Trong phòng họp xấu hổ trầm tĩnh, ánh mắt mọi người cùng đồng thời nhìn về phía người tìm không thấy tư liệu mà hoảng đến độ đầu đầy mồ hôi lạnh – Vương Diệc Đông, phó tổng giám đốc Hoành Huy.
"Thực xin lỗi, Dịch tổng tài. Thư ký trước của tôi vừa từ chức, thư ký mới còn chưa hiểu hết tình huống, cho nên tư liệu chuẩn bị có chút quên, tôi lập tức gọi điện thoại kêu cô ấy vẽ sơ đồ lại đây". Xác định tư liệu pháp lý bị thiếu, Vương Diệc Đông vẻ mặt thật có lỗi đứng dậy nói, rời khỏi chỗ ngồi đi gọi điện thoại.
"Xin lỗi, cậu ấy mà thiếu Thu Phong giống như thiếu hai tay vậy. Chúng ta cứ thảo luận sự kiện tiếp theo đi". Tổng giám đốc Hoành Huy – Vương Sĩ Thăng thay mặt em trai giải thích với Dịch Ngạo Dương.
"Thiếu Thu Phong?". Dịch Ngạo Dương thong thả nhìn về phía ông ta.
"Thư ký của cậu ấy". Vương Sĩ Thăng nói.
"Cô ấy từ chức lúc nào?". Anh không thể ngăn mình mở miệng hỏi.
"Hình như tháng trước. Ai, Đồ Thu Phong là thư ký tốt có khả năng, tuy rằng bằng cấp hơi thấp, nhưng năng lực so với sinh viên, thậm chí thạc sĩ còn tốt hơn. Nghe nói cô ấy muốn từ chức, tôi cũng thấy đáng tiếc".
"Vì sao cô ấy muốn từ chức?".
"Cái này tôi không rõ lắm".
Dịch Ngạo Dương đột nhiên cảm giác được một trận phẫn nộ, còn có một cỗ buồn bực nói không nên lời. Cô ta từ chức? Trước khi anh có cơ hội đuổi việc cô ta? Trong óc đột nhiên hiện lên gì đó, anh hoài nghi nhìn về phía Vương Sĩ Thăng.
"Vương tổng, ông vừa mới nói cô ấy bằng cấp thấp, không phải cô ấy tốt nghiệp đại học sao?". Nếu anh nhớ không lầm, năm đó cô ấy đang học năm nhất đại học ở Đài Loan.
"Không phải đâu, cô ấy chỉ tốt nghiệp chuyên khoa thôi". Vương Sĩ Thăng do dự trả lời, ngẩng đầu vừa vặn gặp Vương Diệc Đông đi vào, liền hỏi. "Diệc Đông, Thu Phong tốt nghiệp chuyên khoa, không phải tốt nghiệp đại học, anh nhớ không lầm chứ?".
"Đúng vậy". Vương Diệc Đông gật đầu. "Sao thế?".
"Không có gì, Dịch tổng tài không tin thư ký của chú chỉ mới tốt nghiệp chuyên khoa".
"Thu Phong tuy chỉ tốt nghiệp chuyên khoa, nhưng năng lực tuyệt đối không thua sinh viên đã qua đào tạo, thậm chí thạc sĩ cũng không bằng cô ấy". Vương Diệc Đông khen ngợi ái tướng của mình không ngớt.
"Anh cũng vừa mới nói y như vậy". Vương Sĩ Thăng nhịn không được cười nói.
"Cho nên cô ấy thật sự không có bằng đại học? Đã xảy ra chuyện gì?". Vẻ mặt Dịch Ngạo Dương khiếp sợ hỏi.
Hai anh em họ Vương khó hiểu nhìn anh, cảm thấy phản ứng của anh có chút kì quái.
"Dịch tổng tài?".
"Vì sao cô ấy lại từ chức, dùng lý do gì để từ chức?". Anh đột nhiên nhìn về phía Vương Diệc Đông, nôn nóng trầm giọng hỏi.
