bạn trai của riêng mình, cảm ơn."

"Những chàng trai khác không được thu hút được sự chú ý của em thì sao?"

"Nếu họ thế thì sao chứ? Em rất chung thủy, và em không mảy may chú ý đến bất kì ai khác."

"Ai là sự chung thủy của em? Jason?"

"Không, Jason là bạn trai thời cao đẳng của em. Ở trường trung học đó là Patrick Haley. Anh ấy đã mất trong một tai nạn mô tô khi 20 tuổi. Bọn em không giữ liên lạc sau khi chia tay, nên em không biết liệu anh ấy có phải đã hẹn hò với bất kì ai đặc biệt hay không."

"Bỏ qua Patrick. Cleland hiện tại ở chỗ nào?"

"Ở Raleigh-Durham. Cô ấy là một nhà hóa học công nghiệp. Một năm trước hay hơn gì đó bọn em đi ăn trưa và xem phim cùng nhau. Cô ấy đã lấy chồng và có một đứa bốn tuổi."

Anh cũng có thể bỏ qua Cleo. Không phải bởi vì cô ấy chết, mà là bởi Cleo là bạn tôi. Bên cạnh đó, cô ấy là phụ nữ, và anh đã nói người cố gắng giết tôi gần như chắc chắn là một gã đàn ông.

"Phải có một ai đó," anh nói. "Ai đó có thể em chưa nghĩ đến trong nhiều năm."

Anh đúng. Đây là vấn đề cá nhân, vì thế đó phải là một ai đó mà tôi biết. Và tôi hoàn toàn chẳng có chút hình dung gì về bất kì ai có thể muôn giết tôi.

Rồi ý nghĩ bất chợt ập đến.

"Em biết rồi" Tôi reo lên.

Anh giật mình, ngay lập tức báo động "Ai?"

"Đó chắc chắn phải là một trong những bạn gái của anh!"

* Lilia : 401Ks đó là một kiểu quỹ hưu trí của Hoa Kỳ, ngoài quỹ An sinh xã hội là bắt buộc ai cũng phải đóng (như BHXH ở mình), còn có quỹ hưu trí IRA do các cá nhân có thu nhập hàng năm tự mở và Quỹ hưu trí 401 do các doanh nghiệp tư nhân mở cho nhân viên, tất nhiên tiền trong quỹ sẽ đc dùng để đầu tư. Nhân viên sẽ trích một phần thu nhập trước thuế của mình (% bao nhiêu là tùy mỗi người) vào quỹ 401 ấy để có cái lúc về hưu, điểm chính là thu nhập cho vào quỹ 401 này đc hoãn nộp thuế đến tận lúc về hưu, nên ai thu nhập cao & tham gia quỹ từ những năm đầu sẽ rất được lợi khi đc miễn thuế trong một thời gian dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.