Con người khi sinh mệnh bị uy hiếp, thường thường có thể bộc phát ra tiềm lực mạnh hơn bình thường gấp mấy lần. Mấy vị thú y làm phẫu thuật cho Dư Gia Đường kia, khi mặt đất lần nữa chấn động, đừng nói là kinh hô, ngay cả một chút lực cũng chẳng hề để ý đến.
Thương thế của Dư Gia Đường không hề nhẹ, ngoại thương rất ít, nghiêm trọng chính là nội thương. Nội tạng cùng xương cốt anh đều bị va chạm kịch liệt mà tạo thành tổn thương ở các trình độ khác nhau. Ngay cả thú y cũng không khỏi bó tay.
Thú y tận lực cẩn thận chữa trị những bộ phận có thể chữa được, thời điểm kết thúc giải phẫu, biểu tình trên mặt mấy người cũng chẳng nhẹ nhàng đi được bao nhiêu.
Một vị thú y căng da đầu ý đồ nói rõ tình huống với Nhiếp Liệu: “Nhiếp tiên sinh, con linh miêu này……”
Nhiếp Liệu lạnh mặt đánh gãy ông ta: “Nó có tên, nó gọi là Đại Bảo.” Còn cái tên “Đại Mao” này, đã sớm bị Nhiếp Liệu lựa chọn quên đi.
Thú y: “……”
“…… Được rồi, Đại Bảo nó……”
Nhiếp Liệu lại lần nữa đánh gãy: “Đại Bảo là cái tên mà ông có thể gọi sao?” Chỉ có hắn mới có thể.
Thú y thoạt nhìn đã có chút hỏng mất, chẳng qua ngẫm lại dù sao cũng là bác sĩ đã tiến hành giải phẫu ngay trong động đất, ông vẫn cố duy trì trấn định, “Nhiếp tiên sinh, Đại Bảo của ngài, chúng tôi đã tận lực cứu trị cho nó, nhưng vẫn có bộ vị và xương cốt trong cơ thể bị tổn thương quá nghiêm trọng……”
Nhiếp Liệu nhíu mày: “Nói trọng điểm, ông biết tôi muốn nghe không phải là mấy thứ vô nghĩa này mà.”
Thú y: “…… Trọng điểm chính là những thương thế hiện tại có thể trị liệu được, chúng tôi đã tận lực trị liệu rồi, còn dư lại thì phải xem tự nó khôi phục, nhịn qua được thì sẽ không có vấn đề gì nữa.” Chẳng qua nếu không chịu được……
Nhiếp Liệu cẩn thận nghe xong những lời này, rồi hỏi Trâu Minh và Triệu Thế Đường ở bên cạnh vẫn luôn không dám mở miệng nói chuyện: “Hai người các cậu ai có thuốc lá?”
Trâu Minh sửng sốt, ngay sau đó rất nhanh đã phản ứng lại: “Tôi có.”
Nhiếp Liệu liền lấy thuốc trên tay Trâu Minh, bậc lửa thuốc lá.
Mùi vị thuốc lá làm hắn bình tĩnh lại không ít.
Hắn nhìn chằm chằm tia lửa li ti trên thuốc lá, thanh âm bằng phẳng, từng câu từng chữ mở miệng: “Các người tốt nhất là nên cầu nguyện rằng nó có thể nhịn được.”
***
Nhiếp Liệu bảo Triệu Thế Đường cấp tiền thưởng cho mấy vị thú y này, bao gồm cả mấy người thú y cùng hộ sĩ vừa rồi chỉ làm biện pháp cấp cứu, không có lên bàn phẫu thuật.
“Nếu còn có yêu cầu khác, các người có thể đề cập với Trâu Minh, yêu cầu của ta chỉ có một, làm Đại Bảo hảo hảo tồn tại.”
Mấy người nhìn tin nhắn nhắc nhở vừa mới nhận được một khoản tiền trên di động, con số trên đó quá có tính dụ hoặc, nhưng bọn họ cũng biết, số tiền này thực sự không hề dễ lấy.
Lúc trước bọn họ chẳng hề làm gì nhiều, chỉ ngồi một chỗ chờ lương cao, ngày thường còn có thể kiếm một khoản thu nhập thêm ở bệnh viện thú y, không biết bao nhiêu họ hàng bạn bè đều hâm mộ công tác này của bọn họ, nhưng những kẻ hâm mộ bọn họ đó, ai có thể nghĩ được đây cũng là một chuyện có tính mạo hiểm rất lớn chứ.
