Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh

Chương 46




“Lâm… Lâm Tuyết…”

Vừa bắt máy, Lâm Y Thần liền nghe đến giọng nói của Lý Giai vang lên mang theo chút yếu ớt, chần chờ cùng sợ hãi.

“Lý Giai, cậu…”

Vốn rất muốn hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ là bên trong điện thoại là tiếng thở gấp có chút đứt đoạn dồn dập kèm chút tiếng động loạt xoạt, Lâm Y Thần cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Không hiểu sao Lâm Y Thần cảm giác tim giật thót, một loại cảm giác sợ hãi cổ quái lan tràn.

Sợ nhất chính là loại không khí lúng túng này.

Lâm Y Thần không biết đối diện Lý Giai đang xảy ra tình huống gì, đồng dạng Lý Giai cùng Lâm Y Thần bản thân cũng không chắc có bị theo dõi hay không. Tức chết người!

Dù cho có chuẩn bị kỹ thế nào, đến lúc xảy ra chuyện Lâm Y Thần mới biết, kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng bị hạn chế, cảm giác ấy giống như tay chân bị bó chặt, ngũ giác bị che giấu, thống khổ vô cùng.

“Xem ra cô bé của chúng ta biết cũng không ít chuyện?”

Một giọng nữ xa lạ vang lên từ đầu điện thoại bên kia, lạnh ngắt, dường như là độc xà phun tín, làm người nhìn không được rùng mình sợ hãi.

“Anh…”

Lý Giai rên một tiếng, sau đó đầu điện thoại bên kia im bặt. Điện thoại vẫn trong chế độ trò chuyện chỉ là đầu dây bên kia… không có một âm thanh gì!

Lâm Y Thần không biết lần thứ mấy khẽ rùng mình.

Lý Giai sẽ không trêu phải nhân vật khó chọc nào chứ?

Hiện tại cô bản thân ốc không mang nổi mình ốc, thật sự không có cách nào mới kéo Lý Giai vào cuộc, chỉ là Lâm Y Thần cũng đã cố gắng để Lý Giai tiếp xúc càng ít càng tốt. Hi vọng Lý Giai sẽ không bị cuốn vào vũng nước đục này, nếu không, Lâm Y Thần cũng không biết phải làm sao.

Một lúc cũng có thể chỉ là trong nháy mắt, đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng có âm thanh.

“Cuối cùng cũng có thể nói chuyện thoải mái! Mấy tên nhóc kia chính sự chẳng ra gì, bản lĩnh đường ngang ngõ tắt lại học mười thành mười!” Vẫn là giọng nữ xa lạ đó, chỉ là giời phút này người kia có vẻ tung tăng nhảy nhót nhiều.

Lâm Y Thần biết mấy người kia hẳn là không đơn giản.

“Lý Giai đâu? Cô làm gì cậu ấy?”

“Yên tâm, con nhóc phá đám hiện tại rất tốt!”

Lệ quỷ quay đầu nhìn Lý Giai bị bó thành bánh trưng nằm thẳng trên sô pha cười xấu xa. Con nhóc phá đám lá gan còn rất lớn sao?

Còn dám trừng người?

Tin hay không ta móc mắt? Lệ quỷ giơ hai ngón tay ra đe dọa.

Lý Giai mồm bị bịt kín, người bị nhóm người kia cố tình chơi xấu bó thành bó dây thừng, khó chịu muốn chết nhưng thua người không thể thua khí thế, sợ vẫn muốn trừng!

“Nói đến… cô bé xinh đẹp không nên lo lắng bản thân hơn sao?”

Nhìn Lâm Tuyết cầm điện thoại tiến vào phòng, Lệ quỷ sung sướng cười khẽ.

Lâm Tuyết cũng không đơn giản gì.

Một người bị cắm không biết bao nhiêu máy theo dõi, máy nghe lén vậy mà vẫn có thể bình chân như vại, tố chất tâm lý rất ổn định chứ?

“Lo lắng có thể thoát khỏi khốn cảnh không?”

Lâm Y Thần nhìn thẳng vào camera cười nhạt.

Theo đôi câu vài chữ của người kia, Lâm Y Thần biết tạm thời tín hiệu nơi này đã bị bọn họ chuyển đi. Chỉ là không biết kỹ thuật thế nào, ngoài cửa vẫn còn người đứng canh, chỉ cần có động tĩnh bọn họ sẽ xông vào. Lâm Y Thần hiện tại tạm thời cũng chạy không được.

Huống hồ…

Lâm Y Thần mơ hồ cảm thấy mục đích của bọn họ cũng không bao gồm cứu cô rời đi.

“Thời gian cũng không nhiều!” Nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết nở rộ nụ cười xuân hoa đua nở, Lệ quỷ hài lòng, nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc. “Nơi này có thể chặn 5 phút tín hiệu, cô bé xinh đẹp muốn nói chuyện gì không?”

“Thay vì hỏi như vậy, tại sao không làm ngược lại? Các người muốn biết cái gì?”

Lâm Y Thần thảnh thơi hỏi.

“Cô bé, không ai dạy bé cầu người phải lấy thái độ cầu người nói chuyện sao?”

“Không ai dạy. Ba ba có dạy qua, nếu có người cầu cạnh bản thân tốt nhất nên cố định lên giá. Dù sao, bổn cô nương chưa bao giờ bán thân với giá rẻ!”

“Không nhận ra! Không phải lâm chấn sinh vừa bán rẻ rồi sao?” Lệ quỷ cười khẩy.

“Không rẻ không rẻ, ít nhất cũng là hai cái mạng, không phải sao?”

Lâm Y Thần lắc lắc ngón tay.

“Vậy cô bé muốn cái gì?” Giọng của Lệ quỷ trở nên ôn nhu.

“Bốn chữ: Bình an, tự do!”

“Hắc!” Lệ quỷ cười khan sau đó đổi giọng. “Trần Minh có siêu năng lực?”

“Dị năng!”

Siêu năng lực thường thiên về khả năng bẩm sinh vừa sinh ra là có, đại khái cũng là dị năng nhưng một cái là trời sinh một cái là sau này có. Siêu năng lực trên cơ bản sẽ mạnh hơn dị năng bởi vì nó sẽ lớn mạnh dần theo sự trưởng thành của con người. Đương nhiên, nếu người quá phế cũng không thể đánh đồng. Giống như một người là phá gia chi tử một người là thiên tài vượt khó, thành tựu cùng độ cao luôn là không thể đoán trước, quỷ mới biết hai người đó có thể gặp chuyện gì trở thành người thế nào.

“Có thể nghiên cứu không?”

“5-5!” Lâm Y Thần nghĩ nghĩ sau đó trả lời.

“Có biết làm thế nào…”

“Biết… Chỉ là…”

Oanh!

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị tông vỡ, mấy người bảo tiêu đột nhiên lao vào phòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.