“Hệ thống Wechat thần cấp xin kính chào kí chủ!”
“Hệ thống huynh, có cách nào để khả năng đánh đàn của ta tăng max cấp không? Dù trong phúc chốc cũng được, không cần nhiều đâu, à tầm 30 phút là đủ rồi.”
“Có, nhưng kí chủ yên tâm, kỹ năng đánh đàn một khi kích hoạt kí chủ sẽ sở hữu nó vĩnh viễn, tuy nhiên giá cực cao, kí chủ có muốn cân nhắc không?”
“Sủa cái mẹ gì thế, làm nhanh lên!”
Hệ thống lập tức chuyển từ trang chủ sang trang Wechat shop, trong mục vật phẩm quân sự có một tab riêng về kỹ năng tướng, Viên Hoàn có thể mua sắm kỹ năng ở đây, chỉ cần tốn một số điểm chấn động nhất định là có thể sở hữu được kỹ năng mình muốn.
Ôi đệch, sao trước đó mình không phải hiện ra nhỉ?
Viên Hoàn vội vàng nhấn vào đó, sau một hồi lục lọi hắn cũng tìm thấy kỹ năng gảy đàn. Kỹ năng này được chia thành bốn mức giá, từ 10.000 điểm chấn động đến 100.000 điểm chấn động, như vậy nếu Viên Hoàn bỏ ra 100.000 điểm chấn động, chắc chắn hắn sẽ học max được kỹ năng gảy đàn.
Con mẹ nó! Thằng hệ thống thối thây này đúng là một đại gian thương. Nhớ lại xem, chiêu mộ Lý Tồn Hiếu cũng tốn 100.000 điểm chấn động, chẳng lẽ học đánh mấy cái đàn rách này mà cũng có giá ngang với một thần tướng sao? Kẻ nào xuyên không mà chẳng muốn học vài chiêu để còn khè đời, bán mắc như thế có chó nó mua!
Nhưng bây giờ Viên Hoàn đành phải làm ‘chó’ một lần, biết sao giờ, hai người đẹp đang đứng kế bên mình năn nỉ thỉnh giáo. Đừng thấy hai cô gái này đang tràn đầy hâm mộ nhìn mình, một khi Viên Hoàn giở trò để bỏ chạy, chắc chắn đối phương sẽ cho rằng mình lừa đảo, như vậy toi công trang bức nãy giờ, mà cũng thôi đi, lỡ hai cô ấy đi rêu rao khắp Tam Quốc, lúc đó người ta gặp mình sẽ chỉ trỏ:
“Ê nhìn kia, bốn đời tam công lại đi lừa đảo gái!”
Lúc đó thành trò cười, nhảy sông Trường Giang chục lần cũng chẳng rửa nổi, không được, quá mất mặt!
Viên Hoàn im lặng nửa ngày, rốt cục cắn răng quyết định, điểm chấn động hết thì ta kiếm lại, còn người đẹp mà chạy mất chỉ có khóc một dòng sông.
Ting ting!
“Kí chủ đồng ý tốn 100.000 điểm chấn động để mua kỹ năng gảy đàn?”
“Mua!”
“Chúc mừng kí chủ đã thành công nhận được kỹ năng gảy đàn.”
Một khối lượng thông tin khổng lồ tràn vào trong não Viên Hoàn, thậm chí làm người hắn run lên. Viên Hoàn chỉ cảm thấy hai tay của mình bắt đầu trở nên linh hoạt hơn, chỉ cần tùy tiện chạm tay vào đàn là có thể hòa tấu ra một khúc nhạc mỹ miều.
Chà, kỹ năng gảy đàn max cấp quả nhiên lợi hại!
Phía bên này, Tiểu Kiểu thấy Viên Hoàn đứng đực mặt ra, trong lòng không vui hỏi:
“Sao thế? Ngươi không định đàn hả? Hay là ngươi bịa chuyện để gạt tỷ muội chúng ta?”
