Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 62




Ba người phụ nữ trẻ đứng trên ngưỡng cửa căn phòng của Toà nhà lớn mà Scarlett đã chọn riêng cho nàng. Cả ba đều mang tạp dề dệt ở nhà, đầu đội mũ sác lốt có nếp gấp rộng, nhưng thật giống nhau. Annie Doyle nhỏ và mũm mĩm như con chó con, Mary Moran to lớn và xấu xí như ngáo ộp, còn Peggy Quinn thì lại dễ thương như búp bê. Họ nắm tay và đứng sát bên nhau.

- Giờ thì chúng tôi đi đây, thưa bà Fitzpatrick, nếu như không có gì phiền bà, Peggy cất lời. Trước khi trời đổ mưa lớn.

Hai cô khác gật mạnh đầu đồng tình.

- Được thôi, bà Fitzpatrick đáp. Nhưng thứ hai thì các cô đến sớm để bù lại.

- Ồ, vâng, thưa bà, cả ba đồng thanh hứa.

- Đôi khi tôi cũng thất vọng đấy, bà Fitzpatrick thở dài. Nhưng tôi đã từng đào tạo những cô hầu giỏi từ những vật liệu còn tồi hơn thế. Ít ra, họ đã có nhiều thiện chí. Cơn mưa lẽ ra chẳng hề làm họ bận tâm, nếu như hôm nay không phải là đêm trước ngày lễ các Thánh. Họ chắc phải biết nếu như mây đen kéo đến làm bầu trời tối sầm lại thì cũng có nghĩa là đêm đã xuống rồi.

Bà nhìn chiếc đồng hồ vàng đeo trước ngực.

- Mới hơn hai giờ một chút, bà nói tiếp. Trở lại công việc của chúng ta. Tôi sợ rằng không khí ẩm ướt nầy có thể ngăn cản chúng ta hoàn tất mọi việc, thưa bà O Hara. Tôi rất lấy làm tiếc, tình hình là như vậy, nhưng tôi không thể nói dối bà. Chúng ta đã cho bóc hết những giấy cũ dán trên tường và cho rửa sạch toàn bộ. Cần phải tô lại thạch cao một số mảng tường lở, và muốn thế phải chờ cho tường thật khô. Sau đó lại phải để cho thạch cao khô mới có thể sơn phết lại hoặc dán giấy. Hai tuần lễ chắc là không kịp!

Scarlett mím chặt hai hàm răng.

- Tôi sắp sinh con trong ngôi nhà nầy, bà Fitzpatrick ạ! Tôi đã nhắc đi, nhắc lại với bà điều ấy ngay từ đầu mà!

Cơn giận dữ của nàng không sao chọc thủng nổi vẻ mặt thản nhiên của bà Fitzpatrick.

- Tôi gợi ý thế nầy nhé, bà quản gia mở lời.

- Thế thì tôi phải dọn đi ở chỗ khác sao?

- Trái lại là khác! Tôi nghĩ rằng với một ngọn lửa ấm áp trong lò sưởi và những tấm rèm dầy trên cửa sổ thì những bức tường để trống cũng chẳng làm ta khó chịu lắm đâu!

Scarlett bực bội ngắm nhìn lớp thạch cao xám xỉn, lốm đốm và nứt nẻ.

- Trông ghê quá! - nàng nhận xét.

- Trải một tấm thảm và kê vài thứ đồ dùng lên sẽ khác ngay thôi mà! Tôi sẽ dành cho bà một sự ngạc nhiên. Chúng tôi đã tìm thấy nó trong kho. Mời bà hãy đến xem!

Bà mở cửa ăn thông với phòng bên cạnh. Scarlett nặng nề lê bước đến gần và bật cười.

- Chúa ơi! Cái gì vậy kìa!

- Cái đó gọi là giường kiểu. Lộng lẫy chứ!

Cả hai cùng cười rũ rượi rồi ngắm nhìn vật dụng kỳ lạ nằm chiếm hết phần giữa căn buồng. Nó rộng thênh thang ít ra là ba mét chiều dài và cũng gần chừng ấy chiều rộng. Bốn cột khổng lồ bằng gỗ sồi chạm hình những vị nữ thần Hy Lạp đội vòng nguyệt quế nâng bầu trời là chiếc giường cũng bằng gỗ sồi. Trên hai tấm biển ở hai đầu giường là hình chạm chìm những người đàn ông khoác áo choàng trong tư thế anh hùng dưới những lùm nho xanh chen đầy hoa. Vòm tròn trên đỉnh của tấm biển đầu giường là một vương miện phết vàng đã loang lổ.

- Gã khổng lồ nào đã ngủ trên đó nhỉ! Cuối cùng Scarlett hỏi.

