“Ải ải ải, đừng đánh, đừng đánh! Ta đưa, ta đưa!” Thấy nàng như một con báo cái hung dữ lao tới, Mục Tần sợ đến phát khóc. Hắn lập tức móc từ trong người ra một vật gì đó màu đen đen, rồi ném trả cho nàng, nói: “Đây là con Hắc Linh Miêu của ngươi, ta không cần nữa!”
Nói xong, Mục Tần liền tiến sát vào bên cạnh Trần Vũ, thì thầm: “Người bạn nhỏ, ta có một tiên đoán, ngươi có muốn nghe hay không?”
“Tiên đoán? Tiên đoán gì?” Trần Vũ nhìn thấy biểu hiện hèn mọn trên khuôn mặt của hắn, trong lòng liền có dự cảm không hay.
Quả nhiên, dự cảm này hoàn toàn không sai một chút nào, chỉ thấy khóe môi của Mục Tần nhếch lên một cái, sau đó hắn đắc ý cười tà: “Ngươi sắp gặp họa rồi!”
Nói xong, thân ảnh của Mục Tần nhanh chóng biến mất, mà tiếng nói của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai: “Mỹ nữ, con Hắc Linh Miêu đó là giả đấy, đồ thật ta đã bí mật đưa cho người bạn nhỏ này rồi! Ngươi muốn tìm thấy nó, thì hãy hỏi người bạn nhỏ này đi, ta có ghi lại bản đồ cho hắn đấy! Chào tạm biệt! Chúc các ngươi gặp nhiều may mắn! Ta đi đây, không hẹn gặp lại!”
Nhìn thấy thân ảnh của hắn biến mất ngay trước mặt mình, Hồ Mị Nương tức đến gào to: “Tên khốn kiếp, vô sĩ! Ngươi mau trả lại Hắc Linh Miêu cho ta! Mau trả lại đây cho ta!”
“Ta đâu có ngu!” Đến lúc này, thân ảnh của Mục Tần đã trốn ra xa, miệng không ngừng âm thầm cười khẽ: “Muốn bắt được ta sao? Đâu có dễ dàng như vậy! Hừ!”
“Ai ui, tên đui mù nào lại đúng vào người ta?” Đang ẩn thân lui vào trong một con hẻm nhỏ, Mục Tần đột nhiên la toáng lên. Đến khi hắn nhìn rõ người đụng phải mình là ai, mới giật mình nói: “A, làm sao ngươi lại trốn ở chỗ này?”
“Ngươi nhận ra ta?” Người đụng phải Mục Tần cũng chính là tên mục sư trẻ tuổi bị Trần Vũ làm bại lộ ra thân phận Hắc Ám Mục Sư của mình. Mà lúc này, cả người của hắn đều bao phủ bên trong một quả cầu màu đen, khí tức cực kỳ kinh dị.
“Ngươi… ngươi không chỉ là Hắc Ám Mục Sư, ngươi… ngươi còn học thuật pháp của Ma tộc?” Lần này, Mục Tần thật sự là bị dọa cho chết khiếp rồi.
“Ngươi cũng biết đến Ma tộc? Vậy thì ta không thể để ngươi sống được nữa rồi!” Nói xong câu này, trong mắt của tên mục sư trẻ tuổi hiện lên một đôi con ngươi màu đỏ sẫm như máu, một cái vuốt đen ngòm, từ phía sau lưng nhanh chóng lao tới, muốn đem Mục Tần bóp nát ngay tại chỗ.
“A, yếu quái! Mau cứu mạng! Mau cứu mạng a!” Mục Tần sợ đến hét lên thất thanh, nhưng đáng tiếc, không gian chung quanh đã bị một tầng hắc khí bao bộc lấy, âm thanh bên trong không thể nào truyền ra bên ngoài được.
Quay lại câu chuyện của Trần Vũ, lúc này phải đối mặt với những mỹ nữ Hồ tộc, sắc mặt của hắn không hề vui vẻ một chút nào.
“Ta đã nói rồi, trên người ta không có cất giấu bất kỳ thứ gì liên quan đến tên trộm đó cả, các người hãy tin ta đi!” Trần Vũ đang cố gắng giải thích.
“Đệ đệ, ta biết là ngươi không có liên quan gì đến tên vô lại đó, thế nhưng, trên người ngươi rõ ràng có lưu lại ấn ký của hắn! Đệ nói đi, có phải vừa rồi hắn đã để lại vật gì đó trên người của đệ hay không?” Ánh mắt của Hồ Mị Nương giống như tơ nhện, cứ bám chặt lên trên người của Trần Vũ.
