Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!

Chương 7




Thẩm Bất Phàm không nghe thấy Văn Minh Ngọc nói gì liền cảm thấy bất an, thà là y nói gì đó thì hắn còn biết đường mà đáp trả. 


- Minh.. Minh Ngọc sư huynh, trời sáng rồi, chúng ta có phải nên... nên trở về hay không?


- Không nên.


.....?! Mắc cái giống gì lại không nên hả? 


- Ngươi "phủi kiến" gây ra hậu quả như vậy, ta có thể ra đường?


Thẩm Bất Phàm âm thầm liếc túp lều nhỏ nhỏ ở đũng quần của y da gà đột nhiên lại nổi lên, hắn không muốn lại thủ dâm cho y nữa đâu a!


- Sư huynh.. Ngươi phải cảm ơn ta mới đúng!


Thẩm Bất Phàm không biết nghĩ gì mà lại nói ra câu như vậy.


- Kiến chỉ mới c...cắn huynh có một cái mà đã.. đã sưng như v..vậy rồi. Nếu ta để lâu thì còn ...sưng như thế nào nữa đây! Huynh phải cảm ơn ta mới đúng!


.....Xem như hắn nói xong câu này cũng đủ dũng khí, nói dối không phải là sợ người phát hiện ra mà chỉ sợ không có kỹ thuật, trước sự thật hùng hồn thay trắng đổi đen mới đáng sợ. 


- Ha.... Ha ha..


Văn Minh Ngọc khi không lại cười lớn như vậy làm hắn sợ muốn chết, liếc mắt nhìn liền thấy y nhếch mép nhìn hắn, trên mặt là ý cười khinh khỉnh, vừa kiêu ngạo lại có chút dâm tà. 


- Huynh nhìn ta như vậy làm gì?


Văn Minh Ngọc vẫn là bộ dạng như vậy khinh khỉnh nhìn hắn.


- Ta nhìn thấy trên người ngươi có kiến, muốn phủi nha!


.....Đệch,..


- Huynh không được nói nữa!


Thẩm Bất Phàm đẩy lên ngực Văn Minh Ngọc làm y vừa mới ngồi dậy lại ngã ngửa xuống giường, hắn thấy vậy liền nhanh chân phi ra ngoài chạy mất dạng. Văn Minh Ngọc cười một chút rồi thu lại bộ dạng cợt nhã đứng lên đi lòng vòng quanh nhà, mở niêm phong trên túi hàn yêu ra liền nghe thấy tiếng chửi rủa chói tai.


- Ngươi con mẹ nó đúng là lưu manh, còn làm bộ làm tịch!


Văn Minh Ngọc không trả lời, y lại đi vòng vòng mặc kệ yêu nam kia mắng. Cho đến khi đi đến một bức tường thì âm thanh của yêu nam im lại trong giây lát sau đấy lại tiếp tục chửi rủa. Y từ đêm qua đã phát hiện ra trong ánh mắt của yêu nam có điều kì lạ, hắn luôn lấc láo mắt nhìn giống như tìm kiếm thứ gì đó, cũng có thể là đang che giấu thứ gì đó. Văn Minh Ngọc ngay lập tức triệu kiếm đánh vỡ bức tường, ngay trước mắt hiện lên một người đầu tóc bù xù, hai tay bị xích sắt trói lại. Yêu nam bị cảnh tượng này dọa sợ liền khóc lóc.


- Đại ca, đại gia.. Ta xin ngươi, ta xin ngươi, đây là đệ đệ của ta, y không làm ra chuyện gì cả, xin ngươi tha cho, xin ngươi! 


- Ta chỉ sợ người làm ra tất cả mọi chuyện là người này đi. 


Yêu nam thoáng chút im lặng rồi lại nói.


- Là ta, là ta làm. Không liên quan gì đến đệ ấy!


- Vậy sao, Cát Lĩnh Nam? 


- Ngươi... Ngươi tại sao..?


- Thật ra lúc đầu ta cũng đã nghi ngờ, lần đầu tiên gặp ngươi cũng đã mười năm trôi qua, không nghĩ tới ngươi hiện tại đã không còn là đệ tử Yên Hoa phái mà lại chạy đến nơi này làm thổ phỉ. Nhưng mà không thể không nói, cách nói chuyện của ngươi so với mười năm trước không có khác biệt. 


- Cũng không thể vì vậy mà ngươi nhận ra ta. 


Cát Lĩnh Nam lúc này đã được thả ra, vết thương trên cổ, trên ngực đã lành lại gần hết. Văn Minh Ngọc chỉ nhìn một cái rồi lại nói.


- Đệ tử Yên Hoa phái có công phu hồi phục rất tốt, không nghĩ là tốt đến mức này. 


- Ngươi chỉ là suy đoán? 


- Đúng vậy. Cát Lĩnh Nam, ngươi muốn chịu tội thay đệ đệ thì cũng không cần phải lộ liễu như vậy đi. Từ mấy ngày trước ta đã nhìn thấy ngươi thập thò rình rập nhà trọ Nhất Trùng, biết rõ có người đến bắt mà vẫn ra tay, việc này chẳng khác gì đi tìm chết. Với năng lực của ngươi nếu muốn đánh với ta vài canh giờ hay là thừa cơ bỏ trốn cũng không thành vấn đề nhưng ngươi lại không làm. 