- Người ta đã đóng đặc biệt để đón một vị Phó vương.

- Ai vậy!

- Đó là Ngài toàn quyền của Ireland.

- Thế thì tôi phải nói ngay rằng nó trông còn khá rộng đối với đứa con khổng lồ trong bụng tôi. Liệu bác sĩ có thể bước đến gần giường để lôi nó khi ra đời không đấy!

- Bà có muốn tôi cho đặt một tấm nệm hay không! Ở Trim, có một ông thợ có thể làm xong chỉ trong hai hôm thôi.

- Được được lắm! Và cả những tấm khăn trải giường nữa hoặc phải nối nhiều tấm với nhau. Chúa ơi, tôi có thể ngủ suốt tuần lễ trên cái giường nầy mà không hề đặt mình hai lần trên cùng một chỗ.

- Khi mắc trần và treo những tấm rèm xong, đó sẽ là một căn phòng đàng hoàng đấy!

- Một căn phòng sao! Phải nói là một ngôi nhà chứ! Và bà nói đúng: Khi tôi nằm trong đó, tôi sẽ không còn trông thấy những bức tường loang lổ và chẳng còn thấy gì cả! Bà thật tuyệt vời, bà Fitzpatrick ạ. Tối nay, tôi thấy khỏe khoắn như chưa bao giờ cảm thấy từ nhiều tháng qua. Cứ hình dung một cuộc vào đời như thế tạo được ấn tượng thế nào đối với đứa bé. Rồi đây, nó sẽ cao đến ba mét cho mà xem.

Cả hai còn cười mãi trong lúc chậm rãi bước xuống cầu thang lớn bằng đá hoa cương thật láng bóng đến tầng trệt. Phải trải ngay một tấm thảm, Scarlett nghĩ thầm. Còn không thì mình phải đóng cửa không cho lên lầu một. Những căn phòng đã rộng đến mức chỉ cần ở một tầng, mình cũng đã có một ngôi nhà quá đồ sộ. Nếu bà Fitzpatrick và bà đầu bếp cho phép mình. Nhưng tại sao lại không nhỉ! Cũng đáng công khó nhọc để làm bà O Hara, nếu như mình có thể làm những việc theo cách của mình chứ!

Scarlett tránh ra để cho bà Fitzpatrick mở cánh cửa ra vào nặng trình trịch. Cả hai đứng trước bức màn mưa.

- Ồ! Scarlett thốt lên.

- Đúng là mưa như trút nước! Bà quản gia thêm vào. Mưa thế nầy thì không lâu đâu, mưa như trút hết nước. Bà có muốn dùng một tách trà không! Bếp lúc nào cũng có lửa mà. Tôi đã cho bếp lò cháy suốt ngày để đảm bảo nó hoạt động tốt.

- Sao lại không tốt nhỉ! Scarlett đáp.

Nàng đi theo bà Fitzpatrick đang bước chậm để tỏ ý kính trọng.

- Tất cả những thứ đó đều mới nguyên. Scarlett nhận xét bằng giọng ngờ vực.

Nàng không mấy đồng tình với những chi tiêu mà không có sự chấp nhận của nàng. Còn những cái ghế ngồi nệm đặt trước lò xem ra quá tiện nghi đối với những người nấu bếp và những người hầu chỉ cần làm việc thôi.

- Những thứ nầy tốn bao nhiêu đấy! Nàng hỏi, tay chỉ vào cái bàn rộng bằng gỗ khối.

- Vài thanh xà phòng thôi. Chúng tôi đã tìm thấy nó trong kho yên cương, bám đầy đất bụi. Còn những cái ghế kia là từ chỗ cha Colum. Cha gợi ý chúng tôi phải nâng niu bà đầu bếp trước khi chỉ cho bà ta thấy phần còn lại của ngôi nhà. Tôi đã kể một danh sách những đồ dùng dành cho phòng bà ta rồi. Danh sách ấy để trên bàn đợi bà xem xét.

Scarlett xấu hổ muốn nghẹt thở. Rồi nàng cảm thấy như người ta cố tình muốn làm cho nàng hổ thẹn và cơn giận bừng bừng trên khuôn mặt nàng.

- Và cả những danh sách tôi đã đồng ý tuần trước! Khi nào thì những vật dụng ấy được đem đến!

- Phần lớn đã để ở sau nhà bếp. Tôi định sẽ mở các thùng vật dụng ấy trong tuần tới cùng với bà đầu bếp.

Chắc bà ta có cách riêng để sắp xếp những dụng cụ của mình.

