【 Tên 】: Hoa Hùng
【 thuộc tính 】: Vũ lực 90; trí lực 56; chính trị 40; mị lực 57.
【 kỹ năng 】: Mãnh liệt (tỉ lệ bạo kích x2)
【 Điểm yếu】: 1. Kiêu ngạo (trạng thái lên đến đỉnh); 2. Đao pháp quá mạnh mẽ đơn giản nên nhiều sơ hở; 3. Phần eo bị thương.
Hắn quay sang Kỷ Linh.
【 Tên 】: Kỷ Linh
【 thuộc tính 】: Vũ lực 88; trí lực 62; chính trị 48; mị lực 55
【 kỹ năng 】: Dũng cảm (càng đánh điểm vũ lực sẽ càng gia tăng theo thời gian)
【 Điểm yếu】: 1. Thương pháp có lỗ hổng; 2. Phản ứng hơi chậm.
Vậy là ổn rồi, chỉ cần dùng chức năng quét thần cấp nắm được điểm yếu của đối phương, chẳng lẽ hắn còn sợ không xé phay chấm muối được đại tướng phe kia?
Chỉ có điều cái tên Hoa Hùng này có Vũ lực cao đến 90 vì vậy Viên Hoàn không thể khinh thường được. Tuy Hoa Hùng chỉ cao hơn Kỷ Linh 2 điểm mà thôi, nhưng trên thực tế 2 điểm này đã làm họ chênh lệch nhau một cấp bậc.
Kỷ Linh xúc động nhìn viên tướng Tây Lương đứng bên dưới:
“Quả nhiên người có tên cây có bóng, Tây Lương thiết kỵ dũng mãnh đứng đầu thiên hạ, mạt tướng tự thẹn không bằng vậy. Tuy nhiên xin thiếu chủ yên tâm, mạt tướng thề sẽ toàn lực ứng phó!”
“Toàn cái rắm, chưa đánh mà đã cóng rồi thì còn xưng hô đại tướng làm gì? Mặc dù Hoa Hùng dũng mãnh thiện chiến, nhưng bây giờ hắn có ba điều bại.
Đầu tiên, ngươi xem hắn thắng liên tục vài trận, bây giờ đã trở thành kiêu binh, mà binh pháp có câu kiêu binh tất bại.
Thứ hai, Hoa Hùng tuy vẫn ngồi ngay ngắn trên chiến mã nhưng thân thể hắn hơi nghiêng sang một bên, thỉnh thoảng dùng tay sờ vào phần eo, ta nghĩ có lẽ vết thương cũ vẫn chưa lành nên gây nhức nhói, ảnh hưởng đến trận chiến.
Cuối cùng, mặt trời đang lên cao, chúng ta đứng ở phía khuất ánh sáng, còn Hoa Hùng phải đối diện với những tia nắng gắt giữa trưa, khi chiến đấu hắn nhất định phải nheo mắt lại, tầm nhìn sẽ bị hạn hẹp.
Có ba điều bại này chẳng lẽ tướng quân còn sợ hắn không chịu đi gặp Diêm Vương sao?”
Đôi mắt thẫn thờ của Kỷ Linh sáng hẳn lên, hắn ngạc nhiên nhìn Viên Hoàn:
“Thiếu chủ quả nhiên mắt sáng như đuốc, mạt tướng ngu dốt mong thiếu chủ đừng giận!”
Viên Hoàn khoát tay:
“Thôi được rồi, kể cả Hoa Hùng có ba điều bại ta vừa nói nhưng hắn vẫn là một trong những dũng tướng đứng đầu Tây Lương, tướng quân vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Về mặt chiến lược chúng ta không được sợ hãi địch, và đừng đánh giá thấp địch dưới góc nhìn chiến thuật, chỉ có như vậy ngươi mới có thể lấy yếu thắng mạnh, hoặc chuyển bại thành thắng!”
“Mạt tướng thụ giáo!”
Ting Ting!
“Kí chủ làm Kỷ Linh kinh ngạc, +263 điểm chấn động!”
