Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 10: Hoàn thành nhiệm vụ?




Lui chừng ba bốn bước, gã mới đột nhiên sực nhớ ra: “A, mẹ nó, ta đây dù sao cũng là Trung Cấp thợ săn có được hay không? Sợ cái đếch gì chứ?”

“Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì?” Nhìn thấy Trần Vũ nhìn mình cười cười, lúc này gã mới tức giận hô lên.

“A, ta muốn làm gì? Ta có muốn làm cái gì sao? Ta chỉ muốn kiểm tra một chút miếng ngọc bội của ngươi là thật hay giả mà thôi!” Trần Vũ sau khi kiểm tra thông tin của người này, thấy gã chỉ đạt tới Trung Cấp tầng một, thì nụ cười trên mặt càng thêm mấy phần tự tin.

“Miếng ngọc bội này của ta là bảo vật gia truyền, ngươi nói giả là giả được hay sao? Với lại chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi?” Người đàn ông trung niên nhìn Trần Vũ với ánh mắt đề phòng.

“Liên quan, đương nhiên là liên quan rồi! Ngươi nói miếng ngọc bội này là bảo vật gia truyền của nhà ngươi, vậy làm thế nào nó lại dễ dàng bị vỡ như vậy? Với lại, lúc vừa rồi chẳng phải ngươi còn nằm dưới đất, không có một chút khí lực nào hay sao? Sao lúc này lại hùng hùng hổ hổ mà đứng ở trước mặt ta? Chẳng lẽ, từ đầu đến cuối, ngươi đều là giả vờ?” Bị Trần Vũ nói ra một hơi, gã đàn ông trung niên nhất thời ngây dại, không thể nào đáp lại được. Đám đông xung quanh lúc này cũng im lặng.

“Ngươi còn gì để nói nữa không?” Trần Vũ đương nhiên là không bỏ qua cơ hội, tiếp tục hỏi dồn tới.

“A, không đúng!” Đến lúc này, gã đàn ông trung niên mới kịp thời làm ra phản ứng, gã vội vàng ho khan mấy tiếng: “Khụ khụ khụ, ta thật sự là bị thương… bị thương rất nặng, tất cả mọi người đều phải tin ta!”

Trần Vũ: “…”

Đám đông xung quanh: “…”

“Khốn kiếp, ngươi vậy mà dám lừa ta! Người đâu, mau bắt tên khốn kia lại, đem hắn về phòng giam cho ta!” Trần Hùng lúc này vô cùng tức giận, ngay lập tức mở miệng quát to, nhưng trong đầu thì không ngừng mắng: “Mẹ nó, ngươi diễn như vậy cũng có thể diễn được hay sao?”

“A, đại nhân, xin người hãy nghe ta giải thích, xin người hãy nghe ta giải thích!” Nhìn thấy mấy tên vệ đội đi tới, gã đàn ông trung niên không khỏi hốt hoảng hô lên.

Trần Hùng nháy nháy mắt mấy cái, rồi nghiêm giọng nói: “Giải thích cái gì, còn không mau đi theo ta!”

Nhìn thấy cái nháy mắt này, gã đàn ông trung niên rốt cuộc cũng trở nên ngoan ngoãn, không còn dám tiếp tục giãy dụa nữa.

“A, cứ như vậy thì giải quyết xong?” Trần Vũ nhìn thấy gã đàn ông trung niên bị vệ đội đưa đi, đám đông cũng tản ra, ánh mắt không thể nào tin được mà hô lên.

“Em rể, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì a? Mau đi về nhà thôi!” Trần Minh thấy Trần Vũ còn đứng ngơ ngác tại chỗ, liền đi tới vỗ vai nói.

Trần Tiểu Phương cũng đưa mắt nhìn Trần Vũ một cái, rồi lập tức quay lưng rời đi, lúc rời đi, không ai để ý thấy trong mắt nàng hiện lên một tia chập chờn, phức tạp.

“Hệ thống, làm sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đây?” Trần Vũ thật sự là bị làm cho mơ màng, cho đến lúc này hệ thống vẫn còn chưa ra thông báo hoàn thành nhiệm vụ a?

“Chủ nhân, bởi vì tiến trình nhiệm vụ vẫn còn chưa có kết thúc, cho nên nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, xin chủ nhận tiếp tục nhiệm vụ!” Lúc này, Tiểu Nguyệt lười nhát vươn ra đầu vai, nằm nghiêng người trên Kim Sách đáp lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Vũ có chút mộng. Bởi vì, trên người Tiểu Nguyệt bây giờ chỉ khoác lên một lớp tơ lụa mỏng, lại vô cùng trong suốt, chỉ cần chăm chú lên nhìn kỹ một chút, là có thể hoàn toàn nhìn thấy hoàn cảnh bên trong.