"Tôi không rõ lắm, nhưng hình như liên quan đến việc chuyển nhà của cô ấy". Mặc dù có điểm tò mò với phản ứng quái của anh, Vương Diệc Đông vẫn trả lời vấn đề.
"Chuyển nhà?". Ngực như mới bị người khác hung hăng đạp một cước, huyết sắc trên mặt Dịch Ngạo Dương mất hết.
Vì sao cô ấy muốn chuyển nhà? Muốn chuyển đi đâu? Cô ấy làm vậy mục đích là vì muốn tránh né mình, thoát khỏi mình, để mình vĩnh viễn không thể tìm thấy cô ấy nữa sao? Mình không cho phép! Tuyệt đối không cho phép!
"Cho tôi địa chỉ của cô ấy". Anh bỗng hoảng hốt kêu lên.
"Cái gì?". Vương Diệc Đông ngây ra.
"Cho tôi địa chỉ hiện tại của Đồ Thu Phong, cho tôi địa chỉ của cô ấy".
"Dịch tổng tài?".
"Nhanh một chút!".
————
Lấy được địa chỉ của cô, Dịch Ngạo Dương lập tức quăng hội nghị lại cho cấp dưới tiến hành, không để ý tới ánh mắt hoài nghi của người khác, lao như gió xoáy ra khỏi công ty, lần theo địa chỉ trên giấy lái xe như bão táp một đường tiến tới.
Cô đừng nghĩ muốn rời khỏi anh như vậy, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Bảy năm trước cô đã nhục nhã anh một lần, bảy năm sau còn muốn tổn thương anh lần nữa, tra tấn anh lần nữa sao?
Bảy năm trước cô nói anh chơi bời lêu lổng, không có công việc làm cô chịu không nổi, mà nay khi anh đã có hết thảy đủ để cô ngẩng đầu ưỡn ngực, sao cô vẫn khinh thường anh, thậm chí còn muốn rời bỏ anh?
Cô thật đáng giận, rốt cuộc phải tra tấn anh đến chừng nào mới vừa lòng?
Tuy rằng anh hận cô, nhưng càng hận chính mình hơn, không hiểu vì sao bản thân lại không quên được cô, vì sao vừa nghe nói cô muốn chuyển nhà liền hoang mang lo sợ như vậy?
Chẳng lẽ anh còn yêu cô?
Đúng rồi, anh sớm nên thừa nhận, không nên vì lòng tự tôn quá đáng mà tự dối lòng.
Bảy năm trước, vì tự tôn đã không dám công nhận mọi lời cô nói đều là sự thật, mới thẹn quá hóa giận mà rời bỏ cô đi, hơn nữa còn cố gắng xông pha sự nghiệp một phen, chỉ để làm cho cô nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Vì hận lời cô nói, thúc đẩy anh đi lên, nhưng nay ngẫm lại , anh có thể có được thành tựu hôm nay, ít nhất có một nửa là nhờ công của cô, vì năm đó nếu không có lời cảnh tỉnh của cô, hôm nay vô cùng có khả năng anh vẫn là một kẻ trà đến đưa tay cơm đến há mồm, một đại thiếu gia không biết khó khăn gian khổ, chỉ biết vòi tiền cha mẹ.
Nếu cô thật sự đã chuyển chỗ ở, vậy anh phải làm sao bây giờ?
Ngoặt vào đường tắt lái xe taxi đã chỉ, anh thả chậm tốc độ xe nhìn tên từng nhà, cuối cùng tìm được địa chỉ trên trang giấy. Anh dừng xe ven đường, đi ba bước chạy hết hai bước đến trước một nhà trọ cũ kỹ, đưa tay ấn chuông cửa.
Ngực anh phập phồng hoảng loạn, cảm thấy cực kì khẩn trương và sợ hãi. Anh tới quá muộn sao? Cô ấy đã chuyển đi rồi sao?
