Hệ Thống Nữ Phụ

Quyển 1 - Chương 2: Nhân vật phản diện là hoàng tử hai mặt (2)




Lục Ngữ Kỳ và Đoạn Cẩn Ngôn vừa lên lớp mười, được xếp vào cùng một lớp.

Trong lớp con cháu nhà giàu chiếm đa số, phủng cao thải thấp (1) làm rất thuần thục. Càng không may, Lục Ngữ Kỳ không phải là một thục nữ có giáo dưỡng, không hiểu thế nào là tôn trọng người khác. Ngay ngày khai giảng đầu tiên, cô đã bô bô chuyện Tống Thiên Thiên và Đoạn Cẩn Ngôn xuất thân từ cô nhi viện.

(1) nịnh nọt kẻ có quyền thế bắt nạt kẻ yếu đuối.

Đoạn Cẩn Ngôn còn đỡ, hắn rất biết cách mê hoặc đám con gái, phần lớn nữ sinh cùng lớp đều bênh vực hắn. Nhưng Tống Thiên Thiên thì tương đối thê thảm. Tuy cô đang học cấp ba, nhưng mấy tin tức kiểu này lan truyền rất nhanh, không bao lâu sau cô bị mọi người cô lập, không có một người bạn nào.



Mấy ngày nay, Ngữ Kỳ – vốn dĩ rất chướng mắt Đoạn Cẩn Ngôn – bỗng nhiên đi đi về về với hắn, các bạn cùng lớp cực kỳ ngạc nhiên, bàn tán sôi nổi.

Lục Ngữ Kỳ là thiên kim tập đoàn Lục thị, dung mạo xinh đẹp, đa số nam sinh trong lớp đều niềm nở với cô, song tính khí Lục Ngữ Kỳ cao ngạo, chưa từng coi trọng một ai.

Ban đầu cô nhìn ai cũng chướng mắt thì không sao, trong lòng mọi người vẫn thăng bằng, nhưng bỗng nhiên cô coi trọng Đoạn Cẩn Ngôn, ngay lập tức ai nấy ôm lòng bất mãn. Huống chi trong mắt bọn họ, Đoạn Cẩn Ngôn bước ra từ cô nhi viện, kém xa bản thân, khiến trong lòng họ càng thêm phẫn nộ, từ đó thường xuyên tìm Đoạn Cẩn Ngôn gây phiền toái.

Lúc đầu chỉ là những chuyện nhỏ như giấu sách vở gì đó, Ngữ Kỳ biết nhưng Đoạn Cẩn Ngôn không nói nên cô coi như không biết.

Nghề làm nữ phụ độc ác chuyên nghiệp cần rèn luyện hàng ngày. Dù móc tim móc phổi đối xử tốt với đối tượng chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí sẽ làm hắn sinh lòng cảnh giác.

Cách làm của người thực sự thông minh chính là nhìn hắn ngày càng bị mọi người xa lánh, bắt nạt. Chờ đến lúc hắn thật sự thảm hại, chỉ cần bỏ ra một chút quan tâm là đủ.

Ví dụ, nếu một cô công chúa từ nhỏ lớn lên ở hoàng cung, cuộc sống xa xỉ, người hầu vây quanh, đi lại đều bằng xe ngựa tráng lệ. Ngay cả hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới đón cô, e rằng cô còn chê bai con ngựa của hoàng tử không đủ cao lớn, uy vũ.

Nhưng nếu công chúa này từ nhỏ đã lưu lạc ở dân gian, làm người hầu, ăn mày, nếm trải hết những cay đắng trong cuộc đời. Một khi hoàng tử cưỡi bạch mã xuất hiện trước mặt cô, cười mời cô lên cưỡi chung thì chắc chắn cô sẽ một lòng một dạ với hoàng tử.

Mục đích của Ngữ Kỳ là đến thời điểm Đoạn Cẩn Ngôn thê thảm nhất thì chìa tay vế phía hắn.

Nếu bắt cô trăm phương ngàn kế tính toán mưu hại một người lòng dạ lương thiện, có lẽ cô sẽ mềm lòng do dự. Nhưng Đoạn Cẩn Ngôn thì khác, hắn đã định sẵn là nhân vật phản diện, tâm địa lạnh lùng cứng rắn, ăn hiếp hắn không có nhiều cảm giác áy náy.

Quả thật, Đoạn Cẩn Ngôn không phải người tốt.

