Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 5




"Mẹ."
Cảm giác được ngoại lực nhẹ nhàng đẩy, Đồ Xuân Tuyết đang trong mộng đột ngột hồi lại tinh thần, cúi đầu xuống nhìn xem không biết con trai đi vào bên người cô khi nào.
"Làm sao vậy?" Nàng xoa xoa tóc của con.
"Đây là lời mà con hỏi mẹ mới đúng. Người làm sao vậy, mẹ?" Đồ Hạo Vân vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng nhìn nàng, cái kia bộ dáng tuyệt không giống trẻ năm tuổi.
"Vì cái gì hỏi như vậy?"
"Mẹ đang ở đây ngẩn người."
"Con không phải thường nói mẹ cũng hay ngồi ngẩn người sao, có gì kì lạ đâu?" Đồ Xuân Tuyết tập mãi thành thói quen trả lời.
Đồ Hạo Vân lắc đầu.
"Không giống."
"Ở đâu không giống?"
"Mẹ tuy nhiên động một chút lại ngẩn người, nhưng là con gọi là mẹ sẽ có phản ứng."
"Lần này mẹ không phải cũng có phản ứng sao? Nếu không con cho rằng mẹ bây giờ đang ở làm cái gì, một bên ngẩn người một bên đang cùng con nói chuyện sao?" Nàng tức giận nhẹ gõ một cái lên đầu con trai.
Chỉ thấy Đồ Hạo Vân đột nhiên hít một hơi thở mạnh, như là đang nhẫn nại lấy cái gì.
"Mẹ, cho con tiền." Hắn đột nhiên vươn tay.
"Làm chi đột nhiên theo mẹ đòi tiền?" Nàng hoài nghi nhìn.
"Con ngày mai sau khi tan học cùng với các bạn cùng đi chơi bọ cánh cứng vương giả." Đồ Xuân Tuyết nghe vậy lập tức sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trừng mắt.
"Không được!" Nàng nghiêm khắc quát tháo, "Con thực cho rằng mẹ kiếm tiền rất dễ dàng, hoặc là mẹ nhiều tiền đến có thể cho con như vậy phung phí sao? Chơi lần thứ nhất muốn 30 đồng, dưới đời này nào có mắc như vậy chơi trò chơi đoán số? Con nếu quả thật như vậy yêu chơi đoán số..., mẹ có thể cùng con đoán, của con 30 đồng cho mẹ lợi nhuận!" Cô nghiêm túc hướng con trai nói, đến nay không nghĩ là hiện tại cha mẹ đến tột cùng là rất có tiền, còn không có thời gian giáo dục con cái, lại làm cho bọn nhỏ như vậy đi học tính lãng phí.
30 đồng có lẽ đối với hiện tại đối với nhiều người không đáng kể chút nào, nhưng là mỗi ngày trả 30 đồng đi đổi một cái thẻ, đoán lần thứ nhất có thể hay không quá mắc?
30 đồng có lẽ không nhiều lắm, nhưng là mỗi ngày 30 đồng, 60 đồng, 90 đồng tích lũy, kim ngạch cũng là hù chết người?
Hạo Vân từ nhỏ chính là tiểu hài tử láu lỉnh, cho tới bây giờ cũng không cần nàng lo lắng, nhưng là từ khi cái gọi "Bọ cánh cứng vương giả" máy chơi game xuất hiện, bình thường đều để tiền tiêu vặt, thậm chí còn có thể lúc đầu ở cô lần tiếp theo cầm tiền xài vặt cho hắn thì nói cho cô biết mình còn có tiền, cho nên không cần cho, lại trở nên sẽ cùng cô đưa tay đòi tiền!
Cái này thật sự làm cho cô cảm thấy rất đau lòng.
"Đây mới là phản ứng bình thường, mẹ." Đồ Hạo Vân nhìn cô nói, "Chính là mẹ biết không? Buổi chiều con đòi tiền nói muốn đi chơi bọ cánh cứng vương giả thì mẹ cái gì đều không nói liền cho con một ngàn đồng nha, mẹ còn nhớ rõ sao?"