Làm ơn, ông trời, đừng tàn nhẫn với tôi vậy chứ. Anh lại lo âu định đưa tay ấn chuông lần nữa –
"Chú muốn tìm ai?".
Tiếng nói vang lên thình lình làm anh quay đầu lại, cúi xuống mới thấy được nơi phát ra tiếng, đó là một – à không, bốn bé trai mặc đồng phục tiểu học, trong đó có một cặp song sinh, còn có một cậu bé nhìn quen đến nỗi làm hai mắt anh trố ra, huyết sắc trên mặt mất hết.
"Hạo Lôi cậu xem, chú ấy không phải nhìn rất giống cậu sao?". Một cậu bé kinh ngạc kêu lên.
Nhất thời tám đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhưng Dịch Ngạo Dương không thể nhúc nhích, ngay cả nháy mắt cũng không làm được.
Anh rất khiếp sợ và cũng quá kinh hách, hết thảy quá đột ngột, làm anh không biết phản ứng ra sao.
Đó là con anh, không hề nghi ngờ gì nữa, vì bộ dạng bọn họ thật sự quá giống nhau!
Hai hốc mắt anh không thể kiềm chế được nóng lên, cánh tay vừa giơ bất tri bất giác đóng băng giữa không trung, khống chế không được run run.
"Hạo Lôi, chú ấy bị dọa ngây người". Đồ Hạo Đình nhếch nhếch khóe miệng.
"Xem ra dì Thu Phong hình như không nói cho chú ấy biết sự tồn tại của cậu". Đồ Hạo Anh có chút đăm chiêu nói.
Đồ Hạo Tế tò mò hỏi Đồ Hạo Lôi. "Cậu thấy chú ấy thế nào?".
"Tớ thấy ba của Hạo Vân cao hơn". Đồ Hạo Đình xen vào phát biểu ý kiến.
"Chú Lãnh là người ngoại quốc, đương nhiên cao hơn". Đồ Hạo Tế nói.
Đồ Hạo Đình không đồng ý bĩu môi. "Ai nói người ngoại quốc nhất định sẽ cao, tớ nhìn qua nhiều người rồi, cậu cũng nhìn rồi đó thôi?".
"Đó chỉ là số ít mà thôi, căn cứ số liệu mà nói, người ngoại quốc đều có thân hình to cao hơn người phương Đông chúng ta". Đã trải qua nghiên cứu rồi.
"Đó là hiện tại, sau này không ai biết được. Căn cứ số liệu, người Đài Loan và người Nhật Bản đều có dấu hiệu cao lên hằng năm, một ngày nào đó người phương Đông chúng ta sẽ cao hơn cả người ngoại quốc". Cậu không chịu thua cãi lại.
"Đó là tương lai, mà tớ đang nói hiện tại chứ bộ".
Hai cậu bé trước mặt ngươi một lời ta một lời cãi qua cãi lại, làm cho Dịch Ngạo Dương đột nhiên có cảm giác mình vừa lạc vào vương quốc người lùn. Anh nhìn đồng phục tiểu học trên người chúng, nhịn không được hoài nghi chúng thật là học sinh tiểu học sao?
"Chú là ba con sao?". Đồ Hạo Lôi lần đầu mở miệng, trong giọng nói không có ngạc nhiên, e lệ hay phẫn nộ, v.v..., chỉ thấy kì lạ.
Dịch Ngạo Dương lập tức dời tầm mắt xuống mặt con, ý muốn khóc mới tản đi giờ lại đong đầy mắt, anh miễn cưỡng khống chế không cho nước mắt chảy ra, vẻ mặt cực kỳ kích động và khẩn trương.
"Nếu mẹ con tên là Đồ Thu Phong, thì đúng vậy, ba là ba con". Anh nhìn không chuyển mắt thằng bé, khàn khàn trả lời.
"Chú kết hôn rồi sao?". Đồ Hạo Lôi cực kỳ nghiêm túc hỏi.
"Không, không có". Anh lắc đầu.
"Từng kết hôn rồi?".
"Chưa từng".
