Hậu Phi Bí Sử

Chương 4: Tiến cung




Lệnh tuyển mười ngày nữa bắt đầu tiến cung, để các tú nữ chuẩn bị sẵn sàng và cùng người thân thân thiết, sau này có lẽ bọn họ sẽ không có cơ hội quay trở về gặp người nhà được nữa,Lâm Y Nguyệt và Đông Mai đúng hẹn năm ngày quay lại nơi đẽo gỗ, hạ nhân kia thấy nàng thì cười hớn hở:“ a, cô nương đến rồi, chúng tôi đã làm xong rồi, cô nương có thể nhận hàng”

Lâm Y Nguyệt có chút cười miễn cưỡng, gật đầu lễ phép nói:“ cám ơn,phiền các ngươi mang đến Lâm gia” Có thể nói vì chuyện tiến cung mà tâm trạng của nàng mấy ngày nay đều không thoải mái.

Hạ nhân kia chợt chần chừ mở miệng nhìn nàng:“ Cô nương,ta nghe trong vùng tuyển tú nữ, cô nương không biết có trúng không?”

Lâm Y Nguyệt kinh ngạc, sau đó rất nhanh bình ổn, chỉ cười nhẹ mỉa mai:“phải, số tiểu nữ không may bị tuyên tuyến tú, năm ngày sau tiểu nữ phải tiến cung Trường An” Mấy ngày nay nàng thông qua Đông Mai hỏi mới biết được một số chuyện, thì ra đây là nhà Tần, hiện hoàng đế tại vị là Tần Huệ Đế Sở Viễn, nàng cũng có chút nghi hoặc, lịch sử Trung Quốc tuy nàng ít đọc nhưng vẫn có thể nhớ sơ lược về các triều đại, đúng là từng có Tần quốc, nhưng lại không có vị vua nào hiệu là Tần Huệ Đế cả, việc này nàng có chút không thông rốt cuộc nàng quay trở về quá khứ hay đến cái thời đại nào xa xưa đến nỗi không có ghi lại lịch sư?

Hạ nhân kia nghe xong thở dài, tiếc nuối nói:“ ài, một cô nương tốt như cô lại có kết quả như vậy, thật đáng tiếc” Xem ra sư phụ hắn đoán không có sai chút nào, đáng tiếc đáng tiếc.

Đông Mai khó hiểu hỏi:“ Đáng tiếc cái gì a?” sao tự nhiên hỏi tiểu thư xong lại nói đáng tiếc? cái người này rốt cuộc có ý gì?

Hạ nhân kia vừa định nói thì đã bị một giọng nói già nua cắt đứt:“ Hữu nhi, ngươi làm cái gì đó?”

Tả Hữu lập tức im miệng lại, nhìn lão nhân kia đang đi ra trên mặt sợ hãi cúi đầu, chết hắn rồi, sư phụ từng dặn chuyện sư phụ đoán ra không được nói ra ngoài, hắn vậy mà vì mỹ nhân quên mất.

Lão nhân nhìn chằm chằm Lâm Y Nguyệt, thật lâu mới vuốt chòm râu bạc, cười vô cùng hiền từ nói:“ Tiểu tử này,ta thấy ngươi là người có đức tính thánh thiện nhất ta từng gặp, chỉ mong sau khi tiến cung ngươi có thể giữ vững tâm địa thiện lương này” Qủa nhiên,ông đã hiểu vì sao Hữu nhi lại lỗ mãng như vậy rồi, đúng là cô nương này rất sạch sẽ, ngay cả hơi thở cũng thanh lọc tinh thuần đến như vậy, vậy mà...ông biết kết quả không thể thay đổi, nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên nàng một câu,mong nàng cố gắng giữ vững tâm địa, người càng thánh thiện như nàng thì ranh giới giữa màu trắng và màu đen lại càng mong manh, chỉ cần tâm lung lay, lập tức biến thành một mảnh đen hẳn.