"Con nói cái gì? Mẹ cho con một ngàn đồng đi chơi bọ cánh cứng vương giả?" Đồ Xuân Tuyết nghẹn họng nhìn trân trối kêu to.
Hắn khẳng định nhẹ gật đầu.
"Tiền đâu?"
Đồ Hạo Vân lập tức toàn thân cứng đờ, không tự chủ được lộ ra biểu tình thấp thỏm không yên.
"Đồ Hạo vân!" Nàng tức giận kêu lên: "Con đem tiền toàn bộ cầm lấy đi chơi bọ cánh cứng vương giả có phải không?"
Hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng thối lui đến nơi mẹ bắt không được, "Không phải con một người chơi mà , Hạo Đình, Hạo Anh, Hạo Tế, Hạo Lôi bọn họ cũng có chơi." Hắn biện giải cho mình.
"Đồ Hạo Vân, con tới đây cho mẹ."
"Mẹ, con biết sai rồi, mẹ không thể đánh con nha. Mẹ đã nói con trưởng thành, không thể đánh, mẹ đã quên sao? Hơn nữa đây cũng không phải là trọng điểm." Hạo Vân tranh thủ thời gian lớn tiếng nói.
"Đây không phải trọng điểm?" Nàng nheo lại hai mắt, hết sức tức giận, "Vậy con nói, cái gì mới là trọng điểm?"
"Dì Đông Nhan nói mẹ kết giao bạn trai, trên cổ có dấu hôn." Hắn nhìn xem trong nháy mắt mẹ che cổ, hai mắt trợn lên , cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) hỏi: "Mẹ phải giúp con tìm một người cha sao?" Nói xong, hắn lại bổ sung một câu, "Đây mới là trọng điểm."
Dù cho con trai đứng ở trước mắt, Đồ Xuân Tuyết lại đứng ngốc một chỗ, sau đó nhịn không được chạy tới kế bên bàn máy tính , bàn trang điểm, đem tay che cổ chậm rãi để xuống.
Dấu hôn?
Ở nơi nào?
Rõ ràng sẽ không trông thấy nha!
"Mẹ, chúng nó tại lỗ tai của mẹ, còn có gáy, mẹ xem không thấy a." Một cách tinh quái tiểu quỷ nhịn không được mở miệng.
Chỉ thấy cô đem tóc trên đầu buống xuống, vô ý thức đem tay che phần gáy, lúc này mới do dự xoay người mặt hướng con trai, mặt một mảnh đỏ bừng.
"Cái kia. . . . . ." Nàng làm như thế nào giải thích?
"Mẹ, mẹ thật sự phải giúp con tìm một ba ba sao?" Đồ Hạo Vân mở miệng lần nữa hỏi.
Nàng đầu tiên là giật mình sửng sốt một chút, mới vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Cái kia không phải. . . . . ."
"Mẹ, con hi vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc." Hắn dùng biểu lộ thành tục, chân thành nói với cô.
"Hạo Vân. . ."
"Con đã trưởng thành, mẹ không cần thay con lo lắng. Con hi vọng mẹ có thể có được hạnh phúc, cho nên nếu như mẹ thật sự thích thúc thúc, nhất định phải nắm chắc cơ hội, không cần phải vì con bỏ lỡ được không?" Đồ Xuân Tuyết kinh ngạc nhìn khuôn mặt con trai chân thành nhỏ nhắn, nước mắt nhịn không được mơ hồ hai mắt.
Cô biết con trai rất hiểu chuyện, cũng so với đứa trẻ năm tuổi đều thành thục cùng tri kỷ hơn, nhưng là cô tuyệt đối không thể tưởng được, có một ngày từ trong miệng của con nghe thấy lời nói lo lắng làm cho cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hắn nói, hắn hi vọng cô có thể được hạnh phúc, hắn chẳng lẽ không biết, có được hắn chính là hạnh phúc nhất của cô sao?
Con nói con đã trưởng thành, không cần cô lo lắng, thử hỏi đam mê bọ cánh cứng vương giả, con mỗi lần thấy có bộ sưu tập mới ra thì hưng phấn nhịn không được nhảy lên nhảy xuống, thật sự đã lớn đến không cần cô lo lắng sao?