Đại Kiều cũng cảm thấy bị tổn thương:
“Ài! Ngày nào cũng có một đám háo sắc suốt ngày dùng chiêu trò đàn hát để chạy lại nhìn lén tỷ muội chúng ta. Hic, làm ta cứ tưởng mình gặp được tri âm, ai dè lại thành ra như này.”
“Thôi bỏ đi, mình đi thôi tỷ tỷ.”
Dứt lời, Tiểu Kiều liền kéo tay chị mình muốn quay về đình bát giác. Viên Hoàn vừa mua sắm kỹ năng trong hệ thống xong, hắng giọng gọi lại:
“Ấy ấy, hai người đẹp chậm đã, lúc nãy tại hạ chỉ đang suy nghĩ về khúc nhạc nên mới ngẩn người mà thôi. Mong hai vị cô nương đây lượng thứ.”
Đại Kiều dừng bước, xoay đầu lại:
“Ồ? Vậy ngươi đã nghĩ xong chưa?”
Tiểu Kiều liếc Viên Hoàn bằng ánh mắt xem thường:
“Tỷ tỷ, ngươi đừng nghe hắn chém gió, nhìn tay thô bỉ lại to như vậy thì luyện đàn cái gì? Toàn là lừa gạt!”
Viên Hoàn trợn mắt giơ hai tay mình lên mặt, mẹ nó đôi tay ngọc ngà của bản thiếu chủ thô ráp chỗ khỉ nào, ừ thì kẽ ngón tay cái và tay trỏ có hơi chai, nhưng mẹ nó thằng nào đi đánh trận mà không bị chai tay? Nếu ở thời hiện đại hắn đã bị kêu là tay công tử rồi.
Viên Hoàn lại liếc mắt lén nhìn tay Đại Kiều, lòng tự tin lập tức xẹp như quả bóng hết hơi, mẹ nó cô ấy nói cũng đúng, so với tay cô ấy thì tay mình thô ráp thật, nhưng đệch, ai lại đi so tay con gái với tay con trai bao giờ?
Viên Hoàn tức giận, lên giọng quát:
“Ừ đấy, tay ta thô ráp thì sao? Bộ đánh đàn giỏi là tay không được thô ráp hả? Hôm nay Viên Hoàn sẽ để cho hai vị cô nương biết cái gì là kỹ năng đánh đàn chân chính!”
Dứt lời, hắn ngẩng cao đầu bước thẳng vào trong đình bát giác, ngồi bệt xuống rải thử vài phím đàn, nghe thử âm vang rồi đặt hai tay lên đàn chuẩn bị bắt đầu. Tiểu Kiều càng nhìn càng thấy không ra sao, xem thường nói:
“Ngay cả tiếng đàn còn không đều kìa, có thật là người biết đàn không?”
Viên Hoàn phản bác:
“Im lặng mà nghe đi, người đánh đàn chân chính kể cả đàn bị đứt dây cũng có thể tấu lên một khúc nhạc động lòng người, tại hạ chỉ đang thử dây mà thôi.”
Chà, đầu năm nay tỏ ra trang bức luôn có hiệu quả tốt.
Tiểu Kiều, Đại Kiều mặc dù bị khí chất trên người Viên Hoàn hấp dẫn, nhưng gương mặt chẳng có chút tin tưởng nào cả, cả hai nhìn nhìn chằm chằm Viên Hoàn không chớp mắt, tựa như đang chờ hắn phạm sai lầm để cười cho thối mũi.
Viên Hoàn thì sao?
Hắn hít sâu một hơi,, hai mắt khép hờ điều chỉnh lại tâm trạng. Thời điểm Viên Hoàn mở mắt ra, khí chất trên người đột nhiên thay đổi, những ngón tay thon dài lả lướt trên cung đàn, từng âm thanh êm tai vang lên dẫn dắt người khác vào giấc mộng đẹp.
Chỉ một khoảnh khắc nhỏ, Đại Kiều trợn mắt há hốc mồm không dám tin vào hai mắt của mình, cô chăm chú nhìn động tác của hắn, kỹ thuật tay ngọt như nước chảy mây trôi, biểu hiện cực kỳ hoàn mỹ!
