Hệ Thống Xin Xếp Hàng

Chương 10: Hiện tại tin không?​




Đội trưởng vũ cảnh cảm thấy như đang nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ, chế nhạo nói:

-Chẳng lẽ ngươi lại là cường giả Bá Vương cảnh?

Đại khái là khi đối mặt với Xích Hùng đã khiến cho hắn cảm thấy bất lực và rất nhục nhã. Điều này khiến cho tâm tình của con người nhân danh chính nghĩa này hiện tại đang rất tiêu cực, vẻ mặt của hắn hiện tại vô cùng khó coi, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường và miệt thị, khiến cho người ta liên tưởng đến loại ngu ngốc mà còn đóng vai ác.

Thẩm Phong không hề trả lời cũng không thèm nhìn đội trưởng vũ cảnh dù chỉ một chút, hắn quay đầu hướng về phía Xích Hùng, khóe miệng gợn lên ý cười sâu xa, nói:

-Nếu như bản vương nói mình là cường giả Bá Vương cảnh thì ngươi có tin hay không?

Xích Hùng lắc đầu lia lịa, tuy hắn đã cảm nhận được khí thế vương giả trên người Thẩm Phong, dù chỉ trong phút chốc nhưng lại rất chân thực.

Nhưng mà chuyện này không đủ để cho hắn tin tưởng thiếu niên trước mặt mình là Bá Vương, có thể thiếu niên này trong chỉ mạnh miệng mà thôi, bởi vì Xích Linh Quan trung kỳ với Bá Vương cảnh chênh lệch đâu chỉ có mười vạn tám ngàn dặm, hai cảnh giới này căn bản là một trời một vực.

-Ta chỉ tin tưởng vào con mắt của mình!

Xích Hùng không thèm truy cứu thiếu niên này đang chém gió hay không? Không phải bởi vì hắn khoan dung độ lượng, mà là hắn khinh thường những kẻ lạm sát người vô tội và bắt nạt kẻ yếu.

Ở trong mắt của hắn, Xích Linh Quan trung kỳ chẳng khác nào con kiến, chỉ cần vô ý lơ đãng thì sẽ giẫm chết con kiến này.

Chỉ có điều Xích Hùng cảm thấy hơi thất vọng, hắn vốn rất thưởng thức thiếu niên trước mắt, thiếu niên này rất có khí phách, không ngờ rằng thiếu niên trước mắt không hề dũng cảm mà rất ngạo mạn.

Kiến cỏ lại còn ngạo mạn, đúng là chuyện rất buồn cười.

Xích Hùng chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

-Vĩnh viễn không nên tin tưởng vào chân tướng mà bản thân nhìn thấy, trên thế giới này...vô nghĩa nhất và giả dối nhất chính là những thứ nhìn bằng mắt.

Thẩm Phong từ từ đưa tay phải ra, đặt khuỷu tay lên trên mặt bàn, cánh tay dựng thẳng như cột cờ, bày ra tư thế so tay đúng chuẩn.

Sau đó ngón tay trỏ dính vào bốn ngón sau và cách ngón cái, hắn hướng về phía Xích Hùng cười bễ nghễ nói:

-Chân tướng chính xác đang ở ngay trước mắt ngươi, ngươi dám tới sao?

Xích Hùng liếc nhìn các đốt ngón tay thon dài và tinh tế của thiếu niên. Ngón tay này nói lên thiếu niên này là người cầm bút, đánh đàn, căn bản không phải là người luyện võ, không khỏi có chút cau mày nói:

-Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?

Thẩm Phong bật cười lắc đầu trả lời:

-Chẳng lẽ bây giờ tội phạm truy nã bị treo giải thưởng cấp A lại nhát gan như vậy sao? Người trẻ tuổi, kiên nhẫn của bản vương sắp không còn, ngươi không nên để bản vương mất đi hứng thú với ngươi.

Ánh mắt Xích Hùng lóe lên một tia tức giận, mình vậy mà bị một tên nhãi chưa mọc đủ lông cánh gọi là người trẻ tuổi, còn nghi ngờ là mình nhát gan, điều này không thể nghi ngờ là điều nhục nhã đối với mình.

-Đồ không biết tốt xấu!