Con nói, không cần phải vì hắn bỏ qua cơ hội, hắn thật sự cho rằng cô có thể tiếp nhận một người không thích con của cô, không thương con của cô, không cách nào đem con của cô xem không vừa mắt sao?
Loại nam nhân như thế sao có thể đem cho cô hạnh phúc?
Cái này căn bản là không có khả năng!
Đột nhiên, một đôi tay sám hối nho nhỏ duỗi đưa lên thay nàng chà lau nước mắt trên mặt.
"Mẹ đừng khóc. Nếu như con nói cái gì cho mẹ thương tâm..., mẹ có thể đánh con nha, đừng khóc được không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng là không biết làm sao cùng sám hối.
Đồ Xuân Tuyết trông thấy con mình như thế, càng nghẹn ngào nói không ra lời: "Mẹ...." Cô cũng nhịn không được nữa đưa con kéo vào trong ngực, nghẹn ngào khóc ròng nói: "Con chính là hạnh phúc của mẹ, mẹ không cần người khác, chỉ cần có con, chỉ cần có con là đủ rồi!" Đồ Hạo Vân ngẩn ngơ, vội vàng dùng sức lắc đầu.
Ý tứ của hắn cũng không phải như vậy, hắn là hi vọng mẹ có thể tìm được một người có thể chiếu cố mẹ, yêu thương mẹ, hơn nữa làm cho mẹ không cần lại vì cuộc sống vất vả bận rộn, cũng không muốn mẹ như vậy nha.
"Mẹ. . . . . ." Hắn vội vàng muốn mở miệng giải thích.
"Con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không rời khỏi con." Cô nhẹ nhàng đẩy con trai ra, rưng rưng hai mắt nhìn hắn, "Dù cho ngày nào đó mẹ thật sự gặp một người trong lòng, nhưng là nếu như hắn không cách nào tiếp nhận con, không cách nào cùng mẹ đồng dạng yêu con, mẹ cũng sẽ không thích hắn."
"Mẹ, con không phải ý tứ này, " Hắn sốt ruột vì lời nói vừa rồi mà giải thích, "Con hi vọng mẹ có thể hạnh phúc, cũng không muốn nhìn mẹ khổ cực như vậy, con. . . . . ."
"Mẹ biết rõ, mẹ cũng biết. Con là con ngoan, là con trai hiếu thuận, mẹ cả đời này hạnh phúc lớn nhất chính là sinh con."
"Chính là mẹ. . . . . ."
Cứu mạng a!
Vì cái gì mẹ luôn xuyên tạc lời của hắn?
"Mẹ biết rõ con không hy vọng mẹ khổ cực như vậy, cũng biết con đau lòng mẹ, nhưng là nói đi phải nói lại, nếu như con thật sự như vậy đau lòng mẹ vất vả, vì cái gì luôn không nghe mẹ khuyên bảo, tốn tiền nhiều như vậy chơi bọ cánh cứng vương giả?"
A a a!
Như thế nào mẹ còn nhớ rõ việc này?
"Con. . . . . . Mẹ, con đi sửa sang lại túi sách." Hắn lập tức rời khỏi ngực mẹ, lập tức xoay người nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Thấy thế, Đồ Xuân Tuyết không khỏi bật cười lắc đầu, thân thủ lau đi nước mắt trên mặt, lại cảm khái khẽ thở dài một hơi. Tuy nhiên nàng vẫn đối với con trai thông minh hiểu chuyện cảm thấy tự hào, nhưng là nghe hắn nói quá nhiều lời nói thành thục thì tránh không được sẽ cảm thấy đau lòng, cùng với cảm thấy thực xin lỗi hắn.