Thân thể linh miêu còn đang ở trong trạng thái gây tê, còn chưa có khôi phục thanh tỉnh. Lúc này Dư Gia Đường đang ở trong ý thức cãi cọ với Đại Vương.
“Đại Vương, em còn chưa có tốt sao? Vì cái gì em lại hấp thu năng lượng nhanh vậy, nhổ ra lại chậm như thế hả!”
Đại Vương cũng vội la lên: “Anh đừng có thúc giục nha, sắp rồi mà. Lúc trước em đã ngăn cản anh, bảo anh ít đâm hai cái đi, anh cứ không nghe.”
“Thế giới trước tích cóp được nhiều giá trị sủng ái như vậy, đều lãng phí trên trọng tố thân thể hết, anh nói anh có mệt không hả. Có nhiều giá trị sủng ái để đổi thành nhiều miêu tệ đến vậy, đi thương thành mua chút đồ không tốt sao.” Đại Vương đang dùng năng lượng của mình để chữa trị thân thể cho linh miêu.
Thân thể linh miêu này đã trải qua cải tạo cấp hai, nếu như muốn chữa trị thậm chí là trọng tố, cũng phải làm theo tiêu chuẩn cấp hai, năng lượng cần tiêu hao là rất nhiều, nếu như không phải thế giới trước Thịnh Tranh để Dư Gia Đường tích cóp được rất nhiều giá trị sủng ái, hiện tại khẳng định đã không đủ dùng rồi.
Đáng tiếc thế giới trước là thế giới nhiệm vụ tân thủ, hạn mức cao nhất của giá trị sủng ái chỉ có 1000, tới trị số hạn mức này, liền sẽ không thể lại thu vào tồn trữ nữa. Cho nên mỗi lần khi Dư Gia Đường sắp đầy rồi, đều sẽ đem giá trị sủng ái ở thương thành đổi thành những thứ hữu dụng đối với anh, hoặc là điểm thuộc tính.
Giá trị sủng ái đổi điểm thuộc tính, chỉ có hiệu quả trong một nhiệm vụ, không phải cái loại mà hệ thống cấp thêm cái loại này, trở thành thuộc tính cố định, tồn tại vĩnh cửu.
Hạn mức giá trị sủng ái của thế giới này tuy rằng cao tới 5000, nhưng mà giá trị sủng ái của Nhiếp Liệu lại thật sự rất khó quét. Lần này sau khi anh bị thương mạnh liền tăng thêm tận một ngàn,đã dọa anh đến phát sốc, còn tưởng rằng là số liệu hệ thống bị lỗi.
Chờ sau khi Đại Vương giúp anh chữa trị xong, Dư Gia Đường nhìn đối chiếu số liệu thân thể trước sau một chút, “Khôi phục 10% so với trước khi bị thương, còn là ở những bộ phận bên trong thân thể, còn tốt hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Ít nhất cũng đã giữ lại được mạng rồi.” Thương thế nặng như vậy, đột nhiên khôi phục toàn bộ, vậy cũng quá khiến người chú ý rồi, tốt nhất là mỗi ngày lại khôi phục một ít.
10% vừa vặn kéo thân thể linh miêu ra khỏi vòng tròn tử vong, dư lại mỗi ngày khôi phục mấy phần trăm, khôi phục đến sáu bảy chục, tiếp đó dựa vào tự lành là được.
Dư Gia Đường nằm trên giường bệnh giả hôn mê ba bốn ngày, trong lúc này Nhiếp Liệu chưa từng rời đi một bước nào, ngay cả có công việc khẩn cấp, cũng đều để Trâu Minh đưa tới phòng bệnh mà xử lý.
Thân thể linh miêu sau khi được ngâm chất lỏng dược liệu ba bốn ngày, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Đại Bảo?” Thân thể mèo lớn vừa động, Nhiếp Liệu liền lập tức phát hiện bừng tỉnh.
Dư Gia Đường mắt nhìn thời gian đồng hồ điện tử trên tường, rạng sáng ba giờ. Nhiếp Liệu đây là không ngủ sao? Hay là ngủ quá nhẹ? Vừa rồi anh chỉ là giật giật mông thịt thôi mà.
Cái đệm trên giường bệnh là loại mềm cứng vừa phải thích hợp nhất cho sủng vật bị thương khôi phục thân thể, chẳng qua ngày thường Dư Gia Đường đã quen nằm trên sô pha trong nhà, còn có ổ mèo của mình, giờ nằm trên giường này những bốn ngày thịt trên người không khỏi có chút cứng đơ.