"Vậy hoặc là chú không thương mẹ con, hoặc mẹ con không thương chú, nên con mới sinh ra với thân phận không có cha nha?". Đồ Hạo Lôi nhìn anh không chớp mắt.
Cậu bé nói rất thoải mái, nhưng Dịch Ngạo Dương như mới bị người ta đột ngột chém một đao. Trên mặt anh tràn đầy khiếp sợ và đau lòng, cảm xúc đau thương lại tràn đầy hai mắt anh. Anh ngồi xổm xuống, quỳ một gối trước mặt con.
"Ba yêu mẹ con, mẹ con cũng yêu ba". Anh khàn khàn nói. "Chúng ta vì hiểu lầm mà tách ra, lúc tách ra ba cũng không biết trong bụng mẹ con đã có con. Nếu biết, ba sẽ không rời đi, hơn nữa sẽ kết hôn với mẹ con, cho con một gia đình đầy đủ, còn có một người ba yêu thương cưng chìu con nhất thế giới".
Đồ Hạo Lôi trầm mặc nhìn anh, giống như đang đánh giá lời nói của anh có đáng tin hay không.
"Hạo Lôi, sao cậu không nói lời nào như câm điếc vậy?". Đồ Hạo Tế nhịn không được thúc bạn một cái.
Lúc trước khi chú Lãnh xuất hiện, bọn họ tuy rằng chưa nói ra miệng, nhưng đều hâm mộ Hạo Vân có ba. Nay Hạo Lôi cũng có ba xuất hiện như chú Lãnh vậy, Hạo Lôi ắt hẳn phải cao hứng hơn bất luận kẻ nào chứ, sao lại phản ứng lạnh nhạt vậy?
"Cậu mới là câm điếc". Đồ Hạo Lôi tức giận liếc một cái.
"Không phải câm điếc sao không nói gì? Không phải cậu vẫn hâm mộ Hạo Vân có ba sao? Bây giờ – ".
"Tớ không có hâm mộ, người hâm mộ là cậu mới đúng!". Đồ Hạo Lôi lớn tiếng cắt lời.
"Mới là lạ, cậu rõ ràng cũng rất hâm mộ, so với tớ còn hâm mộ hơn!".
Cậu tức giận nói. "Đồ Hạo Tế, cậu còn nói nữa tớ sẽ đánh cậu đó!".
"Đến đây, tớ không sợ, hơn nữa cậu cũng không đánh lại tớ".
"Thử xem!". Đồ Hạo Lôi đột nhiên quát to một tiếng, liền xông về phía cậu bé kia.
Động tác của cậu rất nhanh, nhưng Dịch Ngạo Dương đã sớm đề phòng nên ra tay còn nhanh hơn, duỗi ra liền dễ dàng nhấc bổng cậu lên, ôm ở trước ngực.
"Không được đánh nhau".
Giọng anh không hề nhấn mạnh, nhưng ngữ khí nghiêm túc cùng cái nhíu mày đã khiến bốn cậu bé ý thức được uy nghiêm của người cha, không dám làm gì thêm.
Hai chân Đồ Hạo Lôi nhẹ hẫng, lần đầu tiên cậu biết được cảm giác được người ta bế bổng giữa không trung – đương nhiên khi còn là trẻ con thì không tính. Loại cảm giác vừa mới mẻ vừa thần kỳ này thật hưng phấn, còn làm cậu thấy sống mũi cay cay.
Cậu cau cái mũi, ngẫm lại, là lúc nên gọi một tiếng.
"Hi, ba".
Dịch Ngạo Dương kích động thiếu chút nữa nói không nên lời, nước mắt muốn bỏng mắt, mơ hồ che đi tầm nhìn. Con của anh, trời ạ, anh đã có con trai!
"Hi, con". Anh cố gắng nói ra lời, rồi mới gắt gao ôm con vào lòng, thẳng đến khi cảm xúc bình phục lại mới cúi người thả thằng bé xuống đất. Anh và con bốn mắt nhìn nhau, kiên định nói. "Ba muốn gặp mẹ con".
