Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 11: Kết Thúc




Trông thấy người tới, toàn thân đều tràn đầy quý khí, Eva, Sasa cùng Lily đều là tinh thần chấn động lập tức nhiệt liệt kêu gọi.
"Hoan nghênh quang lâm."
Tiếp cận cửa Lily nhanh chóng tiến ra đón, đứng ở bên quầy Sasa cũng tranh thủ thời gian theo vào, chỉ sợ cái này khó gặp đại kim chủ sẽ bị Lily một người độc chiếm đi tất cả công trạng. Nhìn một cái vị quý khách kia trên người trang phục và phục sức, Chanel, Gucci, LV, Christian Dior, trên người cô gì đó cộng lại kim ngạch chí ít có trên trăm vạn?
Có lẽ còn rất cao cũng nói không nhất định, giống như vậy khách nhân ra tay khẳng định hào phóng, hơn nữa tuyệt không nương tay, các cô ấy nhất định phải nắm chắc gần mấy tháng qua, khó gặp cơ hội thật tốt.
"Ngài khỏe chứ, cần tôi giới thiệu gì không ?" Lily giơ lên vẻ mặt nụ cười thân thiết, thân mật hỏi thăm.
"Chị là Lily? Còn có Sasa tỷ?"
"Hả ?" Lily cùng vừa đi tới
Sasa đồng thời sững sờ, nhịn không được hoài nghi nhìn thoáng qua.
"Xin hỏi ngài là?" Lily cẩn cẩn dực dực mở miệng.
"Em là Đồ Xuân Tuyết nha, bảy, tám năm trước em từng trong này công tác qua ba tháng, không biết các chị còn nhớ hay không?" Nàng mỉm cười hướng các cô ấy nói ra.
Lily cùng Sasa lại lần nữa nhìn thoáng qua, hai người trong mắt đồng thời hiện ra một vòng hoài nghi.
Đồ Xuân Tuyết?
Tuy nhiên trí nhớ đã có điểm mơ hồ, nhưng tên thì các cô ấy nhớ rõ, chính là Đồ Xuân Tuyết kia cùng vị này so ra nhiếu tiền. . . . . .
"Không quan hệ, em chỉ là đi ngang qua, cảm thấy có chút hoài niệm mới đi vào nhìn xem." Nàng quay đầu nhìn bốn phía, có chút cảm khái thì thào tự nói, "Trong lúc này đều không giống như đã qua."
Lily, Sasa nhìn không chuyển mắt nhìn trước mắt khách quý xinh đẹp, vẫn không có tin tưởng nữ nhân trước mắt này cùng Đồ Xuân Tuyết trước kia là cùng một người, trưởng phòng Eva cũng bởi vì nghe tiếng, mà ở quầy hàng phía sau đi ra khỏi.
"Thật không biết xấu hổ, quấy rầy các chị công tác. Chồng em còn đang chờ em, em đây cáo từ trước." Cô thu hồi tầm mắt, mỉm cười hướng các cô nói tạm biệt, mới xoay người, đã nhìn thấy một nửa khác của nàng bước vào cửa chính, thẳng tắp hướng cô đi tới.
"Làm sao anh cũng vào đây?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Vừa vặn có chỗ đậu xe." Lãnh Quân Giương đối với cô thâm tình mỉm cười, đi đến gần bên người cô tự nhiên dắt tay của cô.
"Như thế nào? Có trông thấy thích gì đó không?"
Đồ Xuân Tuyết đối với hắn lắc đầu, "Em vừa mới không phải đã nói rồi sao? Em chỉ cảm thấy hoài niệm mới vào, đáng tiếc trong lúc này trang hoàng tất cả đều thay đổi, chúng ta đi thôi." Cô không hề lưu luyến chuẩn bị rời đi.
Lãnh Quân Giương sủng nịch vòng ở eo vợ yêu, mãnh liệt tham muốn giữ lấy không nói cũng hiểu.
"Như vậy em đi trước, tạm biệt." Đồ Xuân Tuyết lại lần nữa quay đầu đối với ba người đang ngây ra như phỗng nói tiếng tạm biệt.
Hai vợ chồng cứ như kim điệp tình thâm rời đi, chỉ để lại ba người đang ngốc trệ nhìn theo bóng người, thật lâu không cách nào hoàn hồn.
---HOÀN---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.