Hãy Ở Bên Anh

Chương 41




Trước cửa phòng Âu Thần,tên quản lý đã đứng chờ bên ngoài

- Cậu chủ!!-tên quản lý gọi nhưng Thần cứ thế bước qua vào trong,anh đặt nó xuống giường,nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nó,tên quản lý đang bước vào,có vẻ hơi sốt ruột

- xe đã chuẩn bị xong!! Em cũng thật điên rồ khi giúp cậu làm những chuyện này,chắc chắn ông chủ sẽ sớm biết mọi chuyện,cậu nghĩ mình sẽ chạy trốn được sao?

Thần không để ý những lời tên quản lý nói,nhẹ nhàng băng lại vài vết thương trên tay nó,anh làm rất cẩn thận không để nó tỉnh

- cậu có để mình bị thương không đấy? Tay quản lý nhìn sắc mặt cậu chủ nhợt nhạt hắn không khỏi lo lắng, Thần rất giỏi chịu đựng

- Không cần ngươi lo!!- Thần đứng dậy bước loạng choạng về phía tủ y tế

- Cậu chủ!! Vết thương do khẩu...-hắn há hốc mồm sửng sốt, suy nghĩ của hắn đã đúng, "để cứu được cô ta còn nguyên vẹn,đừng nói là bắn vào tay,cái mạng của cậu cũng không cần"

Thần không có vẻ như đang nghe,cậu lấy hộp y tế đặt trên bàn,cởi chiếc áo khoắc bên ngoài,rồi đến chiếc áo sơ mi để lộ bộ ngực vạm vỡ,viên đạn ghim vào tay đã trở nên đen sẫm,anh lấy một liều thuốc giảm đau tiêm vào tay mình

- Còn đứng đó làm gì! Lấy nó ra!! -Thần nhìn tên quản lý ra lệnh

- Cậu điên sao,vết thương này... em...

- Làm đi!! Ngươi hoặc ta!!-Thần dựa mình vào thành ghế,mồ hôi lẫm đẫm trên khuôn mặt nhợt nhạt,nếu để lâu e rằng cậu chủ sẽ chết vì vết thương bị hoại tử mất,tên Jackson không còn cách nào khác đành thực hiện,tay hắn run lên khi cầm vào chiếc dao tiểu phẫu,hắn từng học qua lớp sơ cứu nhưng việc thế này thì là lần đầu tiên

- Để thuốc tê ngấm vào đã!!cậu chủ! Sẽ rất đau đấy...-Thần vẫn cố nghiến chặt răng khi chiếc dao phẫu thuật cứa vào da thịt,chiếc panh mỗi lần lại sâu hơn chạm sâu vào từng mảng thịt bên trong... vết đau lại nhói lên,Thần quay đi mắt nhắm nghiền, cố chịu đựng để không phát ra âm thanh nào

Chiếc dao ngập cồn sát trùng cứ thế xé vào da thịt tìm viên đạn,tên quản lý cũng toát mồ hôi hắn nhìn Thần mặt đã trắng bệch với vẻ mặt lo lắng

- Cậu chủ không sao chứ!?

- Không sao!!

Vết thương vẫn tiếp tục rỉ máu,viên đạn ghim vào khá sâu,vài phút trôi qua,vài lọ cồn sát trùng liên tục đổ vào,chiếc panh cứ thế khoét sâu vào trong,hắn hít một hơi dài

- Cậu chủ,cậu sẽ không chịu được mất!!

- Làm tiếp đi!... -thần cố gắng lấy hơi để ra lệnh cho tên quản lý,giọng nói vẫn đầy quyền lực, tên Jackson lấy hộp giảm đau

- chúa phù hộ!!!-hắn nuốt khan cố giữ bình tĩnh để tay không run lên,tiếp tục rạch sâu hơn để lấy viên đạn...đầu panh vẫn xoáy sâu vào từng mảng thịt,máu không ngừng chảy,mặt cậu đã lộ rõ vẻ đau đớn và dường như đã đến giới hạn... nhưng trong phút giây chớp nhoáng ấy Âu Thần lại nghĩ đến nó...

- "ta nhất định chịu được...." hắn còn chẳng đủ hơi để phát ra tiếng

- thấy rồi..thấy rồi...-tên quản lý đưa chiếc panh ra ngoài,quả là khẩu súng ks43 nếu chậm chút nữa e rằng viên đạn đã phân huỷ vào máu...Âu Thần thở mạnh thay vì hét lên đau đớn,người cậu run lên bật bật...

- Âu Thần...-tiếng nói phát ra từ phía cửa phòng chưa đóng kín,nó chỉ vừa thấy người con trai đó dường như đã chịu đựng đủ,Thần nhận ra người con gái đang tiến về phía mình,anh khua tay trước mặt

- Thiên Hy... em đừng lại đây...xin em

Nhưng Hy đã đến ngồi cạnh từ lúc nào,Thần quay mặt đi...

- Đừng nhìn,rất kinh khủng...