- Văn Minh Ngọc đúng là Văn Minh Ngọc, danh tiếng đại sư huynh Cao Sơn phái thông minh tuyệt đỉnh đúng là không chỉ nói suông.


Văn Minh Ngọc lại nói.


- Bốn năm trước Yên Hoa phái truyền ra thông tin đệ đệ ngươi Cát Diệu Chi tu luyện tẩu hỏa nhập ma. Sau đấy rời khỏi Yên Hoa đi đến nơi nào không ai biết được, ta không nghĩ là ngươi lại đi theo đệ đệ ngươi. Nhìn ngươi hiện giờ cũng có thể đoán được đại khái là do hút nội công của y mà thành. 


- Đệ đệ ta không phải là tẩu hỏa nhập ma, là bị người ám hại.


- Ta đại khái cũng đoán được, tẩu hỏa nhập ma sẽ không đi quấy rối đồng môn đi. Chỉ e là do dòng máu Yên Hoa thánh tộc của y khiến người ganh ghét. 


Văn Minh Ngọc giương kiếm chặt đứt xích sắt. 


- Văn Minh Ngọc, ngươi... có thể tha cho đệ đệ ta có được không? Chuyện nó làm ta sẽ chịu thay nó.


- Không thể. 


Cát Lĩnh Nam ngồi bệt xuống đất, nước mắt ròng ròng chảy ra. Văn Minh Ngọc nhìn thấy tình cảnh như vậy liền không tránh khỏi có chút thương tâm.


- Sư phụ ta sắp sửa xuất quan, người y thuật cao minh, nếu có thể ta sẽ cầu xin người xem bệnh cho đệ đệ ngươi.


- Thật... thật sao? Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi!


Cát Lĩnh Nam bò lại ôm lấy quần Văn Minh Ngọc khóc lớn.


Sau nữa canh giờ, Văn Minh Ngọc trở về nhà trọ Nhất Trùng, ba người Thẩm Bất Phàm, Trang Thu Vũ và Lý Tư Mẫn đã sớm ngồi vào bàn đầy những món ăn. Không nói cũng biết là do chủ quán trọ thiết đãi vì đã hàn phục được yêu nữ. Thẩm Bất Phàm bụng đói muốn chết một tay cầm màn thầu một tay cầm đùi gà nhai ngấu nghiến cho đến khi nhìn thấy Văn Minh Ngọc trở về liền ho sặc sụa, nhìn thấy yêu nam đi cạnh y lại càng sặc dữ hơn.


- Ngươi làm trò gì?


Văn Minh Ngọc đường hoàn ngồi xuống cạnh hắn, như có như không vỗ vỗ lưng hắn. Hắn thật sự không có làm trò được chứ, là vì hắn hiện tại nhìn thấy Văn Minh Ngọc liền nghĩ ngay đến hai từ "phủi kiến", không sặc mới lạ.


- Minh Ngọc sư huynh, vị này là..?


Lý Tư Mẫn lên tiếng hỏi, người này y phục đỏ chói, khuôn mặt lại quá đỗi xinh đẹp nổi bật trong đám đông. 


- Tại hạ Cát Lĩnh Nam. 


Cát Lĩnh Nam ngay lập tức giới thiệu, Thẩm Bất Phàm liền la lên.


- Cát Lĩnh Nam, là Cát Lĩnh Nam?!


- Đệ quen sao?


Trang Thu Vũ hỏi hắn. Thẩm Bất Phàm sao có thể không quen, đây là đứa con cưng hắn tự tay viết ra, trong truyện hắn viết là Văn Minh Ngọc trong một lần đi hàn phục yêu quái thì gặp được Cát Lĩnh Nam sau đấy kết thành huynh đệ. Cát Lĩnh Nam đối với Văn Minh Ngọc tuyệt đối trung thành tận tụy, cũng là tay phải đắc lực của y trong việc hành hắn thừa sống thiếu chết. Hắn không thể ngờ được, hàn phục yêu quái trong truyện hắn viết lại là hàn phục yêu nữ lần này, tại sao hắn lúc trước không viết rõ ràng phân đoạn này a! 


"Còn có thể là tại sao, bởi vì văn của ký chủ quá dở, cốt truyện tua quá nhanh cái gì cũng không viết chi tiết. Còn có thể trách ai?"


...Mày câm đi! Mở miệng ra là chê văn của hắn dở, muốn cả biên, nhưng mà đừng có cải biên như vậy đi, hắn cùng hai kẻ thù không đội trời chung ngồi chung trong một bàn có thể ăn ngon được sao, có thể sao? Thẩm Bất Phàm liền xụ mặt không nói.


--


Cảm ơn bạn Ho_lo_ngao_duong rất nhiều (´。• ᵕ •。') ♡ bình luận của bạn mình đều đọc được hết, iuuu (๑˙❥˙๑)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.