“Hiện tại điểm chấn động đã đạt mức 3186 điểm, kí chủ có muốn kích hoạt chức năng lắc thần cấp không?”
Nhìn dáng vẻ Kỷ Linh cực kỳ cung kính, Viên Hoàn cảm thấy mụ mị đầu óc, mẹ nó mình vừa mới vô tình trang bức sao? Coi Kỷ Linh nhìn mình đắm đuối kìa, trông hắn hệt như một fan cuồng của mình vậy!
“Thế nhé! Trước hết người đừng vội xuống dưới đánh nhau với Hoa Hùng, cứ để hắn đứng đó phơi nắng một lát, tạo cho hắn ảo tưởng rằng liên quân đang sợ hãi thần uy của hắn.”
“Được, kế này của thiếu chủ thật vi diệu!”
Viên Hoàn đổ mồ hôi, diệu mẹ gì cái chuyện này, ta chỉ muốn tranh thủ thời gian xem thử chức năng lắc thần cấp thôi. Lỡ may đào ra được thứ gì hay ho cho Kỷ Linh, phần thắng của hắn sẽ tăng thêm rất nhiều.
“Hệ thống, lập tức kích hoạt cho ta!”
“Ting! Tiêu hao 3000 điểm chấn động và kích hoạt thành công! Chúc mừng kí chủ, ngài nhận được một lần sử dụng chức năng lắc thần cấp miễn phí, xin hỏi có muốn dùng ngay không?”
“Lập tức sử dụng!”
Mẹ kiếp thế cũng hỏi, đồ miễn phí tốt vậy mà không cần sao? Lúc nấu cơm hệ thống quên bỏ muối à?
Ting Ting!
“Chúc mừng kí chủ đã lắc trúng một viên thập toàn đại bổ đan, dựa vào thể chất của người sử dụng để tăng thêm thuộc tính tương ứng, tối đa không quá 10 điểm.”
Quá xịn rồi!
Đúng là trời thương, nghĩ cái gì liền ra cái đó!
Viên Hoàn cười đê tiện đưa viên thuốc trong tay cho Kỷ Linh:
“Đại tướng của ta, ăn viên thuốc thần này vào đi!”
Kỷ Linh ngớ người nhìn Viên Hoàn, thuốc thần mẹ gì màu đen hơn cả cứt trâu thế? Nhưng chỉ qua vài giây phân vân, hắn lấy tức cầm lấy thập toàn đại bổ đan ném thẳng vào miệng. Lần này đến lượt Viên Hoàn ngẩn người, niềm hy vọng của mình sao lại cục súc như thế? Chẳng thèm hỏi thuốc gì mà một phát uống luôn? Khi viên thuốc trôi đến bụng, Kỷ Linh cảm thấy có một luồng khí ấm chạy quanh gân cốt và mạch máu của mình, từng phần cơ thể dần xảy ra biến hóa kì dị.
“Thiếu chủ… đây là thuốc gì thế? Ta cảm giác toàn thân mình tràn đầy sức mạnh.”
Viên Hoàn trừng mắt nhìn Kỷ Linh:
“Tên ngốc nghếch này, chưa hỏi kĩ đã ăn rồi, lỡ đây là độc dược thì sao?”
Kỷ Linh vẫn cười như không có gì:
“Thiếu chủ đã đưa cho ta, kể cả độc dược ta cũng không do dự nuốt hết!”
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Kỷ Linh, Viên Hoàn lặng lẽ thở dài. Điểm sáng duy nhất của người cha Viên Thuật nhà mình chính là có một đại tướng trung thành bậc nhất này cống hiến cả sự nghiệp cho hắn.
Thôi thì cho Kỷ Linh ăn thập toàn đại bổ đan, cũng xem như nước phù sa không chảy ruộng ngoài vậy.
Ting Ting!
“Mời túc chủ kiểm tra bảng thuộc tính của Kỷ Linh sau khi sử dụng thuốc: Vũ lực 93; trí lực 72; chính trị 58; mị lực 65.”
