Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 50: 50: Tỷ Muội





"Không ổn, có người theo dõi chúng ta" – Uất Trì Li nhẹ nhàng tiếp đất, cảnh giác nhìn xung quanh.
Võ công của những người này cực tốt, ít nhất cũng là đệ nhất cao thủ ẩn thân, bằng không thì với võ công của các nàng, tuyệt đối không có khả năng bị theo dõi lâu như vậy mà không biết.
"Tiểu Liễu nhi vẫn ở trong phủ, chỉ bằng Tân Nhiên không thể nào trụ được, ta phải trở về" – Uất Trì Li cau mày nói.
Uất Trì Điệp lùi lại vài bước, đứng ở sau lưng Uất Trì Li, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Không cần đâu, những người này là cố tình đến đây để giết chúng ta, khó đối phó như vậy.

Không cần lo lắng cho Liễu La Y ở bên kia, tối hôm qua ta đã lệnh cho ám vị của ta canh giữ xung quanh rồi, bọn hắn là cao thủ của Bắc Vực lại có thêm Tân Nhiên, nàng ấy không có việc gì đâu".
Lúc này Uất Trì Li mới cảm thấy nhẹ nhõm, cảm kích quay sang nhìn Uất Trì Điệp.

Nàng xem như hiểu được rồi, Uất Trì Điệp chính là kiểu người nói năng chua ngoa, tâm lại mềm như đậu phụ, miệng tuy nói lời khó nghe, nhưng lại thủ hạ lưu tình.
"Những người này làm việc quanh co, người bình thường làm sao có thể dễ dàng đối phó được, có tổ chức, có võ công lại được huấn luyện, cùng một nhóm người mà lần đó ở Lục phủ chúng ta đã gặp" – Uất Trì Điệp cảnh giác nhìn tứ phía "Uất Trì Li, ngươi không nói cho ta biết rốt cuộc các ngươi đang làm gì, nhưng ta có thể đoán được hơn phân nửa, ngươi phải suy nghĩ cho thật kĩ, tuy nói đây là ân oán của mỗi người, nhưng khó tránh dẫn đến tranh chấp quyền lực ở Đại Yến, nói như thế nào thì ngươi vẫn là công chúa Bắc Vực, mang trên ngươi danh của Bắc Vực, đáng lẻ nên tránh chuyện quốc gia bọn họ".
"Ta biết" – Uất Trì Li nói, nàng hơi cụp mắt xuống "Nhưng mà...!Bỏ đi, yên tâm, chuyện này tuy là của Đại Yến, nhưng người vô tội vẫn chịu oan, cho dù không phải là vì tiểu Liễu nhi thì cũng tính là ta muốn sửa lại án sai, tích đức làm việc thiện.

Ta nắm chắn, tất cả chuyện ta làm sẽ không liên lụy đến Bắc Vực".
"Ngươi hiểu rõ có chừng mực là tốt" – Uất Trì Điệp rút thanh nhuyễn kiếm nàng đang đeo trên thắt lưng ra, dồn lực vào nó, trong khoảnh khắc thanh kiếm thẳng tắp lại.
Thời gian còn sớm, đoạn dường này lại hẻo lánh, lâu không có thấy ai đi qua, xung quanh một trận yên tĩnh, hai người nín thở tập trung tư tưởng chuẩn bị, không ai dám động thủ trước.