Một đứa nhỏ 7 tuổi, tiểu hài tử hẳn là muốn vô ưu vô lự , còn có rất nhiều tiểu hài tử khả năng nhưng không khống chế đại tiểu tiện, buổi tối ngủ còn phải bao tã mà con của cô cũng đã vì cô vất vả lo lắng, thậm chí nguyện ý hy sinh chính mình, cũng hi vọng cô có thể được đến hạnh phúc. Đối mặt với một đứa trẻ thành thục hiểu chuyện như vậy, lại để cho cô đau lòng không thôi về con trai, cô có thể nói cái gì?
Có lẽ lấy tiền cho hắn chơi bọ cánh cứng vương giả, dùng 30 đồng đổi được hắn trong nháy mắt thiên chân vô tà khoái hoạt cùng khuôn mặt tươi cười, kỳ thật cũng không phải như vậy tội không thể tha.
Được rồi, cô quyết định.
Bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần hắn hiểu được lượng tiền tiêu xài ra, cô cũng không lại ngăn cản hắn cầm tiền xài vặt đi chơi bọ cánh cứng vương giả. Tuy nhiên cô không giàu có, nhưng là mỗi ngày vài chục đồng tiền tiêu hao, cùng lắm thì vất vả thêm một chút, cùng lắm thì làm nhiều mấy bộ y phục, tiền lãi thì tốt rồi.
Hiện tại cô rốt cục minh bạch những cha mẹ lấy tiền cho con họ chơi bọ cánh cứng vương giả là thế nào rồi, trong thiên hạ tấm lòng của cha mẹ quả nhiên đều là đồng dạng, chỉ cần đứa nhỏ khoái hoạt lại, cha mẹ thêm chút vất vả lại có gì không thể?
Mặc dù có điểm sợ hãi khi gặp lại người đàn ông bị cô dùng bình hoa đánh bất tỉnh, nhưng là Đồ Xuân Tuyết vẫn đè nén không được muốn tham gia LVMN tập đoàn, tại đau khổ vùng vẫy hai ngày sau đó, quyết định, mạo hiểm trở lại gian phòng này của khách sạn cấp năm sao để tìm hiểu tin tức.
Cô hôm nay mặc một bộ màu gỉ sét (chắc màu nâu đồng ) gọn gàng, đây là theo trong tủ quần áo Hạ Mỹ vụng trộm cho mượn, cô còn đem tóc cuộn lại, chế tạo ra một loại nữ cường nhân giỏi giang biểu hiện giả dối, làm cho người ta không tự giác sinh ra một cổ kính ý. Cô mắt kính trên sống mũi, trầm ổn tư thái đi về lễ tân, trong nội tâm lại không ngừng cầu nguyện ta van ngươi có thể hù qua những người kia, dù sao không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, cô hôm nay tới trong lúc này, đã trước đi Thiên cung đã lạy.
"Xin chào." Cô vừa mới tiếp cận lễ tân, nhân viên phục vụ đã hướng cô tôn trọng thiện ý, làm cho cô lo sợ bất an, tâm tình lập tức ổn định rất nhiều.
Tốt, bắt đầu là thành công một nửa!
Cô thầm nghĩ tự nói với mình.
"Chào, tôi cùng LVMN tập đoàn có hẹn gặp tổng giám, phiền toái cô thông báo một tiếng." Cô giọng nói trầm ổn cùng thái độ nói ra.
Trước giả trang có hẹn, xác định đối phương là thật ở khách sạn cấp năm sao, cô hôm nay chủ yếu phải xác định mục tiêu, nếu như thuận lợi..., có lẽ cô còn có thể cảm tạ nhân viên lễ tân thông tri đối phương họ tên, nếu là lại thuận lợi một điểm..., nói không chừng có thể được số phòng, hoặc là nhìn thấy mặt đối phương.
Đương nhiên, cô hoàn toàn không dám hy vọng xa vời sự tình sẽ phát triển được thuận lợi như vậy, nhưng chỉ cần có thể xác định đối phương thật sự là ở chỗ nào, như vậy cô có thể chấp hành kế hoạch, dù cho không thấy được đại sư, cũng có thể từ trước đến cùng đại sư tiếp xúc, thám thính ra một ít về toạ đàm biết rồi tin tức.
Cô nhất định sẽ không buông tha cho bất luận cơ hội nào có thể tham gia buổi biễu diễn kia, tuyệt đối sẽ không!