Lâm Y Nguyệt dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu, cười lễ phép một cái rồi rời đi cùng Đông Mai.

.........

Năm ngày sau,Lâm Y Nguyệt cùng Đông Mai được đưa lên một chiếc thuyền lớn,có khoảng 16 người, mỗi người một khoang, y phục của bọn họ đều mặc chung một kiểu của tú nữ, áo lụa dài có dây thắt eo buột lại, tóc chỉ đơn giản buộc gọn.

Đông Mai đi qua phòng của Lâm Y Nguyệt lại bị người khác chặn lại” Lâm tài nữ,trên thuyền không được phép đi lung tung”

Lâm Y Nguyệt nghe tiếng lập tức mở cửa phòng, mỉm cười nói:“ vị quan sai này, chúng ta là tỷ muội, sẽ không có việc gì”

Tên lính canh kia có chút chần chừ nhìn hai người các nàng, thấy Lâm Y Nguyệt cười thật thà như vậy mới gật đầu cho Đông Mai vào,hắn chỉ sợ mấy vị tài nữ này mà xảy ra chuyện gì thì hắn chắc chắn mất đầu.

Đông Mai vào phòng nắm lấy tay Lâm Y Nguyệt căng thẳng nói:“ Tiểu thư, ngài xem lát nữa họ sẽ lấy bức họa ra so chiếu với chúng ta, em sợ họ nhận ra em là giả mạo, như vậy thì phải làm sao bây giờ? Hay em quay lại để vị thầy thuốc kia dịch dung thành đại tiểu thư nhé?”

Nàng nếu bị người ta phát hiện giả mạo thì chém nguyên cả Lâm gia, không bằng quay về giả thành đại tiểu thư.

Lâm Y Nguyệt lắc đầu, cầm tay Đông Mai cười an ủi:“ Không sao, em yên tâm,ta sẽ nghĩ cách” Nàng làm sao để Đông Mai lúc nào cũng phải giả trang thành tỷ tỷ được chứ, nàng ấy tận tụy trung thành như vậy, nàng nhất định sẽ nghĩ ra cách thoát vụ này, bằng không Lâm gia sẽ gặp họa.

Đông Mai nghe vậy thoáng chút dịu xuống nhưng vẫn không nhịn được nói tiếp:“ Nhưng mà...”

Lâm Y Nguyệt nghiêm túc chặn miệng Đông Mai lại:“khoan, em cứ tin ta đi” Nàng biết Đông Mai rất sợ,nhưng cũng vô ích mà thôi, bây giờ là cần bình tĩnh, nàng khẽ quay người, bàn tay trắng noãn đặt bên môi, mắt hạnh lâm vào trầm tư, Đông Mai cũng không dám làm phiền, chỉ có dáo dát nhìn về Lâm Y Nguyệt

“ Này, hai người các ngươi ra đây” Bên ngoài truyền đến giọng nói lanh lảnh của thái giám.

Lâm Y Nguyệt cầm tay Đông Mai đi ra ngoài, khẽ cườ lắc đầu trấn an Đông Mai, ra ngoài đã thấy một dàn tuyển tú đứng đó, hai người cũng đứng vào hàng, nghiêm chỉnh nhìn về phía trước, một thái giám tay cầm bức họa đi đến trước mặt từng người nhìn rồi chuyển đến người khác, khi đứng trước mặt Lâm Y Nguyệt, hắn chợt ngẩn người, sau đó cười:“ Tài nữ,cô nương thật xinh đẹp, sau này có thành phượng hoàng xin chớ quên nô tài”

Lâm Y Nguyệt cũng ngẩn người nhìn hắn, trên mặt hắn có nét xảo trá rõ rệt, nhưng nàng cũng không khinh thường hắn, chỉ gật đầu một cái dịu dàng.