Chà, chỉ có vũ lực tăng thêm 5 điểm, còn lại toàn bộ ba thuộc tính kia đều tăng thêm 10 điểm. Tương lai Kỷ Linh sẽ còn tiến bộ xa hơn nữa.
Nghĩ đến đó, Viên Hoàn lại nghe âm thanh khốn nạn từ hệ thống vang lên:
“Mỗi võ tướng chỉ có thể sử dụng thuốc tăng thuộc tính một lần duy nhất trong đời, nếu kí chủ tiếp tục cho hắn dùng thuốc này hoặc những loại thuốc tương tự, điểm thuộc tính sẽ không được tăng lên.”
Con mẹ nó hệ thống củ cải dám hố hàng ông!
À mà cũng đúng, võ tướng nào cũng nhai thuốc như ăn rau ngoài chợ, thời tam quốc sẽ loạn lên mất!
Viên Hoàn hít thở sâu, tâm trạng vô cùng sảng khoái. Hắn vỗ vai Kỷ Linh:
“Ngắm cảnh đủ rồi! Chúng ta không đến đây để du sơn ngoạn thủy, bổn thiếu chủ chúc tướng quân khải hoàn trở về.”
“Thiếu chủ xin yên tâm, mạt tướng sẽ lấy đầu Hoa Hùng dâng lên thiếu chủ làm quà.”
Thôi thôi, chém hắn ngã ngựa được rồi, khỏi đem cái thứ máu me đó về tặng ta, ngươi đưa cho Viên Thiệu ấy!
Kẽo kẹt…
Cửa thành nặng nề mở ra, Kỷ Linh ngồi trên lưng chiến mã lông vàng đốm trắng, tay cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao nặng hơn 50 cân chậm rãi tiến về phía trước với một tinh thần chiến đấu dâng trào.
“Ài, lại là tướng quân nhà nào đến nộp mạng thế?”
“Hình như là đại tướng dưới trướng Hậu tướng quân Viên Thuật.”
“Viên Thuật? Hắn mới vừa mất đi Du Thiệp, bây giờ còn đưa thêm một người ra?”
Các binh sĩ trên thành xôn xao bàn tán, họ không hề xem trọng Kỷ Linh. Nghe thấy thế hắn hít sâu, dồn hết tập trung vào cuộc chiến, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao tỏa đầy sát ý.
“Thằng nhãi con Hoa Hùng, hôm nay mỗ sẽ báo thù rửa hận cho Du Thiệp tướng quân!”
Cách đó không xa Hoa Hùng gác cương đao trên vai, vuốt mái tóc bù xù rồi cười khinh bỉ:
“Ha ha! Ờ thì ra là báo thù hả? Muốn giết Hoa Hùng này thì phải xem người có bản lĩnh đó không?”
Nắng gắt đổ lửa thắp cháy cổng thành Toan Tảo, Hoa Hùng bị chói nên đành phải nheo mắt lại nhìn cho rõ. Trong khoảnh khắc cả hai vũ khí chạm vào nhau, phần eo của hắn đột nhiên nhói lên làm động tác ra chiêu chậm đi một nhịp!
Kỷ Linh đã trải qua đời lính bằng hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ, lại được Viên Hoàn chỉ ra điểm yếu của Hoa hùng nên nhân cơ hội đó nghiêng người thành một vòng cung, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đâm thẳng vào bên hông Hoa Hùng:
“Chết cho ta!”
Hàn quang lóe lên, máu văng ba thước!
Hoa Hùng chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh từ phần eo luồng vào bên trong bụng, máu điên cuồng trào ra, cương đao trong tay hắn còn chưa kịp ra chiêu đã bị Kỷ Linh chém ngang lưng. Hai mắt hắn tối sầm lại, ngã từ trên chiến mã xuống đất.
Liên quân trên thành reo hò đến dậy sóng, tiếng trồng dồn dập hòa cùng tiếng hoan hô tạo thành một bữa tiệc đón mừng Kỷ Linh quay về doanh trại!