Hắn nhạy cảm nhận ra gần đây thái độ Ngữ Kỳ đối với hắn có biến hóa. Mặc dù hắn không biết nguyên nhân sự thay đổi này, nhưng mà không sao, nếu cô bắt đầu có cảm tình với hắn, như vậy… Có lẽ có thể lợi dụng một chút.

Ngày tháng ăn nhờ ở đậu chẳng hay ho gì, nếu có thể làm Lục Ngữ Kỳ yêu hắn say đắm, tất cả sẽ khác. Thật ra, trước kia hắn từng cố gắng làm thế nhưng vị đại tiểu thư này kiêu ngạo đến tận xương tủy, ngay cả liếc hắn một cái cũng lười, đừng nói đến sinh lòng mê luyến.

Mà lúc này cơ hội tới, hắn nhất định phải nắm chắc thật tốt.

Hắn chẳng để trong lòng những trò đùa dai ấu trĩ này, nếu hắn muốn ít nhất có hơn mười phương pháp khiến bọn họ dừng tay nhưng hắn không làm.

Hắn rất hiểu nội tâm con gái. Người cao ngạo như Lục Ngữ Kỳ, nếu không ưu tú hơn cô ta, thì cô ta sẽ không liếc mắt nhìn bạn. Để đối phó với loại con gái này còn một cách, chính là kích thích bản năng làm mẹ và ý muốn bảo vệ của cô ta.

Nói trắng ra, hắn đang diễn khổ nhục kế.

Nhưng hiệu quả không như hắn tưởng tượng, không, phải nói là không có hiệu quả! Lục Ngữ Kỳ giống như không thấy, hắn nén giận rất lâu, mà cô không thèm chú ý tới!

Hay khổ nhục kế không đủ mạnh?



Cứ như vậy, hai người – trong lòng cùng có âm mưu quỷ quái – càng mạnh tay, vốn chỉ là trò đùa nhỏ càng ngày càng nghiêm trọng.

Cho đến một ngày, tan học, Ngữ Kỳ chờ mãi không thấy Đoạn Cẩn Ngôn trở về phòng học.

Không phải xảy ra chuyện gì chứ?

Hai tiết cuối là tiết thể dục, nếu là nam sinh khác, cô có thể đoán cậu ta mải chơi bóng rổ quên mất thời gian. Nhưng Đoạn Cẩn Ngôn sẽ không như vậy, hắn chín chắn hơn nam sinh cùng tuổi, ngoài dã tâm ẩn sâu bên trong, kỳ thật hắn rất đáng tin cậy. Đến thời gian giao hẹn sẽ cùng nhau về nhà mà hắn chưa đến, chỉ có một khả năng là hắn dính vào chuyện phiền phức.

Mặc dù Ngữ Kỳ luôn mong chờ đến ngày này, nhưng khi nó thực sự đến, bỗng nhiên cô lại cảm thấy bất an.

Không giống những nhân vật nam phụ phản diện trước kia, sức khỏe Đoạn Cẩn Ngôn không tốt, trong năm ngày thì ba ngày một trận ốm. Nếu bị mấy cậu thanh niên choai choai dày vò quá mức, e rằng sau này cơ thể càng không tốt.

Ngữ Kỳ vội vàng túm lấy túi sách chạy xuống dưới lầu, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi cho Đoạn Cẩn Ngôn, kết quả điện thoại đối phương tắt máy.

Ngữ Kỳ nghĩ một lúc, chuẩn bị đến sân thể dục xem.

Lần cuối cùng nhìn thấy Đoạn Cẩn Ngôn là trên sân thể dục, cho dù hắn bị chặn đường ở đâu, cũng là trên đường từ sân thể dục về lớp học.

Ra khỏi dãy phòng học rẽ vào khúc cua, chưa đi được mấy bước, Ngữ Kỳ ngẩn người, ngay cả di động đang nắm chặt trong tay rớt xuống đất cũng không biết.

Đằng sau dãy phòng học có một bãi cỏ xanh biếc, bên cạnh là một con đường hẹp quanh co, mấy học sinh nam sôi nổi nhất trong lớp đang vây xung quanh Đoạn Cẩn Ngôn. Hai người trong đó cầm vòi nước dài cho công nhân tưới cây chĩa thẳng vào hắn.

“Không ai muốn loại con hoang như mày, được ở Lục gia mày nên thấy may mắn, còn dám mơ ước tới Ngữ Kỳ?”

“Ba mẹ còn không cần mày, Ngữ Kỳ càng không cần mày! Mày không xứng xách giày cho cô ấy!”

