Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 42: Hôn ước của chúng ta, có thể hủy bỏ~




Editor: Nện Nện

Trang Nại Nại nhất thời cảm thấy chột dạ.

Truyền thông nói muốn kết hôn, cho nên để có thể hả giận, mới tùy tiện bắt cóc cô? là không được sự đồng ý mà đã xăm hình trên eo của cô?

"Nhưng mà, hình xăm này, rửa không sạch! " Trang Nại Nại giận đến nỗi muốn khóc, cái hình xăm này sẽ đi theo cô suốt cuộc đời a!

Cứ coi như là đang trả thù cô đi, thì ít nhất cũng nên có giới hạn chứ?

"Tôi biết." Tư Chính Đình thanh âm đột nhiên trầm xuống: "Trang Nại Nại, năm năm trước, cô nói đến thì đến, nói đi thì đi. Lần này chính tôi sẽ điều khiển cô."

Năm năm trước....

Anh vẫn còn có mặt mũi để nói về năm năm trước?

Oan ức xông lên đến tận đầu, Trang Nại Nại cắn môi, nhắm mắt một lát sau rốt cục mới mở miệng: "Vậy bây giờ anh, rốt cuộc là muốn gì?

Anh không nói gì, bốn mắt nhìn nhau, Trang Nại Nại không chịu thua nhìn chằm chằm vào anh.

Cô không phải là loại người tùy tiện, nếu không cưới cô, cô sẽ tuyệt đối không đi theo anh...

Nhưng mà ánh mắt của đối phương quá sắc bén, cô cuối cùng vẫn bị thua mà nghiêng đầu đi.

Tư Chính Đình nhìn bộ dáng của cô, híp mắt lại, bỗng dưng tiến tới một bước, "Trang Nại Nại, không nên nghĩ đến việc bỏ trốn, cô có tin hay không, bất luận cô chạy đến chân trời góc biển nào, chỉ cần tôi nghĩ đến việc tìm cô, thì cô sẽ không có chỗ che thân? "

Có tin hay không?

Cô vốn là không tin, nhưng vừa rồi ở trạm xe được một giờ, đã bị bắt lấy.

Đối với bản lĩnh của Tư Chính Đình, cô đã có một cái nhìn hoàn toàn mới.

Cô tin.

Trang Nại Nại nắm chặt nắm đấm, nửa ngày rốt cục mới nói ra một câu, "Tôi biết chuyện này là tôi sai rồi, tôi có thể cho truyền thông công bố lại, hôn ước chỉ là giả, tôi biết anh không thích tôi, hôn ước của chúng ta, có thể hủy bỏ... "

Hủy bỏ hôn ước?

Tư Chính Đình nghe nói như thế, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng miệng lại phát ra âm thanh khàn, khiến người ta cảm giác run sợ cùng với hàm ý thô bạo, " Hay là cô đã quên, ba ngày trước, là ai đã dính chặt lấy tôi muốn cùng tôi kết hôn?"

Trang Nại Nại ngẩng đầu nhìn lên, không hiểu nhìn anh.

Dường như, việc mình nói hủy bỏ hôn ước, làm anh không vui?

Nhưng mà!

Anh không vui vì cái gì?

Chẳng lẽ nói, anh đồng ý kết hôn?

Trang Nại Nại há hốc mồm cũng không dám nói chuyện.

Bởi vì lần thứ hai gặp lại cho tới tận bây giờ, mỗi lần nhắc đến cái vấn đề kết hôn này, anh cũng không vui vẻ gì

Đang băn khoăn không biết có nên hỏi để làm rõ ràng không, liền nghe giọng anh ra lệnh, "Đưa cô ấy rời đi"

Sau đó liền quay người nhanh chân bước đi.

Rầm!

Cửa phòng đóng lại, Trang Nại Nại nhìn bóng lưng cao to, lại cuối thấp đầu nhìn hình xăm trên eo, tức giận đập một cái ở trên bàn.

Tư Chính Đình, tên khốn kiếp này!

Trang Nại Nại phục hồi lại tinh thần từ trên giường bước xuống, mở của phòng, đi ra ngoài.

Nơi này là vùng ngoại thành ở Bắc Kinh, đây là biệt tự riêng của Tư Chính Đình.

Mà trước cửa, có một chiếc xe sang, Trang Nại Nại đi tới, liền thấy hai tên này đã từng cản đường mình, còn tên kia lại là người đã bắt cóc cô, ba người của Tư Chính Đình đang cung kính đứng trước xe.

Nhìn thấy bọn họ Trang Nại Nại lại nổi nóng.

!

Lúc bắt cóc cô, tùy tiện nói một câu sẽ chết à!

Hại cô trong lòng lo lắng sợ hãi!

Bọn họ khẳng định trong lòng còn đang nín cười.

Có người mở miệng: "Cố tiểu thư, mời lên xe, tiên sinh bảo chúng tôi đưa cô quay về an toàn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.