————
Đồ Thu Phong nằm trên giường gặm nhấm tiểu thuyết, nghe thấy phòng khách khẽ truyền đến tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên giường.
Giỏi lắm, trễ mười lăm phút.
Cô đưa tay úp cuốn tiểu thuyết lên giường, đứng dậy ra khỏi phòng.
"Mấy con về trễ mười lăm phút, có phải lại chạy tới chơi bọ cánh cứng vương –". Cô trố hai mắt, ngừng bước.
Không có khả năng. Cô trừng mắt nhìn người lẽ ra không thể xuất hiện trong này, cự tuyệt lắc lắc đầu.
"Chắc mình đọc tiểu thuyết đến mớ ngủ rồi, mình nhất định là đang nằm mơ. Đúng vậy, đây nhất định là mơ". Cô thì thào tự nói với chính mình.
Nhắm mắt lại, ấn ấn hai bên thái dương, cô xoay người trở về phòng, vừa mới đi chưa được vài bước, đột nhiên quay đầu trừng bốn cái cặp sách trên tay anh.
Huyết sắc tức tốt rút đi khỏi mặt cô, cô hoảng sợ phát hiện đây không phải là cơn ác mộng nữa, mà là sự thật. Anh ta đang đứng trong phòng khách nhà cô, hơn nữa trên tay còn cầm cặp sách của con.
Anh đột nhiên buông mấy cái cặp xuống, bước về phía cô.
"Đứng lại!". Cô hoảng sợ kêu to ra tiếng, lại không thể ngăn anh dừng bước. Cô nhanh chóng xoay người muốn chạy trốn, giây tiếp theo phát hiện chính mình đã rơi vào lòng anh.
Ngực anh tiếp xúc với lưng cô, cánh tay quàng bên hông cô, hơi thở anh phà vào cần cổ, nhiệt độ cơ thể, hương vị của anh nháy mắt đã vây lấy cô, làm cô rơi vào lưới anh đã đan sẵn, không có chỗ trốn.
"Buông tay!". Cả người cô cứng đờ kêu lên.
"Vì sao không nói cho anh biết?".
Giọng anh ủ dột khàn khàn, ẩn ẩn cái gì đó, nhưng cô cự tuyệt tìm tòi nghiên cứu.
"Tôi không biết anh đang nói gì, còn nữa, buông ra". Cô lạnh lùng nói.
Dịch Ngạo Dương xoay cô lại, để cô đối mặt với mặt mình, rồi thong thả nói ra một cái tên. "Hạo Lôi".
Đồ Thu Phong càng đơ người hơn nữa. Quả nhiên anh ta đã biết, nhưng chỉ cần cô sống chết không thừa nhận, thì anh ta làm gì được cô nào?
"Ai? Tôi căn bản chưa từng nghe qua tên này". Cô nói dối.
"Vậy anh mang thằng bé đi nhé?".
Mặt nạ bình tĩnh trong nháy mắt vỡ vụn rơi xuống, Đồ Thu Phong khiếp sợ phẫn nộ xông về phía anh, hai tay công kích anh, đánh anh liên tục.
"Anh dám?! Nó không phải con anh, nó là con tôi, nếu anh dám động vào một sợi lông tơ của thằng bé, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, anh có nghe không? Anh là đồ khốn nạn đáng giận – ".
"Hạo Lôi là con anh". Anh nắm lấy tay cô, muốn cô thừa nhận chuyện thật cả hai đều đã biết.
"Nó không phải!".
"Gặp quỷ mới không phải, nó giống anh như đúc!".
Một cảm giác sợ hãi nhanh chóng khuếch tán trong ngực Đồ Thu Phong, làm cô hít thở không thông. Anh ta đến tranh giành con với cô, hiện tại anh ta đã có hết thảy, tiền tài, quyền thế, địa vị, còn muốn giành cả đứa con duy nhất của cô.