Trần Vũ quả thật là khóc không ra nước mắt, cái tên Mục Tần khốn kiếp đó, lúc vừa rồi quả thật là đã ném cái xác của con Hắc Linh Miêu cho Hồ Mị Nương, thế nhưng đồ vật quan trọng trên xác của con Hắc Linh Miêu này đã bị hắn lấy đi rồi. Sau đó hắn nhân cơ hội Trần Vũ không để ý, đã lưu lại ấn ký trên người của Trần Vũ. Mà trước khi đi hắn nói ra mấy lời như thế, khiến cho các nàng không thể nào không nghi ngờ được. Cho nên, trước khi tìm ra được hắn, các nàng cũng không muốn buông tha cho đám người Trần Vũ.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi nhất định phải tin ta! Ta quả thật là không có giữ thứ gì trên người cả, nếu như ngươi không tin, ngươi cứ sờ lên người ta thử đi!” Trần Vũ đã hết cách, hắn chỉ có thể giơ hai tay sang hai bên, bày ra bộ dáng mặc cho người xâm phạm.
“Đệ đệ, ngươi như vậy là không đứng đắn nha! Ta là nữ nhân, làm sao có thể sờ ở trên người của ngươi được, như thế thật sự là quá ngượng ngùng mà!” Hồ Mị Nương nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, không khỏi che miệng lại ngượng ngùng cười.
Mà đám thiếu nữ hồ tộc mắt cũng đều trợn trừng lên: “Vô sĩ!”
“Này này, các ngươi làm sao lại không nói lý như vậy chứ! Là ta không có giấu đồ, mà các ngươi lại không chịu tin ta, ta để cho các ngươi sờ lên người chứng minh sự trong sạch của ta, các ngươi còn mắng ta vô sĩ, hỏi có đạo lý hay không hả?” Trần Vũ thật sự là rất tức giận, hắn là người trong sạch nha!
“Được rồi, được rồi! Không cần phải tranh cãi nữa! Nếu đệ đã nói mình là người trong sạch, vậy thì sau này phải đi theo bọn ta, khi nào bọn ta tìm ra được tên Mục Tần thối kia, bọn ta sẽ thả đệ ra, được không?” Lời này của nàng bề ngoài như là đang muốn thương lượng, nhưng thực chất chính là ép buộc, đám người Trần Vũ nhất định không thể nào kháng lệnh được.
Đến lúc này rồi, Trần Vũ chỉ còn biết cười khổ, quay sang nhìn hai anh em Trần Tiểu Phương nói: “Xin lỗi, lần này là ta đã làm liên lụy đến hai người!”
“Em rể, ngươi nói cái gì vậy? Lúc nãy không phải là ngươi kéo chúng ta ra ngoài, chúng ta đã bị đám khốn kiếp kia hại chết rồi!” Trần Minh sau khi dùng đan dược chữa thương mà lúc trước Hồ Mị Nương đưa cho, thương thế đã có xu thế ôn định lại.
Mà Trần Tiểu Phương lúc này khí huyết trên người cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, nàng kéo lấy cánh tay của Trần Vũ, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn về phía Hồ Mị Nương nói: “Sau này ngươi đi đâu, thì ta sẽ đi theo đó!”
Nhìn thái độ như muốn thông báo chủ quyền của nàng, Hồ Mị Nương chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó liền thu lại vẻ cười đùa trên mặt, hướng về phía mọi người nói: “Nếu mọi người đã quyết định như vậy rồi, thì chúng ta tiếp tục lên đường thôi! Trên người tên Mục Tân kia đã lưu lại mùi hương của ta, dù hắn có muốn chạy, cũng chạy không thoát được!”
Nhìn thái độ trở mặt như trở bánh tráng của nàng, Trần Vũ âm thầm bội phục không thôi!
“Nữ nhân nha, tất cả đều là thiên tài diễn kỹ! Quả thật là lợi hại!”
Trong lòng vừa khen ngợi tài năng diễn xuất của Hồ Mị Nương, Trần Vũ vừa nhìn lấy bàn tay đang lôi kéo cánh tay mình của Trần Tiểu Phương, hắn càng thêm đắc ý cười thầm: “Nữ nhân, quả nhiên là người hai mặt! Không phải lúc trước còn hô đánh hô giết ta sao? Bây giờ thì lại thân thân kéo kéo, đúng là khó hiểu vô cùng! Hừ, nhưng ta tuyệt đối không thể nào mềm lòng được! Nhất định phải dạy dỗ nàng cho thật tốt, không thể để nàng cứ đòi đánh hô giết như trước đây nữa! Nếu như thế thì ta thật sự là quá mất mặt!”
Trong lúc còn đang miên mang suy nghĩ, Trần Vũ đột nhiên cảm thấy có vật gì đó nhảy vào trong lồng ngực của mình. Khi nhìn lại, Trần Vũ mới phát hiện ra, con hồ ly nhỏ vẫn luôn luôn nằm trong ngực áo của Hồ Mị Nương, bây giờ đã cọ cọ lên trên người mình rồi.