“Đã sớm nhìn mày không vừa mắt, cả ngày mang nụ cười đáng ghét, chỉ có đám nữ sinh háo sắc trong lớp mới coi trọng mày!”

Cả người Đoạn Cẩn Ngôn từ trên xuống dưới đều ướt đẫm, mái tóc đen nhánh mềm mại ướt sũng, dính vào trán, trông vô cùng chật vật. Không còn nụ cười luôn ung dung bình tĩnh, khuôn mặt hắn trắng bệch, đôi môi mỏng xinh đẹp không hơi cong lên như trước mà mím rất chặt, tím bầm vì lạnh.

Thời tiết cuối hè đầu thu hơi se se lạnh.

Không biết áo khoác của hắn ở đâu, mặc mỗi áo sơ mi trắng bị túm xộc xệch, bị nước dội qua nên trong suốt, ướt đẫm dính vào người, ôm sát đường cong nửa thân trên, gầy gò làm người ta phải kinh hãi.

Như cảm giác được ánh mắt Ngữ Kỳ, bàn tay hắn che trước mặt từ từ bỏ xuống.

Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, bạc môi Đoạn Cẩn Ngôn tím tái hơi nhếch lên, nhìn cô nở một nụ cười yếu ớt.

Một nụ cười lạnh nhạt, so với độ cong hoàn mỹ cố ý làm trước kia, nụ cười này không đẹp nhưng càng chân thật, như thể hắn đã giãy dụa rất lâu bây giờ được giải thoát, cảm giác như thở phào nhẹ nhõm.

Ngữ Kỳ chạy mấy bước, lạnh giọng quát, “Dừng tay lại cho tôi!”

Có gia thế lại có dung mạo, nên Lục Ngữ Kỳ có uy tín rất cao trong lớp. Mấy nam sinh thấy cô chạy tới đây đều đồng loạt sững sỡ, lùi về sau hai bước. Trong đó, tên cầm đầu dường như chưa nhận rõ tình huống, tiến lên cười hì hì vớicô, “Ngữ Kỳ, chúng tôi đang giúp em giáo huấn cái thằng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này.”

Thấy cô đến, vốn dĩ Đoạn Cẩn Ngôn đang quỳ một chân trên mặt đất lảo đảo đứng lên, đôi mắt đen láy trong veo nhìn cô chằm chằm, giống như cả thế giới trừ cô ra không còn người khác.

“Tránh ra cho tôi!” Đẩy gã kia ra, Ngữ Kỳ tiến lên trước đỡ cánh tay Đoạn Cẩn Ngôn, nhíu mày hỏi “Anh có khỏe không?”

Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng xúc cảm dưới tay ẩm ướt nói cho cô biết tình huống của hắn chắc chắn không ổn. Quả nhiên giây tiếp theo Đoạn Cẩn Ngôn bắt đầu ho khan, thân thể yếu ớt hứng gió lạnh không nhịn được run nhè nhẹ.

Ngữ Kỳ lo lắng nhìn hắn một cái, không nhiều lời cởi áo khoác trên người mình xuống choàng qua người hắn “Anh cố chịu một chút, chú Vương chờ ở cổng trường, trên xe có sẵn quần áo.”

Đoạn Cẩn Ngôn rũ mắt ngăn cản cô, đáy mắt đen nhánh lóe lên tia vui vẻ vì sắp săn được con mồi, giọng vẫn rành rọt, ấm áp như trước kia, hơn nữa còn mang một chút áy náy và ngượng ngùng: “Không cần, áo khoác của cô sẽ bẩn.”

Mặc dù biết bên trong đối phương đen tối, hiểu rõ đều là hắn sắp xếp, nhưng vì nhiệm vụ thứ hai nên cô đành giả vờ như đã bị hắn lừa gạt.

Ngữ Kỳ trầm mặc phủ thêm áo khoác cho hắn, đỡ hắn đi ra cổng trường.

Mấy học sinh nam bị gạt sang một bên chưa chịu bỏ qua. “Ngữ Kỳ, không phải là em coi trọng tiểu tử này chứ!”

Ngữ Kỳ ngừng lại nhưng không quay đầu. Cô nhìn thẳng phía trước, âm thanh lạnh như băng, “Từ hôm nay trở đi, Đoạn Cẩn Ngôn là người của tôi, các người dám động vào anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí.”

Đoạn Cẩn Ngôn vốn đang thảnh thơi xem cảnh này, nhưng không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy, hắn và mấy nam sinh kia đều ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.