Cũng may trong thời gian này Nhiếp Liệu vẫn luôn thường xuyên xoa ấn thân thể cho anh, lúc này mới tốt hơn không ít.
“Ô ——”quan hốt phân anh qua giường bên cạnh ngủ chút đi a.
Lần này Nhiếp Liệu rất rõ ràng cảm nhận được ý tứ của mèo lớn, duỗi tay sờ sờ tai nhọn của anh, trên thính tai loài động vật họ mèo linh miêu này có một sợi lông dài, cứ như là tự mang một cái dây anten wife vậy, đặc biệt thú vị, ngày thường Nhiếp Liệu rất thích sờ chúng nó.
“Ban ngày ba có ngủ qua rồi, hiện tại không quá buồn ngủ.”
“Có đói bụng không? Thú y nói sau khi con tỉnh lại, là có thể ăn được một chút thức ăn lỏng, chẳng qua không thể ăn quá nhiều, tốt nhất là lại nhịn hai ngày nữa, chờ tình huống ổn định thêm một chút rồi nói tiếp.” Nhiếp Liệu giống như là sợ quấy nhiễu đến mèo lớn, thanh âm nói chuyện rất thấp.
Hắn vốn đã có âm sắc trầm thấp, sau khi hạ giọng, liền càng thêm có vẻ từ tính, tại trong loại hoàn cảnh đêm tối này, phá lệ cho người ta một loại hương vị dụ hoặc nói không nên lời. Linh miêu trên giường nghe được mà lỗ tai cũng sắp mang thai.
Dư Gia Đường biết người bình thường luôn lãnh đạm một khi đã trở nên ôn nhu, liền sẽ làm cho người ta rất khó chống đỡ, nhưng anh lại không nghĩ tới, nam nhân như Nhiếp Liệu lúc mà trở nên ôn nhu liền sẽ…… khiến người mặt đỏ tai hồng đến như vậy.
May mắn hiện tại anh là một con linh miêu, trên mặt tất cả đều là lông hết, cho dù đỏ mặt, cũng không ai nhìn ra được.
“Ô ô.” Tôi không đói bụng, quan hốt phân anh mau đi ngủ.
Nhiếp Liệu xoa bóp móng vuốt thịt lót của mèo lớn, “Tỉnh rồi sẽ ngủ không được nữa, nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với ba, ba đi kêu thú y lại đây.”
Dư Gia Đường khẽ gọi một tiếng, mí mắt chậm rãi nhắm lại rồi ngủ đi. Hiện tại anh chẳng có chút tinh lực nào, rất cần ngủ nhiều để khôi phục thân thể.
Ở bệnh viện thú y nửa tháng, Dư Gia Đường rốt cuộc cũng có thể dậy khỏi giường bệnh, chỉ là vẫn chưa thể thân hình nhanh nhẹn giống như ngày thường được.
Mắt thấy tình hình của mèo lớn một ngày lại tốt hơn một ngày, viện toàn thể nhân viên công tác trong bệnh viện thú y đều thả lỏng một hơi.
Nhiếp Liệu gần đây canh ái sủng rất kỹ, chỉ xử lý một ít quyết sách cùng văn kiện quan trọng khẩn cấp. Khiến cho Trâu Minh và Triệu Thế Đường ở bên ngoài bận đến tung trời, mỗi ngày chân không chạm đất bôn ba qua lại.
Duy nhất làm cho hai người bọn họ cảm thấy được an ủi chính là, theo thân thể miêu chủ tử khôi phục, sắc mặt Nhiếp Ngũ gia cũng dần dần đẹp hơn rất nhiều, hai ngày này còn phát một món tiền thưởng lớn cho bọn họ, mặc kệ là trong tập đoàn Nhiếp thị ở bên ngoài, hay là Nhiếp gia ở sau lưng, địa vị của hai người đều tăng lên, đây là thứ có dùng bao nhiêu tiền cũng không đổi được.
“Thú y nói con phải ăn thức ăn lỏng ít nhất là nửa tháng, hiện tại con khôi phục đã rất tốt rồi, nhưng ngoại trừ cháo được thêm chút thịt vụn ra, cái khác con khỏi cần phải nghĩ nữa.”