"Đúng vậy, xin hỏi tiểu thư họ gì?"
"Tôi là chủ của The Four Season." Cô đem danh thiếp đưa cho đối phương, âm thầm may mắn chính mình có việc trước hết nghĩ đến vấn đề này, cho nên nhớ rõ chuẩn bị danh thiếp.
"Xin ngài chờ một chút." Nhân viên lễ tân cúi đầu nhìn một chút tên trên danh thiếp, vội vàng chạy đến lễ tân khác, cùng một vị khác tương đối cao, như là nam chủ quản cấp châu đầu ghé tai.
Đồ Xuân Tuyết nhìn bọn họ xì xào bàn tán, lập tức trở nên toàn thân cứng ngắc, đột nhiên có loại muốn chạy đi. Cô nhân viên lễ tân quay lại, sau lưng còn đi theo chủ quản nhân viên.
"Xin chào." Quản lí khách sạn mỉm cười cùng cô chào hỏi, nhưng cô lại chỉ muốn khóc.
Cô xong đời sao?
Hiện tại xoay người chạy còn kịp sao?
Cửa chính khách sạn cảnh vệ hảo tâm tha cho cô một lần sao?
Đáng giận!
Đi chùa cúng bái căn bản cũng không có hiệu quả, sớm biết như vậy cô sẽ đem tiền mua nhan đèn tất cả đều tiết kiệm cho con trai chơi bọ cánh cứng vương giả rồi, thật sự là hối hận không kịp.
"Xin hỏi cái card này là của ngài sao?" Quản lí khách sạn cực kỳ khách khí, lại dẫn theo một vòng nho nhỏ hoài nghi biểu lộ dừng ở cô hỏi.
Cô ngu ngơ một chút, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) nhìn hắn, gật đầu nói: "Đúng, xin hỏi có vấn đề gì không?"
Phản ứng của hắn hoàn toàn vượt quá ý nghĩ của cô, hắn không phải hẳn là nghi ngờ cô nói dối, hoặc là thỉnh bảo vệ đến đem cô mang đi ra ngoài sao?
Như thế nào chỉ là hoài nghi trên danh thiếp người có đúng là cô hay không?
Cô cũng không phải đại nhân vật nào, cho nên sẽ không có người nghĩ cầm tên của cô đi ra giả danh lừa bịp a?
"Xin ngài đưa ra chứng minh, chứng minh trên danh thiếp ngài là Đồ tiểu thư?" Quản lí khách sạn khách khí gật đầu nói.
Tuy hoài nghi, nhưng cô theo bao da xuất ra chứng minh, trên đó có hình của cô, đối phương có nên không lại hoài nghi trên tấm ảnh người có đúng là cô không nha?
Chỉ thấy quản lí khách sạn rất chân thành so ảnh chụp cùng bản thân cô, trên ánh mắt hạ cao thấp nhìn chí ít có ba lượt.
"Xin hỏi kiểu tóc ngài. . . . . ." Ta van ngươi, thậm chí ngay cả tóc của cô cùng trong hình đều muốn hỏi đó?
"Xin hỏi các người đối với khách tới gần đây đều muốn như vậy cẩn thận địa bàn đối chiếu thân phận, địa vị, thậm chí cả hình chụp đều muốn trông nom sao?" Nàng nhịn không được mở miệng hỏi.
"Không, thực xin lỗi, thất lễ." Quản lí khách sạn có chút sợ hãi hướng cô cúi người chào nói xin lỗi, "Chứng minh trả lại cho ngài, tôi sẽ điện thoại thông tri Lãnh tiên sinh ngài đã đến, lại vì ngài dẫn đường. Xin ngài chờ một chút."
"Ý của người là nói, tôi có thể gặp được ngài ấy sao? Tổng giám tập đoàn LVMN?" Đồ Xuân Tuyết đối với sự tình không giải thích được thuận lợi tiến triển, cảm thấy khó có thể tin.
"Đúng. Có vấn đề gì không?"
"Không, không có, tôi vấn đề gì đều không có." Cô cả kinh, lập tức dùng sức lắc đầu.