Hy không nghe cứ thế nhìn chăm chăm,nhỏ lấy bông gạc cứ thế thấm vào vết thương nhưng tên Jackson vừa từ phòng tắm ra,thấy Hy hắn chạy lại gạt phăng tay nhỏ ra

- đừng chạm vào cậu chủ!!! Tránh ra... cô biết cậu chủ vì cô mới đến nông nỗi này không? Cô còn định làm cậu chủ đau sao...-tên Jackson quát lớn,thấy cậu chủ bị thương đến nỗi này hắn không kìm chế được mà tức giận

- Câm miệng!!!-Thần rít lên

- hãy để tôi băng cho anh ấy!!-nó cũng là một đứa cứng đầu,nhỏ nhẹ cầm lấy băng gạc tự mình băng cho Âu Thần

- cô... được rồi... nếu cô làm không xong đừng trách tôi!!-tên quản lý khó chịu nhưng cũng không còn cách nào khác,hắn ra ngoài,muốn mang một chút thức ăn đến,hơn nữa hắn cần đến phòng y tế tìm thêm một số loại thuốc kháng sinh cầm máu khác

- Em không sợ sao... ta trông rất kinh khủng phải không?

- Không...- nhỏ chỉ chú mục vào việc băng vết thương cho thật cẩn thận

- Đau lắm phải không?-nhỏ ân cần hỏi,chạm nhẹ nên vết thương của Thần

- không... không hề đau.. em thấy trong người sao rồi?- Mặc dù lần này thừa sống thiếu chết nhưng anh cũng chẳng một chút quan tâm đến bản thân,người anh lo lắng nhất vẫn là nó

- xong rồi...-nhỏ không trả lời câu hỏi của Thần,nhỏ vừa băng xong rồi cất hộp y tế lại vị trí cũ,Hy không giữ được bình tĩnh nữa

- tại sao lại đưa tôi về đây? Tại sao hết lần này đến lần khác đều cứu tôi?...-Hy cuối cùng cũng nói ra điều mình cần nói, quay người lại phía Âu Thần,nhỏ nói chậm rãi như trách móc nhưng thực ra nhỏ biết mình đã tuyệt vọng đến thế nào... Thần đã đứng trước nhỏ từ khi nào

.......

- Thiên Hy,anh...- Thần bước lại gần hơn,anh đưa tay định ôm lấy nó nhưng nó đã gạt phăng ra

- anh nói đi... tôi thật ngu ngốc phải không,...-Hy cười đau đớn,trước khi kịp làm chuyện gì đó dại dột,nhỏ khóc...

- Không... Thiên Hy...

- Đừng chạm vào tôi...-Hy ngồi sụp xuống lùi lại,nó dường như rơi vào một khoảng không hỗn độn,người mà nhỏ tin tưởng nhất lại lừa dối nó... vậy còn gì để nhỏ có thể tiếp tục sống... Nó không nghĩ được gì hơn nữa,không thể bình tĩnh nghĩ đi nghĩ lại điều gì đã đưa nhỏ đến đây...

- ... tại sao hết người này đến người khác đều lừa gạt tôi? Tại sao...

- tất cả tại anh,tại anh...-trái tim nhỏ cứ thế vỡ vụn,nhỏ hận bản thân mình quá yếu đuối quá dễ dàng khiến cho người chà đạp,lừa dối

- Anh xin lỗi...- bất chấp đôi tay ấy gạt ra,đấm vào vết thương trên ngực anh nhưng Thần cũng không buông tay ra,cứ thế ôm lấy nó vào lòng... Nhỏ chợt nhận ra mình đã làm người con trai ấy đau,vài giây thoáng qua,nhỏ nghĩ mình đã thật sự tàn nhẫn... khi ở bên người con trai này nó chợt trở nên yếu mềm khi nhìn lên mắt Thần,ánh mắt dịu dàng,nhỏ chợt nhớ ra ánh mắt ấy thật quen thuộc... nhỏ thấy trái tim mình như được xoa dịu đi

"Đừng khóc nữa... xin em" -Ngón tay Thần nhẹ nhàng đưa lên,lau nhẹ giọt nước mắt trên má Hy

- Em làm anh đau phải không? -mắt nhỏ nhìn vào vết thương trên tay Thần,rồi nhìn lơ đễnh như vẻ không quan tâm nhưng Thần đã nhìn thấy,tay nhỏ định chạm lên ngực Thần nhưng Thần đã vội vàng giữ lấy

- nhìn anh đi!! Trái tim em có lúc nào dành cho anh không? Một chút thôi...cũng được!!