Anh ta hận cô, đối với anh ta mà nói, cướp đoạt công việc của cô căn bản không thể làm anh ta xả được hận. Anh ta phải cướp cả người quan trọng nhất, người cô để ý nhất để có thể làm cô thống khổ cả đời, cho nên anh ta mới xuất hiện ở đây.
Cô dùng sức rút tay bị anh siết chặt về, nhanh chóng lùi về phía sau.
"Đi ra ngoài".
"Chúng ta cần nói chuyện".
"Cút đi!". Cô hét lên. "Anh không có quyền làm như vậy, Hạo Lôi là con tôi, tôi tuyệt đối sẽ không giao nó cho anh, tuyệt đối không! Cút ra khỏi nhà tôi ngay, tên khốn này, cút đi!". Cô thét chói tai, nắm chặt hai tay.
Dịch Ngạo Dương ngạc nhiên nhìn cô, trên mặt lại một lần nữa tràn ngập hoang mang, lập tức hiểu ra cô đang hiểu nhầm anh.
"Anh không phải đến để giành con với em".
"Tôi không mắc mưu đâu". Cô vẫn giữ bộ dáng sợ hãi hoảng hốt, một chút cũng không vì lời anh nói mà thả lỏng ra.
Anh trầm mặc nhìn cô, đột nhiên bình thường trở lại, vẻ măt anh trở nên dịu dàng và tràn ngập xin lỗi.
"Thực xin lỗi". Ngữ khí anh mềm nhẹ nói với cô. "Anh không biết em mang thai, nếu anh biết, anh sẽ không bao giờ rời xa em".
Cô cứng đờ hết người trừng mắt nhìn anh, không nghĩ anh lại nói như vậy.
"Còn nữa, lần trước những lời anh nói với em ở đại sảnh, anh cũng muốn xin lỗi, đó không phải lời nói thiệt tình đâu, anh chỉ là...". Anh chán ghét bản thân cắn môi. "Anh không chỉ khốn nạn, mà còn là kẻ nhát gan. Anh không dám đối mặt với bản thân, sợ không chế không được lòng ham muốn em, yêu em, mới nói sẽ sa thải em".
Đồ Thu Phong vẫn trừng mắt nhìn anh như trước, nhưng trên mặt mờ mịt. Anh ta rốt cuộc đang nói cái gì? Đến đây để làm gì?.
"Vừa nãy ở hội nghị nghe nói em từ chức, còn nghe nói em muốn chuyển nhà, anh nhất thời khiếp sợ không nói nên lời, còn sợ tới mức hoang mang lo lắng, căn bản không có cách nào họp tiếp". Anh thừa nhận. "Anh nghĩ đến việc em chuyển tới nơi anh không thể tìm thấy, tưởng tượng thế giới của anh không có em, loại cảm giác này...".
Anh không tự chủ được run lên một chút, tay ôm lấy mặt, nhìn về phía cô, trong mắt ngoại trừ thâm tình và yêu thương, không còn gì khác.
"Anh vẫn yêu em như trước, Thu Phong". Anh không chuyển mắt ngóng nhìn cô, trầm giọng thông báo. "Em có chấp nhận cho chúng ta một cơ hội nữa, để con chúng ta có được một mái nhà đầy đủ không?".
Nghe vậy, Đồ Thu Phong không biết làm sao, phải bất thình lình tiêu hóa hết thảy, tự hỏi anh ta nói có bao nhiêu phần là chân thật, hay đây chỉ là kế hoãn binh để anh ta đoạt con với cô, để anh ta có được phần thắng lớn nhất?
"Tôi cần suy nghĩ một chút". Cô cuối cùng cũng mở miệng nói với anh.
"Anh có thể tin đây không phải chiến thuật em tranh thủ kéo dài thời gian để dọn nhà đi nơi khác chứ?". Anh cần xác định điểm đó.
"Rốt cuộc là ai nói với anh tôi muốn chuyển nhà?". Đồ Thu Phong nhịn không được nhíu mày.
"Vương Diệc Đông".