Các thao tác chặn, móc, vuốt, gảy, khều, đánh, rải của Ngũ Huyền Cầm do Viên Hoàn biểu diễn trơn tru tinh tế, trong giây phút ấy hắn hòa mình vào đất trời, thả hồn theo những rặng núi xa.
“Tỷ tỷ, kỹ thuật của hắn….”
Tiểu Kiều đang muốn nhờ chị mình giúp đỡ, nhưng vừa nghiêng đầu sang cô đã phát hiện bà chị nhà mình đã bị tiếng đàn của Viên Hoàn hấp dẫn, đờ mặt ra nhìn hắn đắm đuối. Đối phương không chỉ có kỹ thuật tay xuất sắc, từng cử động từng nét mặt cũng hoàn toàn xứng với hai chữ đại sư.
Thật ra mỗi người có một thói quen, không nhất định phải phù hợp với yêu cầu của việc đánh đàn, chỉ cần tìm thấy thứ bản thân mình cảm thấy thích hợp, đồng thời thuận tiện cho thói quen của tay là đủ. Nhưng Đại Kiều lại ngạc nhiên phát hiện, người đàn ông trẻ tuổi tên Viên Hoàn này có những cử động hoàn toàn phù hợp với điều kiện những đại sư âm nhạc đề ra.
“Suỵt! Muộn im lặng chút nào.”
Đại Kiều không hề dời mắt khỏi Viên Hoàn, chỉ giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu em gái im lặng. Tiểu Kiều không lên tiếng nữa, quay sang nhìn Viên Hoàn, bất chợt cô đã hiểu vì sao chị mình lại như thế. Chịu thôi, nhìn từ góc độ này Viên Hoàn đẹp trai đến chết đi được. Hai tay cô vô thức đặt trước ngực, chống cằm nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ.
Tiếng đàn không dứt, dần dần lan tỏa ra khắp biệt viện.
Từ khi Nhị Kiều đến nhà Trương Chiêu làm khách, mỗi ngày đều sẽ ở đình bát giác nơi rừng trúc hòa tấu và thưởng thức cảnh đẹp, vì thế lúc nào cũng có rất nhiều sĩ tử tự cho mình là hào hoa giả vờ đến gần để nhìn trộm. Hôm nay bọn họ bị tiếng đàn hấp dẫn, đẹp quách hết những việc đang làm dở dang, leo lên tường dòm qua những khe hở để nhìn lén.
“Ái chà, nghe êm tai qua, hơn hẳn lần hòa tấu ngày hôm qua.”
“Thật không ngờ Đại Kiều và Tiểu Kiều cô nương không chỉ có một vẻ đẹp lung linh làm rung động lòng người, mà kỹ thuật đánh đàn cũng cao tuyệt như vậy, nếu các nàng ở luôn trong nhà Trương Chiêu, ta cũng sẵn sàng ở đây làm mướn, không lấy tiền công luôn.”
“Ý? Các ngươi nghe thử xem, hôm nay hình như không phải hòa tấu, chỉ có một đàn được gảy mà thôi, chắc là một trong hai chị em đang độc tấu.”
“Không thể nào, ta chưa chưa từng thấy hai chị em nhà nay độc tấu bao giờ, chắc chắn do kỹ thuật có tiến bộ nên người nghe không nhận ra đây là một người hay hai người hòa tấu mà thôi.”
“Không có đâu ba, nhìn đằng kia kìa, ở đó có người khác!”
Mọi người cố gắng nhìn xuyên qua những khe hở trên tường, họ phát hiện trong đình bát giác có một người đàn ông đang ngồi đánh đàn, còn Đại Kiều và Tiểu Kiều đang đứng kế bên.
“Chuyện này là sao?”
Ting ting!
“Kí chủ làm Vương Kha bất ngờ, +786 điểm chấn động.”
“Kí chủ làm Khổng Định bất ngờ, +766 điểm chấn động.”
“Kí chủ….”