"Xin ngài ở chỗ này chờ một chút." Quản lí khách sạn lập tức xoay người cầm lấy điện thoại phục vụ khách hàng.
"Được." Cô vội vàng nghiêm chỉnh sắc mặt, lại như có loại cảm giác đang mơ, bởi vì cô căn bản sẽ không ngờ tới, việc này thậm chí có cơ hội cho cô nhìn thấy tổng giám tập đoàn LVMN.
Trời ạ, nguyên lai đến đi chùa cúng bái thật sự có tác dụng!
Nếu như như thế này thật sự làm cho cô như nguyện tìm được thư mời hoặc vé vào cửa buổi tọa đàm, hoặc là tổng giám đại nhân nguyện ý mở miệng vàng, vì cô xếp đặt chỉ điểm một ít sai lầm..., cô thề bản thân ngày mai sẽ quay trở lại đi chùa cúng tạ thần linh, sau đó từ nay về sau mùng hai, mười sáu cũng sẽ định kỳ thăm viếng, dâng lên hoa quả tươi.
Tuy nhiên cô hiện tại rất khẩn trương, cũng rất sợ hãi như thế này nói dối sẽ bị vạch trần, nhất định sẽ bị vạch trần, nhưng là ta van ngươi, cô hi vọng tổng giám đại nhân là một người tốt, ít nhất nguyện ý lễ phép tiếp kiến cô, cùng cô hơi chút trò chuyện, mà không muốn lập tức khiến cho người đem cô đá ra khách sạn.
"Thực xin lỗi, làm cho ngài đợi lâu, thỉnh hướng bên này đi." Quản lí khách sạn đi ra quầy, mang theo khuôn mặt cười thân thiết ấm áp đi đến bên người cô, đối với cô nhẹ gật đầu.
Đồ Xuân Tuyết vì vậy mang theo không yên bất an đi theo hắn đi vào trong thang máy.
Nhìn thang máy chậm rãi đang lên, lòng của cô cũng đi theo chậm rãi tăng cao, tim đập trong ngực có chút nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cả người không tự chủ được căng cứng. Đợi cửa thang máy sau khi mở ra, cô khẩn trương chính là đi ra thang máy, lại phát hiện ngoài thang máy không gian bố trí làm cho cô có loại không hiểu sao có cảm giác quen thuộc, giống như cô lúc trước đã từng đi qua trong hành lang này.
Bất quá nói đi phải nói lại, gian phòng này của khách sạn mỗi tầng lầu bố trí hẳn là đều giống nhau nha?
Hai ngày trước cô từng cùng một cái tên đáng giận đi trở về phòng của hắn, hành lang này cùng lúc trước đi qua hẳn là trang hoàng tương tự mà thôi, tuyệt đối không thể sẽ là cùng một cái, cô suy nghĩ nhiều quá. Đi vào cuối hành lang trước của phòng, quản lí lễ phép nhấn chuông cửa, liền đem cửa phòng đẩy ra, hướng cô làm cái động tác mời.
Cô trừng mắt nhìn, hoài nghi tay chỉ vào bản thân hỏi: "Tôi đi vào sao?" Quản lí mỉm cười gật đầu.
"Tôi một người đi vào sao?" Cô nhịn không được lại hỏi nữa lần nữa.
Mà quản lí là mỉm cười rất đúng cùng cô gật đầu.
Đứng ở tại chỗ do dự ba giây đồng hồ, cô rốt cục hít sâu một hơi, cất bước đi vào trong phòng. Có câu nói không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa, coi còn muốn cảm tạ khách sạn thái độ tôn trọng khách hàng, không có nhắm mắt theo đuôi đi theo cô đi vào trong phòng, xác định tìm hiểu tư cách của khách, cùng thân phận mới đúng, nếu không khó bảo toàn cô sẽ không bị vạch trần lời nói dối mà bị đuổi ra khách sạn, đến lúc đó đừng nói từ nay về sau cô còn muốn cùng vang danh xa gần tổng giám đại nhân nói một câu hoặc gặp mặt một lần, chỉ sợ cô liền gian phòng này khách sạn cửa chính đều vào không được.