“Đừng có hy vọng vờ đáng thương với mấy người tiểu hộ sĩ, còn có đám Trâu Minh để kiếm thịt ăn, ai dám cho con ăn, ba liền tự tay gọt kẻ đó, không tin con thử xem.”
Nhiếp Liệu mặt lạnh nhìn mèo lớn dùng móng vuốt vỗ bàn kháng nghị, nửa điểm cũng không có bộ dạng quan hốt phân ôn nhu nhất trần đời lúc trước.
“Anh đây là ngược mèo!”
“Không được! Tui phải đi! Anh đừng có cản tui, lại cản tui liền cắn anh!” Lông trên người Dư Gia Đường đều dựng đứng hết lên, thoạt nhìn tức giận phi thường.
Nhiếp Liệu mặt không đổi sắc đặt một chén cháo thịt vụn lớn ở trên bàn, “Con vỗ đi, vỗ mạnh vào, cháo chỉ có mỗi chén này thôi, nếu vỗ cho cái chén này rớt xuống, chầu này con đừng hòng mong ăn được gì nữa.”
Mắt mèo hổ phách vàng nâu của Dư Gia Đường tràn ngập khó có thể tin nổi, quả thực là sắp không quen biết nam nhân keo kiệt trước mắt này rồi, đây vẫn còn là quan hốt phân tổng tài hắc đạo bá khí trắc lậu của anh nữa sao?
Ngay cả cháo cũng chỉ có một chén!
Một chén!
Còn chưa đủ nhét kẽ răng đâu a!
“Tui muốn ăn gà rán.” Dư Gia Đường không nhìn cháo thịt vụn trên bàn, nhìn chằm chằm quan hốt phân ô ô gầm nhẹ.
“Không có. Lại kêu thêm tiếng nữa, cháo cũng không có đâu.” Nhiếp Liệu ngồi xuống ghế trong phòng bệnh, mở máy tính ra chuẩn bị xử lý bưu kiện công tác.
Dư Gia Đường trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, sau khi đã tin tưởng quan hốt phân sẽ không dao động cho anh ăn gà rán, liền cúi đầu bên lề chén, hung ác ăn cháo.
Trong quá trình ăn Dư Gia Đường còn cố ý làm cho thanh âm thật lớn, còn làm một ít nước cháo bắn ra nơi nơi.
Mấy ngày nay Nhiếp Liệu đều ở trong phòng bệnh đợi, hắn không có thói quen để người ngoài chạm vào đồ vật của hắn, cho nên trong phòng vẫn luôn do Nhiếp Liệu tự mình thu dọn.
“Nếu lại làm bắn ra thêm một hạt cháo, một hồi nữa con liếm hết sạch trên bàn trên mặt đất cho ba.” Nhiếp Liệu nhanh chóng xem bưu kiện, còn không quên phân chút chú ý ra cảnh cáo mèo lớn.
Tướng ăn hung ác của Dư Gia Đường tức khắc cứng đờ, lúc lại lần nữa há mồm quả nhiên đã ôn hòa hơn không ít, trong lòng lại nổ tung ——
“Thật đúng là nam nhân giỏi thay đổi! Hai ngày trước tui ăn cơm ăn đến thẳng trên người anh, cũng không thấy anh nhăn mày một cái, hiện tại chỉ bắn có trên bàn thôi mà!”
Chờ khi Dư Gia Đường ăn xong, Nhiếp Liệu đứng dậy cầm chén trên bàn mang đi rửa sạch sẽ. Sau khi trở về, hắn nhìn bộ dạng mèo lớn ngồi xổm trên giường một vẻ rầu rĩ không vui, nhịn không được mà tiến lên dùng ngón tay bắn trán nó hai cái.
“Rạng sáng 5 giờ ba đã ở trong phòng bắt đầu nấu cháo cho con rồi, mở nhỏ lửa nấu tận hai giờ, con ăn xong liền cho ba cái biểu tình này sao?”
Dư Gia Đường làm ra dáng vẻ ăn đau, khoa trương dùng móng vuốt che ót lại, ngăn cản quan hốt phân tiếp tục bắn anh.
“Tui cũng đâu có nói là không muốn ăn cháo à, vừa rồi tui ăn hết sạch sẽ mà.”
“Nhưng là tui còn muốn ăn thịt.”
“Thuần thịt, không phải thịt vụn, anh cho tui ăn một khối, tui liền hun hun anh.” Linh miêu vẻ mặt nghiêm túc kêu.
……
Nhiếp Liệu đang nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của điều kiện này.
Hắn thực động lòng.