Hy cúi gằm mặt,nhỏ muốn tránh ánh mắt ấy,đúng hơn là nhỏ không biết phải trả lời thế nào,Âu Thần nhẹ nhàng luồn từng ngón tay vào tóc Hy khẽ nâng khuôn mặt ấy lên,mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy,anh lại không thể kìm được lòng mình,bất giác đặt lên môi Hy một nụ hôn mềm,anh bỗng kéo người đẩy nó nằm xuống, Hy không hề phản kháng

Anh thực sự yêu người con gái này,anh muốn nhiều hơn,đây là lần đầu tiên anh có ý nghĩ "chiếm đoạt" là thân thể ấy,anh muốn nó sẽ mãi mãi là người con gái của anh,nhưng cuối cùng lý trí cũng thắng con tim khi bắt gặp ánh mắt nó không thấy thoải mái

Âu Thần nuốt khan,từ từ đẩy người dậy,cậu đã không thực sự kìm chế được bản thân,suýt chút nữa cậu đã làm tổn thương người con gái ấy

- anh xin lỗi!!!- Thần đỡ Hy dậy,cố gắng gạt phăng suy nghĩ ấy đi anh bước lại gần phía giường, "mình đã làm trò gì thế này?" Thần ôm lấy đầu mình hối hận

Đôi chân trần cứ thế tiến gần hơn,nhỏ kéo tay Thần xuống,anh đưa mắt nhìn Hy,cậu không hiểu nó thực sự muốn làm gì,tay nó cứ thế mở bung từng chiếc khuy trên bộ đồ của mình,chiếc áo trên người được nhỏ từ từ kéo xuống

- Dừng lại!! Em biết mình đang làm gì không?

- Tôi đã nói là sẽ trả ơn anh! Vậy nên nếu đây là điều anh muốn!

- em!!...Ta không cần em làm như thế! -Thần vội vàng quay đi

- chẳng phải anh muốn như vậy sao?

- mặc lại ngay đi! Nói cho em biết anh không phải là người như em nghĩ... nhưng anh cũng chỉ là một tên con trai,em sai rồi!! - Thần bất ngờ kéo người nó lại đẩy ngược xuống giường- quá bất ngờ,nó còn chưa kịp định thần lại,anh định làm thế thật với nó sao,nó nhắm nghiền mắt sợ đến nỗi co dúm người lại

- Hoá ra cũng chỉ là đồ mạnh miệng!! -Thần nhoẻn miệng cười,vừa nói tay Thần vừa kéo chiếc áo của nó lên,nhẹ nhàng cài lại từng khuy áo rồi nhanh chóng rời khỏi giường

- anh!!!- thật là xấu hổ mà,nó ôm lấy mặt mình

- hãy rời khỏi đây....anh đã chuẩn bị rồi,sáng mai em sẽ có thể an toàn rời khỏi đây,từ nay về sau hãy sống thật hạnh phúc!! Đừng bao giờ quay trở lại đây...- Tim Thần nhói lên,anh muốn cùng nó chạy trốn,mãi mãi rời khỏi nơi này đến một nơi sống những ngày tháng thật hạnh phúc nhưng anh không thể... chỉ là anh chợt nhận ra cả anh và nó đều ở hai thế giới khác nhau... đến cuối cùng cũng không thể chạm tới...

- Hãy đi cùng em!!

Thần chợt dừng lại,cậu không nghe nhầm chứ,Thần quay lại cũng là lúc vòng tay nó đã ôm chầm lấy từ lúc nào

Cậu vừa nghe một lời đề nghị từ người con gái ấy.

Có lẽ dưới khuôn mặt lạnh băng này,sâu thẳm trong trái tim nó,chợt nhận ra rằng người con trai ấy vốn dĩ đã chiếm một phần trong trái tim mình,lúc nào cũng ở bên,âm thầm bảo vệ nó,nhưng hết lần này đến lần khác nhỏ đều phủ nhận... nhỏ khóc vì đã trao nhầm niềm tin,nhưng đổi lại cuối cùng đã nhận ra người đãng lẽ nhỏ phải ở bên... luôn ở đây...

- Tôi và em... có thể sao? Mãi mãi ở bên nhau... phải mãi mãi...- giọng Thần lạc đi

Hy khẽ gật đầu,đôi môi Thần khẽ chạm vào môi nó,nụ hôn ấm áp,nhỏ như bị thôi miên Hy hơi xoay người chủ động đẩy người Thần xuống đáp lại nụ hôn ấy,tay Thần xiết lại "anh không thể kiềm chế được nữa rồi!"

hơi thở của anh gấp hơn,hôn xuống cổ,tay Thần nhẹ nhàng lần lên hàng khuy áo chậm chạp,vụng về,anh muốn nhỏ được tự nhiên,từng chiếc khuy được tháo bung ra,xuống nữa... xuống nữa... nhưng nụ hôn vẫn rất nhẹ nhàng... Hy nhắm nghiền mắt lại cảm giác nâng nâng như lạc vào mê cung đầy ma lực... cả hai hoà vào nhau... nhỏ còn chẳng biết gì nữa ngoài khao khát bên người con trai ấy,Thần ghé sát tai nhỏ giọng nói ấm áp

"Em sẽ thuộc về tôi mãi mãi..."

....... nó nở nụ cười hạnh phúc

"Là lần đầu tiên sao?" Khoé miệng anh cũng hiện lên nụ cười hạnh phúc...

[ad mất máu rồi!!! Chap này đến đây thôi nha 😂😂😂] các bạn đọc đến đây có ai giống ad ko:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.