Cơ hội không phải trên trời cho xuống , mà là cần nhờ chính mình tạo ra. Tuy nhiên cô gần đây hết lòng tin theo những lời này, nhưng là ngẫu nhiên cũng là sẽ có ngoại lệ, nhất là cô buổi sáng mới đi qua đi chùa cúng vái, cho nên bất kể như thế nào, cô nhất định phải nắm chặt lần cơ hội, nhất định phải!
Cửa phòng ở sau lưng nàng nhẹ nhàng đóng, làm cho cô tâm cũng nhịn không được nhảy theo. Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn cửa phòng đã đóng, sau đó mới quay lại mở mắt ra rồi hít sâu, bắt buộc chính mình trầm tĩnh lại, mới kiên định hướng trong phòng đi đến. Chỗ đó, có một nam nhân cao ráo đưa lưng về phía cô, đứng ở cửa sổ sát đất.
"Xin chào, tôi tên là Đồ Xuân Tuyết, là chủ cửa hàng trang phục network The Four Sea-sons. Thật sự rất cảm tạ ngài nguyện ý thu xếp công việc bớt chút thì giờ, cho tôi cơ hội cùng vinh hạnh gặp mặt ngài." Cô chủ động mở miệng tự giới thiệu, trong thanh âm tràn đầy khẩn trương.
Hắn không có quay đầu lại, chỉ là nhẹ giọng mở miệng lặp lại tên tiệm trang phục danh, "The Four Seasons?" Thanh âm của hắn trầm thấp đặc biệt, ngoại trừ tràn ngập từ tính, còn có một loại mê người khí chất.
Đồ Xuân Tuyết mê muội nghĩ, rồi lại không hiểu cảm giác mình tựa hồ đã nghe qua.
Ừ, chắc là cô nhớ lầm thôi?
"Phải, tuy nhiên đó chỉ là tiệm trang phục bán hàng trên mạng, nhưng là bên trong bán tất cả đều là bản thân tôi thiết kế, bắt đầu từ năm năm trước, đến nay tôi đã thiết kế hơn một trăm bộ quần áo, quần cùng váy cũng có năm mươi cái. Trong tiệm buôn bán đang dần phát triển, năm trước thậm chí còn có hai chủ tiệm chủ động cùng tôi bàn bạc, hi vọng tôi đáp ứng thiết kế quần áo và bán với nhãn hiệu The Four Seasons, giống như tôi vậy thật ra không phải xuất thân từ trường thiết kế, là một người ngoài nghề, có thể có được thành tựu hiện tại, tôi cảm thấy cực kỳ tự hào." Bởi vì hắn đều không có mở miệng cắt đứt cô, cho nên Đồ Xuân Tuyết liền bất tri bất giác nói một tràng, chỉ là cô sau khi dừng lại, hắn lại như cũ cũng không nhúc nhích trầm mặc không nói, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện tình huống không ổn.
"Thực xin lỗi, tôi quá nhiều lời ." Cô vội vàng xin lỗi.
"Em bao nhiêu tuổi?" Lãnh Quân Giương đưa lưng về phía cô hỏi.
"Cái gì?" Không nghĩ tới hắn hội tóe ra một câu không chút nào liên quan..., cô không khỏi ngu ngơ một chút, mới vội vàng trả lời: "Hai mươi lăm tuổi."
Lãnh Quân Giương nghe vậy, thiếu chút nữa kêu không ra tiếng. Năm đó gặp phải cô về sau chỉ biết cô còn rất trẻ tuổi, nhưng lại không ngờ cô chỉ mới mười tám tuổi?
Trời ạ, hắn là không phải hẳn là may mắn ngay lúc đó nàng ít nhất đã trưởng thành?
Hắn lại yêu một người nhỏ hơn hắn mười hai tuổi, còn là nữ nhân có thể lấy bình hoa đập bể đầu hắn?
Hắn nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ, "Hai mươi lăm tuổi? Vậy em hẳn còn là một đệ tử mới đúng,

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.