“Ai nha, cái mùi hương này là từ trên người của nàng ta lưu lại sao? Quả thật là rất thơm nha!” Trần Vũ đưa tay đem con hồ ly nhỏ nâng lên cao, trong mũi ngửi lấy mùi hương phát ra từ trên người của nó, âm thầm nói khẽ trong bụng. Đương nhiên, ngoài mặt hắn vẫn cần phải có chút biểu lộ đúng đắn: “Tiểu hồ ly ơi tiểu hồ ly, ngươi làm sao lại không ở trong ngực của tỷ tỷ xinh đẹp ngủ đi, lại chui vào người ta làm gì? Trên người ta không có đồ ăn để cho ngươi ăn nha!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đấy?” Mấy thiếu nữ Hồ tộc rất là bất mãn với thái độ của Trần Vũ, đặc biệt là biểu tình của thánh nữ đại nhân, làm sao nàng lại cứ suốt ngày thích chui vào trong người của hắn mà nằm như vậy chứ? Thật sự là quá mất mặt.
Đương nhiên, đã Hồ Mị Nương không lên tiếng về chuyện này, các nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể đổ hết mọi sự tức giận lên trên người Trần Vũ.
“Này này, các vị tỷ tỷ xinh đẹp! Các ngươi có phải là đang ghen tị với ta hay không? Ta thấy, con hồ ly nhỏ này, ngoài tỷ tỷ xinh đẹp kia ra, cũng chỉ thích thân cận với ta, mà không thích thân cận với các nàng. Cái này, các ngươi biết là gì không?” Trần Vũ cũng không tỏ ra khó chịu với các nàng, hắn chỉ cười nói.
“Là cái gì?” Mấy thiếu nữ mồm năm miệng mười, cùng nhau hiếu kỳ nói.
“Cái đó gọi là nhân phẩm! Nhân phẩm đó biết không? Bởi vì ta không những phong lưu phóng khoáng, đẹp trai tao nhã, mà còn là một người có trái tim thiện lương! Cho nên con hồ ly nhỏ này mới thích thân cận với ta, hiểu không?” Trần Vũ đắc ý nói.
“Ngươi…” Các nàng thật sự là bị lời nói của hắn chọc cho tức chết.
“Hì hì! Đệ đệ, ta thật không ngờ ngươi cũng có miệng lưỡi ba hoa như vậy đấy!” Hồ Mị Nương cũng bị hắn chọc cho che miệng cười.
Nhìn nụ cười như tiên giáng trần của nàng, Trần Vũ suýt chút nữa là bị trầm luân ở trong đó. Đặc biệt là hai ngòn hùng phong đặt ở trước ngực nàng, vì theo tiếng cười mà đung đưa, càng làm cho mỹ cảnh thêm xinh đẹp động lòng người.
“Hừ, chỉ biết ba hoa khoác lác!” Nhưng nhìn thấy ánh mắt của hắn không ngừng nhìn chăm chú về phía Hồ Nữ, Trần Tiểu Phương liền tức giận nhéo lên éo hắn, còn tức giận mắng.
“Ai ui, làm sao lại nhéo ta?” Trần Vũ không khỏi nhăn mặt quay sang nhìn nàng.
“Ai bảo ngươi không chịu đứng đắn!” Nàng liếc mắt lườm hắn.
“Ta…”
Trần Vũ đang muốn mở miệng ra nói chuyện, lúc này Hồ Mị Nương đột nhiên thu lại nụ cười, phất tay hô lên: “Khoan đã, hình như ta nghe thấy có tiếng gì đó!”
Nàng nói xong, cũng không đợi cho mọi người kịp phản ứng, động tác như mây trôi nước chảy, hai tay không ngừng đan xen vào nhau, miệng không ngừng lẩm nhẩm đọc ra pháp quyết. Trần Vũ nhìn một màn này thấy đến hoa mắt chóng mặt. Hắn lúc này mới phát hiện, thì ra thuật pháp của Yêu tộc so với Nhân tộc cũng không khác biệt gì mấy, chỉ có điều tu sĩ bình thường đều phải dùng vật dẫn là pháp trượng mới có thể phóng xuất năng lượng ra ngoài, mà Hồ tộc các nàng chỉ cần dùng tay niệm pháp quyết là xong. Nhìn có vẻ như rắc rối phức tạp, nhưng tốc độ so ra cũng không thua kém đi là bao nhiêu.
“Hiện!”
Chỉ thấy, lúc này nàng hô to một tiếng, không khí chút quanh đột nhiên xuất hiện một tầng gợn sóng, rồi một tiếng rên khẽ vang ở bên tai. Khi nhìn lại, mọi người mới thấy một gã đàn ông trung niên, có khuôn mặt vô cùng bỉ ổi hèn mọn đang nằm ở dưới đất. Thế nhưng, người này trên dưới đều có vết thương, hơi thở suy kiệt, vô cùng yếu ớt. Khi thấy Hồ Mị Nương xuất hiện ra trước mặt, hắn liền cười khẽ một tiếng: “Mỹ nữ… chúng ta lại có duyên gặp mặt… khụ khụ… quả nhiên là ta có số đào hoa… khụ khụ… trước khi chết còn gặp lại được mỹ nữ như nàng… khụ khụ khụ… ta…”
Nói đến đây, hắn liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, mà ánh mắt của mọi người đều trở nên vô cùng phức tạp. Tên này, chẳng phải là Trương Mục Tần mà Hồ Mị Nương đang muốn tìm kiếm hay sao?