"Phó tổng?". Cô hơi ngây người, đột nhiên nhớ tới hình như chuyển nhà là lý do cô viết trên đơn xin nghỉ việc. Cô lắc đầu. "Đó chỉ là lý do tôi dùng để từ chức, tôi không có chuyển nhà đi đâu hết".
"Làm sao biết được em không gạt anh?".
Cô liếc anh. "Tôi nói là nói thật, tin hay không tùy anh".
Nhìn cô trong chốc lát, Dịch Ngạo Dương quay đầu nhìn về bốn phía. "Gian nhà trọ này hình như có rất nhiều phòng, trừ em ra, còn ai ở chung nữa?".
"Anh hỏi làm gì?". Cô hoài nghi.
"Tò mò thôi. Vừa rồi đi cùng với Hạo Lôi còn có ba cậu bé khác, hình như cũng ở chung với hai mẹ con em".
"Chúng là con của Hạ Mĩ và Đông Nhan, ở chung với tụi tôi". Cô hơi do dự một chút mới trả lời.
"Hạ Mĩ và Đông Nhan? Vậy Xuân Tuyết đâu? Nếu anh nhớ không nhầm thì em còn một người chị em nữa tên Xuân Tuyết mới đúng, cô ấy không ở cùng em sao?". Anh tò mò hỏi.
Không nghĩ tới anh vẫn nhớ rõ tên Xuân Tuyết, Thu Phong có điểm hơi cảm động, không còn đối địch, phòng bị anh theo bản năng nữa. "Cô ấy kết hôn rồi, hiện tại sống cùng chồng và con ở Paris".
"Vậy nhất định em rất nhớ cô ấy". Anh nhìn cô nói. "Trước kia lúc nào em cũng nói với anh, em căn bản không thể tưởng tượng được phải xa cách họ, cho nên sau khi chúng ta kết hôn, em hy vọng trong nhà phải chuẩn bị cả ba căn phòng để cho các cô ấy ở. Để trước khi các cô ấy kết hôn, em còn có thể ở chung với họ. Sau khi kết hôn, vẫn mong được cùng nhau chung sống một nhà".
"Không nghĩ tới anh còn nhớ rõ vậy". Cô cúi đầu.
"Mọi thứ về em, anh đều không thể quên".
"Có thể thấy bảy năm vừa qua, anh nhất định rất hận tôi". Cô tự giễu nói.
"Chỉ có hận mới cho anh động lực". Anh trầm mặc một chút nói. "Nếu thừa nhận đó là yêu mà không phải hận, anh nhất định sẽ đáp máy bay về Đài Loan ngay ngày đầu tiên trở lại Mỹ, để về bên em". Một chút, vẻ mặt anh trở nên tối tăm. "Có lẽ lúc trước anh nên làm vậy mới đúng, nếu thế, em sẽ không phải nuôi con chúng ta một mình, còn bỏ cả cơ hội học đại học".
Đồ Thu Phong đột nhiên phát hiện lòng mình bắt đầu dao động, nhưng cô không thể khinh địch buông khí giới đầu hàng nhanh như vậy được, cho dù anh đối với cô có thật tâm đi nữa cũng vậy, ít nhất anh ta phải trả giá gì đó, bù lại bảy năm qua cô đã phải khổ sở nuôi nấng con, vậy tâm lý cô mới có thể cân bằng trở lại.
Cô hít một hơi, hạ quyết tâm.
"Chuyện quá khư cũng đừng nhắc lại. Anh cần phải đi, mà tôi cũng phải kiếm mấy tiểu quỷ kia về nhà". Cô tiễn khách.
"Em biết chúng đi đâu?". Anh nhíu mày hỏi.
"Chỗ máy chơi game bọ cánh cứng vương giả". Cô không hề nghĩ ngợi đáp ngay, rồi mới trừng mắt liếc anh một cái. "Anh cho chúng bao nhiêu tiền? Sau này không cho phép anh tùy tiện cho tiền mấy đứa nhỏ, nghe thấy không?"