Đột nhiên không biết người nào thổi còi, trong phút chốc, hàng chục hắc y nhân từ hai bên đường nhảy ra, trên tay cầm đại đao ra tay toàn là tung sát chiêu.
Uất Trì Li không sợ hãi chút nào, tay không tấc sắt nghênh chiến với địch nhân, nghiêng người nhanh như chớp né tránh lưỡi đao, dùng hai tay kẹp chặt tay của hai tên.
"Này, lâu rồi không gặp" – Uất Trì Li ý cười, người đối diện nuốt ngụm nước bọt hắn giơ chân đá lên, nhưng bị Uất Trì Li ra đòn kềm chế lại, đá chân về phía hắn.
Tuy nhiên bọn chúng rất đông, lại còn dùng xa luân chiến thuật, ngay khi người tách ra thì người khác lại tới, võ công Uất Trì Li tuy cao cường nhưng tay không không thể nào đọ lại sáu bảy tên, cuối cùng nàng rơi xuống thế hạ phòng, dần rút lui về sau.
*Xa luân chiến: thay phiên nhau đánh
Nàng nhân thời gian nhìn về phía Uất Trì Điệp, bên phía nàng ấy cũng không tốt, bị bức tới lùi lại phía sau.
Chính là vào lúc này, nhuyễn kiếm của Uất Trì Điệp đâm vào người trước mặt, nàng ghét bỏ lùi lại vài bước, tay kia thì bắt lấy cây đao do người kia làm rơi sau đó ném về phía Uất Trì Li.
Uất Trì Li đưa tay ra đón lấy đao, lập tức dường như hổ mộc thêm cánh, xoay ngược thế cục, sở trường của nàng là trường đao kiếm pháp, lại có nội lực phù trợ, Uất Trì Li kéo lưỡi đao xé gió quét về phía đám người phía trước, làm chúng rối loạn đội hình.
"CMN, chỉ biết ẩn nấp tập kích bất ngờ, lén lút giống như là một lũ chuột qua đường vậy, làm người khác phải xem thường" – Uất Trì Li nghiến răng nói, nàng đột nhiên vận công nội lực bộc phát khỏi đan điền, như một luồn sét lao ra khỏi lòng bàn tay, đột ngột bạo phát, một luồng khí mang theo áp lực đánh bay những tên áo đen.
Nàng vẫn chưa rành khống chế lực đạo, cuồng phong đập mạnh vào bức tường xung quanh, có một vài bức tường đã cũ gần như bị nứt ra.

Những phiến lá rơi trên đất bị cuống theo không khí, đung đưa rơi xuống đất, nhất thời bụi bay đầy đất.
Có một tên hắc y nhân thấy tình huống như thế này, liền lùi lại một bước, nói nhỏ: "Lão đại, nàng rất mạnh".
"Mạnh cái rắm, tự mình trương chí khí còn không cho người khác uy phong, còn không mau lên cho lão tử!" – Tên lão đại đó đạp hắn một cái, hắc y nhân đó loạng choạng, chĩa mũi đao lao về phía Uất Trì Li.
Uất Trì Li nhướng mày, à, người quen, chẳng qua lần này dẫn theo nhiều người hơn lần trước.


Tiếp theo lại có tiếng gió vang lên, Uất Trì Li kinh ngạc vội ngả người về phía sau, ám tiễn không biết từ đâu bay tới trước mũi Uất Trì Li, nàng phản ứng rất nhanh, vung đao ra chém mũi tên thành hai nửa rơi xuống mặt đất.
"Tỷ tỷ, cẩn thận, bọn chúng có ám khí!" – Uất Trì Li thét lớn, thuận tay đánh về phía tên cầm đầu quen thuộc kia.
Hắn bị đánh bay thẳng về phía tên lão đại, tên đó tự nhiên né qua một bên, do đó tên người quen kia đập mạnh vào tường, ngất xĩu.
Uất Trì Li nhếch môi, nhướng mày nhìn bọn họ.
"Đánh không lại ả ta, đi đánh ả còn lại" – Tên lão đại đó cay mày, nói nhỏ, sau đó hắn dẫn đầu lao về phía Uất Trì Điệp.
Uất Trì Điệp vốn đã thế suy sức yếu, đột nhiên bị nhiều người vây quanh như vậy, nàng trở nên rối bời, công kích trên tay đã không theo quy luật nữa, tránh vài đòn đao lại suýt chút đã bị chém một nhát.
Hắc y nhân bao quanh thành một vòng, Uất Trì Li bị chặn bên ngoài, cơn tức giận dâng trào trong lòng, nàng đá bay vài tên, nhưng những tên khác lại chắn ngang, có vẻ như hôm nay bọn hắn không giết được Uất Trì Điệp thì sẽ không ngừng tay.
Uất Trì Li vận khinh công, nhưng có hoàng loạt mũi tên từ đối diện bay đến, nàng vội đá bay vài mũi tên, khó khăn tránh né rồi lùi lại.
Uất Trì Điệp bị một đám người vây quanh đã có chút hoảng loạn, tuy từ nhỏ nàng cũng luyện công, nhưng đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng trải qua cảnh tượng thực chiến như thế này, trong lồng nổi lên chút nhút nhát.
Khi hoảng sợ đến cùng cực, nàng buột miệng thốt lên: "A Li!".
Lúc giọng nói phát ra, nàng nhận ra bản thân đã gọi ra biệt danh của Uất Trì Li, mặc dù nàng đã kịp thời không nói nữa, nhưng đáng tiếc hai chữ đó đã vang lên rõ ràng, Uất Trì Li nghe nàng ấy gọi đến chân thành.
Trái tim đột nhiên xúc động, trong đầu chợt lóe lên những mạnh vụn kí ức, đều rất mới mẻ chưa từng thấy trong giấc mơ.
Tiểu Uất Trì Li và tiểu Uất Trì Điệp có một trận nháo nhỏ, nàng ấn tiểu Uất Trì Điệp xuống đất, đánh nàng ấy đến nổi oa oa khóc lên.