Xích Hùng hừ lạnh một tiếng, một lần nữa ngồi xuống chiếc ghế, nếu thiếu niên này cố ý tìm chết thì mình không ngại bẻ gãy hết ngón tay của hắn, dùng đau đớn đó để giáo huấn tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch, không biết trời cao đất rộng là gì!

Xích Hùng duỗi bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay của Thẩm Phong, kích thước bàn tay hai người cách biệt rất lớn, khi hai bàn tay chạm vào nhau giống như con trăn đang nuốt con cừu nhỏ.

Xích Hùng có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trước mặt yếu ớt đến cỡ nào, chỉ sợ mình hơi dùng sức một chút sẽ khiến cho thiếu niên trước mắt thịt nát xương tan.

Trong lòng Xích Hùng thầm than một tiếng, thiếu niên vô tri vô giác này trong chốc lát sẽ bị hủy hoại trong tay mình.

Thẩm Phong vẫn với vẻ mặt chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bình tĩnh quay đầu về phía Lãnh Phong nói:

-Ngươi làm trọng tài!

Trong lòng đội trưởng vũ cảnh cười khẩy không ngớt, có lẽ bởi vì thiếu niên này từ đầu đến cuối không lộ vẻ mặt sợ hãi, khiến cho hắn bị mất mặt dưới linh áp của Xích Hùng, điều này làm cho hắn cực kỳ căm ghét. Vì vậy khi thấy thiếu niên sắp phải đối mặt với cảnh ngộ bi thảm, trong lòng hắn lại có cảm giác sảng khoái khác thường.

-Chuẩn bị... Bắt đầu!

Đội trưởng vũ cảnh không kéo dài thời gian, lập tức hô bắt đầu, hắn không thể chờ đợi để nghe được tiếng kêu thảm thiết của thiếu niên.

Xích Hùng chỉ dùng một chút sức, trong tính toán của hắn chỉ từng đó cũng đủ cho ngón tay thiếu niên bị bẻ gãy nát rồi, nhưng không đến nỗi cắt đứt tay thiếu niên thành hai đoạn.

“Ồ? Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

Xích Hùng kinh ngạc vô cùng.

Tuy mình chỉ xuất ra một phần khí lực, nhưng vì sao mà cánh tay của thiếu niên vẫn chống trên bàn, hơn nữa còn không bị di chuyển tí tẹo nào.

-Ngươi chỉ có bấy nhiêu sức thôi sao?

Thẩm Phong thể hiện rõ sự coi thường.

Hô hấp của Xích Hùng đình trệ, hắn cuối cùng cũng ý thức được thiếu nên này đúng là có chút đặc biệt.

Xích Hùng hơi rùng mình, bắt đầu dùng sức.

Hai phần khí lực!

Ba phần khí lực!

Bốn phần khí lực!

...

Cho đến khi hắn sử dụng bảy phần khí lực, vậy mà cánh tay của thiếu niên vẫn không nhúc nhích!

Gặp quỷ!

Tại sao cánh tay nhỏ bé này có thể mạnh mẽ như vậy, bảy phần khí lực của mình thì cả núi cũng có thể đánh vỡ mà?

Xích Hùng khó có thể tin trừng lớn hai mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời nói lúc trước của thiếu niên.

“Ngươi đã ngồi đối diện với bản vương, hơn nữa tiền đăng kí tham gia cũng đã nộp, như vậy ngươi chính là con mồi của bản vương, bản vương nhất định phải khiến người thần phục."

“Nếu như bản vương nói mình là cường giả Bá Vương cảnh, ngươi có tin hay không?”

“Vĩnh viễn không nên tin tưởng vào chân tướng mà bản thân nhìn thấy, trên thế giới này...vô nghĩa nhất và giả dối nhất chính là những thứ nhìn bằng mắt.”

“...”

Một câu nói mà ai cũng nghĩ là chuyện cười khoác lác, lúc này lại như “mộ cổ thần chung”.

Lẽ nào hắn thật sự là Vương!?

Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua ý niệm như vậy, Xích Hùng không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, cơ bắp trên tay nổi lên, gân xanh trên cổ cũng hiên ra.

Hắn phóng thích toàn bộ linh năng lực của mình, khiến cho không khí bốn phía chấn động, mặt bàn hiện lên từng khe nứt.

Xích Hùng như một con cự thú phát điên, tỏa ra khí thế kinh người!