“Ho khan, Tiểu Nguyệt, vậy ta phải làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ lần này đây?” Trần Vũ cố gắng thu hồi tinh thần, không quan sát nhiều lên người Tiểu Nguyệt, chi có điều, hắn dù thế nào cũng là thanh niên mới lớn, một chút dụ dỗ như vậy thật sự là khó mà cưỡng chế lại được.

“Oa, thật sự là rất xin lỗi chủ nhân, Tiểu Nguyệt chỉ có trách nhiệm thông báo nhiệm vụ và hỗ trợ khi chủ nhân gặp phải tình huống nguy hiểm, còn trong tình huống hiện tại, Tiểu Nguyệt cũng không thể giúp đỡ được gì! Tiểu Nguyệt hôm nay hơi mệt, Tiểu Nguyệt xin phép đi ngủ trước đây, bái bai!” Tiểu Nguyệt vừa nói vừa đưa tay lên che miệng ngáp, sau đó thì hình ảnh của nàng cùng Kim Sách trong đầu của Trần Vũ cũng hoàn toàn biến mất.

“Ách, ta còn chưa có nhìn đầy đủ đây!” Trần Vũ không khỏi lẩm bẩm trong bụng, sau đó thì lại liên tục lắc đầu: “Vũ a Vũ, ngươi từ khi nào lại vô sĩ như vậy chứ, thật sự là hổ thẹn, thật sự là hổ thẹn!”

Trong lúc Trần Vũ còn đang miên man liên tưởng đến hình ảnh của Tiểu Nguyệt trong đầu, thì hai anh em nhà Trần Minh đã đi vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm nhỏ này là con đường duy nhất đi đến ngôi nhà nhỏ của hai anh họ, đường đi khá nhỏ và hẹp, hai bên đường cũng không có cửa hàng buôn bán gì. Bởi vì nơi này cách khu trung tâm của thôn khá xa, nên chẳng có bao nhiều người qua lại. Ngay khi ba người đi đến giữa con hẻm, một đám người tay cầm vũ khí, từ bên ngoải nhảy vào, vây quanh lại.

“A, các ngươi là ai?” Trần Minh tay mắt mau lẹ, lập tức đem Trần Tiểu Phương chắn ở phía sau, nhanh miệng hô to một tiếng.

Trần Vũ đứng ở đằng sau, rất nhanh liền nhận ra mấy người này đều là đám người vừa này trộn lẫn trong đám đông, đem mọi người cho kíhc động. Mà lúc này, một gã đàn ông mặc áo giáp bạc, tay cầm rìu lớn, lưng đeo khiên tròn, bước nhanh về phía trước, vừa liếc mắt đánh giá thân hình của Trần Tiểu Phương, vừa gật gù tán thưởng: “Nhìn bộ dạng của con hàng này cũng không tệ lắm!”

Nói xong, hắn lại chỉ tay về phía Trần Minh và Trần Vũ nói: “Mày, mày, cả hai thằng mày đều lăn hết đi, con nhỏ này hôm nay tao định rồi, tụi mày còn đứng đây, đừng trách tao không nể tình!”

“Đúng đúng đúng, lăn nhanh đi, con đĩ nhỏ này hôm nay sẽ được đại ca chúng ta ban ân! Chúng mày cút nhanh đi!”

“…”

Lời của tên này vừa dứt, đám đàn em phía sau đã bắt đầu cười ầm lên, trong miệng liên tục phun ra những lời lẽ vô cùng bẩn thỉu.

“Mẹ nó, thằng nào thử lên xem đi! Có tin là tao đập chết từng thằng một hay không?” Nghe mấy lời lăng nhục này, Trần Minh liền bạo nộ, rống to một tiếng, sau đó phóng xuất khí thể trên người ra ngoài.

Mà Trần Tiểu Phương cũng đã đem hai thanh đoản kiếm đặt sẵn trên tay, hạ thấp người xuống để thủ thế, chỉ cần có đám người trước mặt dám lao lên, nàng sẽ phóng đến, đem bọn họ xử lý cho sạch sẽ.