Lớn lên một chút Uất Trì Li ở trước mặt Bắc Vực vương tuyên cáo tội trạng của Uất Trì Điệp, hại Uất Trì Điệp bị phạt quỳ cả ngày.

Những cảnh tượng khác nhau nhanh chóng sượt qua, Uất Trì Li cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, chao đảo lùi lại ngã xuống đất.

Chính là vào lúc này, Uất Trì Điệp đột nhiên hét lên một tiếng, cánh tay bị một đường đao chém chảy máu, vài tên hắc y nhân nhân cơ hội lao vào, hạ thủ tung sát chiêu.
Trái tim Uất Trì Li thắt lại, một luồng sát ý đột ngột dâng trào trong lòng nàng, nàng bổng nhiên giơ tay lên bước nhanh vài bước né đao lẫn mũi tên, dùng một lực đâm lưỡi đao vào một tên, song rút ra.

Máu nóng văng khắp người nàng.
Trong lòng Uất Trì Li "lộp bộp", nhưng tay không ngừng lại, sau vài lần xoay người đã đánh bay vài người nằm xuống đất, vòng tròn vây quanh lập tức xuất hiện khoảng trống.
Uất Trì Li nhanh như cắt lách vào, một tay đỡ Uất Trì Điệp, tay còn lại chặn hàng chục người, đao pháp cổ quái, vung đao liên tục so với trước đây lạnh thấu xương.
Phần lớn hiện ra...!chính là sát tâm giết người.
Uất Trì Điệp ôm vết thương, nhìn Uất Trì Li đột nhiên xông đến, nàng sửng người, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thấy trên người Uất Trì Li mang loại khí thế đáng sợ như thế này, đó chính là một loại...!hận ý giết người như ma.
"Uất Trì Li, ngươi..."
"Suỵt, đừng lên tiếng, tự cầm máu đi" – Uất Trì Li bình tĩnh nói, vẻ ôn nhu hòa nhã trước đây biến mất không thấy, nàng dường như trở thành một người khác.
Uất Trì Điệp không khống chế được nghe lời Uất Trì Li nói, thành thành thật thật trốn sau lưng nàng, và vòng tay xe một mãnh vải khỏi tay áo băng bó lại.
Có Uất Trì Li ở bên cạnh quả thật khiến người khác rất an tâm, Uất Trì Điệp cầm kiếm lên lần nữa, hai người phối hợp hoàn hảo hạ gục không biết bai nhiêu tên.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, khu chợ gần đó trở nên nao nhiệt, tuy bên này hẻo lánh nhưng người dân cũng dần đi qua đây, mà bị dọa sợ đến bỏ chạy.
Vài tên hắc y nhân cũng trở nên lo lắng, những kẻ vốn ẩn náu trong tối cũng tung toàn lực thả tên ra, gần như không giết được một người thì sẽ không ngừng tay.
"Bọn chúng quá đông, chúng ta đánh không hết, chạy" – Uất Trì Li nói nhanh, sau đó kéo Uất Trì Điệp cùng lên không trung, khinh công của Uất Trì Li tốt đến mức chỉ thấy một thân ảnh xẹt qua trong mắt.
Đến ngay cả Uất Trì Li cũng cảm thán trước tìm lực của cơ thể này, một khi đã dùng toàn lực, quả thật lợi hại đến nổi không giống con người.