Nhưng mà, cánh tay gầy yếu của thiếu niên vẫn đứng thẳng tắp như trụ chống trời, sừng sững bất động, không bị lay động dù chỉ một chút.

Nhìn thật kỹ, vẻ mặt thiếu niên vẫn bình tĩnh ung dung, thậm chí còn có phần lười biếng, phảng phất như hắn không hề sử dụng một phần sức lực nào.

Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của Vương sao?

Xích Hùng trợn tròn mắt.

Kinh ngạc há hốc mồm không phải chỉ có một mình Xích Hùng, cách đó không xa đội trưởng vũ cảnh cũng rất choáng váng. Hắn đã từng cảm nhận qua cảm giác đối mặt với Xích Hùng, vậy mà thiếu niên kia vẫn giữ được tư thế ung dung, chỉ có người ngu mới không nhìn ra được thực lực thiếu niên kia mạnh hơn Xích Hùng, có thể nói là sâu không lường được.

Đội trưởng vũ cảnh trong lòng bất an, hắn nhớ lại vừa rồi hắn còn cười nhạo và khinh thường đối phương, nhớ tới chính mình còn sinh ra ý nghĩ ác độc với hắn, không nhịn được muốn vả cho bản thân mấy cái bạt tai.

Trời ạ! Một Xích Hùng thôi hắn đã không lo nổi, nếu như bây giờ có thêm một vị cường giả nữa đối phó với hắn thì cho dù hắn có mấy cái mạng cũng không đủ chết!

Đứng ở phía xa xa quan sát, thanh niên tóc dài bù xù trợn tròn mắt, hắn hồi tưởng lại vừa rồi mình và thiếu niên còn có khí lực ngang nhau. Nhớ lúc đó hắn còn sinh ra ý nghĩ có thể lật ngược tình thế, nhớ đến mình cười nhạo thiếu niên là “Lăng Đầu Thanh”. Đột nhiên hắn cảm thấy mình như là một vai hề trong vở kịch do Thẩm Phong làm đạo diễn, chỉ mong hiện tại có cái lỗ để hắn chui xuống trốn cho đỡ nhục.

Quần chúng xung quanh cũng trợn tròn mắt, bọn họ nhớ đến mỗi lần so tay thiếu niên phải cực kỳ “gian nan” mới có thể chiến thắng đối phương, dáng vẻ mồ hôi chảy đầm đìa, khuôn mặt uể oải. Lại nhớ đến chính bản thân mình cầu nguyện cho thiếu niên đừng thất bại quá sớm để chính mình lấy được tiền thưởng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

“Mẹ kiếp nhà nó chứ! Đầu năm nay cường giả rảnh rỗi quá sao? Không có gì làm sao mà đi lừa gạt chút tiền của dân chúng vậy hả!”

“Móa nhà người! Biểu diễn đến mức này, còn không đi làm ảnh đế mà chạy tới đây trêu đùa người dân như chúng ta làm gì chứ?”

Ăn phải dưa bở khiến cho quần chúng cảm thấy bị lừa dối nặng nề và cũng sâu sắc suy nghĩ lại chỉ số thông minh của bản thân.

Bính!

Bỗng nhiên, điều không ai nghĩ tới đã xảy ra, cánh tay Xích Hùng trong nháy mắt bị đẩy ngã xuống bàn.

Đã dốc hết toàn lực mà không lay chuyển được cánh tay của Thẩm Phong, hơn nữa lại chỉ trong nháy mắt bị đẩy ngã, cứ như lá thu bay trong giá, chẳng có tí sức lực nào vậy. Điều này nói lên chênh lệch thực lực giữa hai người cách nhau một trời một vực.

Xích Hùng ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt mờ mịt.

- Hiện tại ngươi tin không?

Thiếu niên vẻ mặt thản nhiên hỏi:

Xích Hùng ngơ ngác nhìn thiếu niên với khuôn mặt thanh tú và non nớt trước mặt, hắn điên cuồng gật đầu như con gà mổ thóc.

Đừng nói là Vương, cho dù ngươi nói mình là Đế ta cũng tin!

Chú thích:

*Mộ cổ thần chung: Đây là thành ngữ có nguồn gốc Phật giáo. Theo quy củ Phật giáo thì chù chiền đánh chuông sớm trống tối – một cổ thần chung. Ý là nói về lời nói khiến người ta cảnh tỉnh giác ngộ.

-----------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.