Nhìn hai anh em Trần Minh hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào, lại còn thể hiện ra tư thế dọa người như thế, đám người kia có chút giật mình. Chỉ là, tên đầu lĩnh mặc áo giáp bạc dù sao cũng có một chút thực lực, hắn chỉ hơi hơi giật mình, sau đó thì hét to một tiếng: “Con mẹ nó, chỉ là một tên chiến sĩ trung cấp và một con nhỏ kiếm sĩ trung cấp, các ngươi sợ cái khỉ gì, cùng nhau lên hết cho ta! Đem con nhỏ đó bắt lại, tối nay tao chơi xông, liền thưởng cho tụi mày, xông lên!”

“Đúng, lão đại!” Nghe tiếng nhắc nhở này, đám đàn em như ăn phải thuốc kích thích, khí thế trên người lại tăng thêm một bậc, nhe răng ra cười một cách hung ác, sau đó thì điên cuồng lao lên.

Trần Minh nhìn tình thế không ổn, hai tay khong khỏi nắm chặt lại, sau đó mới quay sang Trần Vũ hô: “Em rể, ngươi nhanh chạy đi! Đám người này ngươi không đánh lại đâu, để hai anh em ta xử lý à được rồi!”

Đến lúc này, ngay cả Trần Tiểu Phương cũng quay sang nhìn Trần Vũ, đánh một cái gật đầu. Trần Vũ nhìn biểu hiện của hai anh bọn họ, khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái: “Cái này là tình huống gì? Điệu bộ là đang xem thường ta sao? Trời ạ, ta dù sao cũng có hệ thống, có được hay không hả?”

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Trần Vũ lại nói: “Các ngươi yên tâm đi, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, ta có thể xử lý được!”

“Cái gì, tên quỷ nhỏ, ngươi muốn chết hay sao?” Đám đàn em vừa mới lao lên, nghe câu nói này của Trần Vũ không khỏi nhao nhao chửi mắng.

Từ hệ thống, Trần Vũ đã quan sát ra được đẳng cấp có nhóm người này, ngoài tên đầu lĩnh đạt đến Cao Cấp tầng một, thì bảy, tám tên còn lại chỉ vừa đạt đến Trung Cấp tầng bốn, tầng năm mà thôi. Đội hình như vậy, cũng có thể tạm thời coi như là một đám quái nhỏ. Cho nên đối với tiếng kêu gào của đám người này, Trần Vũ trực tiếp lắc đầu coi thường.

Với lại, hiện tại tuy rằng đẳng cấp của Trần Vũ thấp hơn bọn người này không ít, nhưng bản thân Trần Vũ ngoài được hệ thống trợ giúp tăng lên thực lực, thì hắn còn thông qua bia đá của Trần Gia thôn, học được một môn thần thông Thông Thiên Nhãn. Nhờ vào thần thông này, Trần Vũ hoàn toàn có thể nhìn thấu điểm yếu của đối phương, chỉ cần đối phương không có cấp bậc cao hơn Trần Vũ hai mươi cấp, thì Trần Vũ có thể dựa vào thực lực của bản thân mình để xử lý từng tên một. Huống hồ, hai anh em Trần Minh, Trần Tiểu Phương cũng không phải là kẻ yếu. Chỉ riêng Trần Tiểu Phương, một mình nàng đã có thể xử lý được tên đầu lĩnh kia rồi.

“Vèo!”

Trần Vũ vừa hừ lên một tiếng, mũi tên trên dây cung cũng trực tiếp bắn ra ngoài.

“Á!”

Ngay sau đó, mấy tên côn đồ vừa hô hào đã bắt đầu phát ra tiếng la thảm. Mà hai anh em Trần Minh, Trần Tiểu Phương cũng xuất động. Rất nhanh, bảy, tám tên côn đồ chỉ chóng đỡ chưa được một phút, tất cả đều đã nằm bất động dưới đất.

“A, mẹ nó, tình huống này là tình huống như thế nào?” Tên đầu lĩnh hoàn toàn rơi vào trạng thái mộng bức, hắn không thể nào hiểu được một đám đàn em đẳng cấp không hề yếu, cứ như vậy liền bị ba tên trẻ tuổi trước mặt đem đi xử lý. Mà đặc biệt là tên mặt trắng nhỏ kia, hắn không phải chỉ vừa đạt đến Sơ Cấp đỉnh phong hay sao?

“Bây giờ cũng nên đến phiên ngươi rồi nhỉ?” Trần Tiểu Phương sau khi xử lý xong tên côn đồ cuối cùng, liền liếm liếm lấy khóe môi, hướng về phía tên đầu lĩnh cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.