Uất Trì Điệp được nàng cố ý truyền nội lực vào cơ thể, tiết kiệm được rất nhiều sức lực, thậm chí còn thỉnh thoảng nghiêng đầu sang nhìn Uất Trì Li, trong lòng có nơi nào đó dường như bổng nhiên nổi lên mềm mại.
Uất Trì Li như thế này, khác hoàn toàn với nàng ấy trong kí ức của nàng, nhưng lại có chút thích hợp.

Nàng đột nhiên nhớ lại, đã từng có vài lần trước đây nàng đánh nhau với những người khác, Uất Trì Li đã tự mình ra cửa, đánh những tên tiểu binh kia đến nổi kêu cha gọi mẹ.
Tuy tính tình lỗ mảng làm bậy, nhưng bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy ấm áp.
"Đừng thất thần, phía sau vẫn còn người đuổi theo" – Uất Trì Li mặt vô biểu tình nói, nàng một đường kéo Uất Trì Điệp nhảy qua cổng thành, nhanh đến nổi hộ vệ canh cổng không nhìn rõ, sau đó hai người lao vào trong rừng.
Hắc y nhân phía sau vẫn ráo riết đuổi theo không tha, nhưng có lẻ bị địa hình cản trở, cho nên bị bỏ lại khá xa, Uất Trì Li kéo Uất Trì Điệp chạy khắp núi, sau cùng tìm được một nơi bí mật, cúi xuống trốn vào trong.
Hai người chụm chung một chỗ, không nói gì, chỉ có trái tim đang đập nhanh vì hồi hộp.

May mắn thay, những người đó đã vượt qua bọn họ, đi sâu hơn vào trong rừng.
Uất Trì Li thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống, nhìn xung quanh, thấy cỏ cây xanh tươi, mùi thơm của đất và cây cỏ quanh quẩn, toàn thân mát rượi, núi rừng như thế này đối với Uất Trì Li mà nói rất quen thuộc, thậm chí trong thoáng hốt hoảng, miễn là không có người mặc trang phục cổ đại, nàng còn tưởng bản thân đã trở về thời không của mình.
"Ngươi không sao chứ, cho ta xem thử vết thương của ngươi" – Uất Trì Li chợt nhớ ra, nàng kéo cánh tay Uất Trì Điệp, quan sát kĩ lưỡng, trong lòng thở phào, hình như chỉ là bị thương ngoài da, không quá nghiêm trọng, chỉ chảy một ít máu.
Sau khi Uất Trì Điệp thoát khỏi bầu không khí căng thẳng vừa rồi, trong lòng nàng có chút không tự tại đột nhiên thông suốt, nàng luôn coi Uất Trì Li là kẻ thù, kết quả khi nãy nàng không kềm được cầu cứu kêu biệt danh của người ta, thật sự quá mất mặt.
Uất Trì Điệp che mặt.
"Sao thế?" – Uất Trì Li hỏi, ngữ khí rất nhẹ nhàng giống như nàng mọi khi.
Uất Trì Điệp đột nhiên giận dữ gầm lên: "Câm miệng, đi chỗ khác!".
Sau đó viền mắt nàng ấy đỏ lên, Uất Trì Li bị nàng dọa giật mình, mở to mắt sau đó ngậm miệng lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.