Đến lượt Đông Mai,thái giám nhíu mày, nhìn bức tranh rồi lại nhìn nàng, bất chợt lên tiếng:“ Ngươi là ai?”

Đông Mai sợ hãi quay qua nhìn Lâm Y Nguyệt.

Lâm Y Nguyệt lập tức đi đến trước mặt thái giám tổng quản cười một tiến, mới nhẹ nhàng tự nhiên nói:“Đây là nô tì của ta”

“Ngươi...ngươi dám giả mạo? Tỷ Tỷ ngươi đâu, việc này báo lên trên, sẽ trảm các ngươi” Thái giám tổng quản tức giận run rẩy chỉ vào nàng.

Đông Mai càng sợ hơn, tiểu thư nói có cách mà, đây là cách của ngài sao? Vì sao lại thừa nhận vậy, Lâm gia còn không phải đi vào chỗ chết sao?!!!!

Lâm Y Nguyệt mặt không biến sắc, vẫn nhẹ nhàng nhìn hắn nói vô cùng tự nhiên:“ Tỷ tỷ của ta không may bị mắc dịch bệnh, phải đưa về Hà Châu chờ chết, chúng ta sợ tỷ tỷ sẽ lây bệnh vào hoàng cung, tổn hại đến long thể của hoàng thượng nên đã để Đông Mai tiến cung, Tổng quản, ngươi nghĩ xem, nếu thiếu một người, ngươi nhất định sẽ bị trách phạt không nhẹ, bây giờ có một người thay thế chẳng phải lợi sao? Dù sao cũng đâu có biết mặt mũi tỷ tỷ ta như thế nào, ngươi nói như vậy đúng không?” Nàng không tin hắn nghe như vậy rồi mà vẫn bắt Đông Mai, phải biết trong cung người lớn nhất không phải hắn, làm việc không tốt sẽ bị trách phạt,nhẹ thì bị đánh vài bản, nặng thì....bị chém đầu! Hắn không lo mạng sống mình mới lạ, nàng không tin hắn trung thành đến nỗi bỏ mạng.

Thái giám tổng quản nghe xong có chút đăm chiêu nhìn nàng, nàng ta nói không sai, việc này là thái hậu sai hắn làm, nếu thiếu đi một người, hắn sẽ là người đầu tiên chịu chết, vì vậy hắn mở miệng:“ Chuyện này các ngươi không ai được nói ra nghe chưa?”

“DẠ” Đám người trong khoang thuyền cúi đầu hô một tiếng.

Đông Mai lúc này mới thở vào nhẹ nhõm, thật nguy hiểm, không có tiểu thư nàng nhất định hôm nay phải chết rồi.

Đám người trở về phòng mình, Lâm Y Nguyệt chuẩn bị đi vào lại phòng mới một chân đã bị Thái giám tổng quản phía sau gọi lại:“ Lâm tài nữ chờ đã”

Lâm Y Nguyệt quay lại mỉm cười nhìn hắn:“ không biết ngài còn gì dặn dò?”

Thái giám tổng quản phất phất tay, cúi gập lưng, hai tay chắp lại nhìn nàng:“Không dám, nô tài mong ngài sau này nếu có những ngày tốt lành xin đừng quên A Đức này”

Lâm Y Nguyệt hơi ngây người, nhưng rất nhanh cũng gật đầu khách sáo mở miệng:“ tất nhiên rồi, hôm nay ngài đã giúp ta một mạng mà,không còn việc gì ta vào phòng” Nàng không hiểu hắn đang nói gì nhưng có thể hiểu được hắn là một người rất nham hiểm, tốt nhất nên giữ khoảng cách với hắn.

A Đức nhìn theo cười cười, con mắt nhìn người của hắn chưa bao giờ sai,nữ nhân như phật trước mặt này, sau này sẽ dậy lên một cơn sóng triều đại!!!! Hắn phải nhắc cho nàng nhớ đến hắn, sau này mới tồn tại được nơi này......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.