Scarlett lại cảm thấy bừng bừng tức giận. Cái lưng nàng đau nhói hơn mọi lần. Nàng đặt tay lên chỗ đau.

Một cơn đau mới đâm thấu ngang sườn và chạy dọc xuống chân, nhức nhối đến mức nàng quên cả đau lưng.

Nàng bấm vào thành bàn để gượng đứng rồi thẫn thờ nhìn nước chảy ròng ròng giữa đôi chân mình đọng thành vũng giữa hai bàn chân không trên nền lát đá hoa đã được cọ sạch.

- Tôi bị vỡ ối rồi, cuối cùng nàng thốt lên. Mà lại có cả máu kìa!

Nàng nhìn ra ngoài trời, mưa như trút nước.

- Đáng tiếc, bà Fitzpatrick ạ, bà sẽ bị ướt hết thôi!

- Hãy kéo tôi lên cái bàn nầy và đưa cho tôi cái giẻ thấm nước… hoặc máu. Rồi chạy mau đến quán rượu hoặc cửa hàng và yêu cầu họ nhanh chân tìm cho tôi một bác sĩ. Đứa bé sắp ra đời!

***

Cơn đau xé ruột không trở lại. Với những chiếc nệm ghế kê dưới đầu và dưới hông, Scarlett đã nằm yên.

Nàng muốn uống một chút gì đó, nhưng rồi lại nghĩ tốt nhất là nằm yên trên bàn. Nếu như cơn đau trở lại, nàng sợ sẽ bị ngã và đau đớn.

Lẽ ra mình không nên để bà Fitzpatrick chạy báo tin làm mọi người cuống cuồng cả lên như thế! Mình mới chỉ có ba cơn co thắt từ lúc bà ta đi thôi, và như vậy thì vẫn chưa có chuyện gì nghiêm trọng đâu! Mình cảm thấy còn khỏe chán, nếu như mình không mất máu như thế nầy. Mỗi cơn co thắt và mỗi lúc đứa trẻ cựa quậy, máu càng chảy dữ. Mình chưa hề thấy điều ấy bao giờ. Nước ối chảy ra thường là trong, không thể có lẫn máu được!

Có chuyện gì không bình thường đây!

Ông bác sĩ đâu! Còn một tuần nữa, thì mình có một bác sĩ riêng. Nhưng nếu vậy thì đó sẽ là một người lạ ở Trim. Bởi vậy, bác sĩ à, ông sẽ không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng mọi việc được nghĩ thế lại đã diễn ra khác hẳn! Đáng lẽ ra tôi phải nằm trên chiếc giường được trang trí bằng một vương miện thếp vàng chứ đâu phải nằm trên cái bàn trong kho yên cương như thế nầy! Thật là một mở đầu lạ lùng đối với đứa trẻ! Chắc phải đặt cho nó một cái tên ngựa nào đó thôi!

Máu vẫn còn chảy kìa! Mình chẳng thích thế. Sao bà Fitzpatrick chưa trở lại nhỉ! Ít ra mình có thể uống một ly nước, vì tình yêu Chúa, mình cảm thấy chết khô đến nơi rồi! Còn con, bé của mẹ, bớt nhảy tung tăng lại một chút, nào có gì buộc con phải chơi trò phi ngựa đâu, bởi vì con đang nằm trên cái bàn ở kho yên cương mà!

Ngừng lại đi con! Con làm mẹ chảy máu đấy! Nằm im trong lúc chờ bác sĩ đến, và rồi con có thể ra thôi. Nói đúng ra, mẹ rất hài lòng được giải phóng.

Đầu xuôi thì đuôi lọt mà : Không, nhất định không thể được nghĩ đến Rhett trong lúc nầy, nếu không mình sẽ điên mất!

Sao mưa vẫn chưa tạnh! Nước cứ như trút xuống! Gió lại đang nổi lên. Một cơn bão thực sự! Mình đã chọn thật đúng lúc để sinh, để vỡ ối… Sao lại có máu đỏ nữa kìa! Mình sắp mất hết máu trên cái bàn thợ nầy, Chúa ôi, con nằm chết trên đó không một tách nước trà sao?

Ôi, mình thèm uống cà phê quá thôi! Mình thiếu cà phê đến mức đã bao lần mình có thể kêu lên, hoặc khóc ròng… Lạy Chúa, nó lại đang chảy nữa kìa. Ít ra, là không đau đớn. Không một cơn co thắt hoặc gần như thế, đúng hơn là một cơn đau quặn… Vậy mà sao nó vẫn chảy hoài thế kia! Điều gì sẽ xảy ra khi công việc thật sự sẽ bắt đầu! Chúa ơi, cứ thế thì máu sẽ chảy tràn như sông, khắp nhà bếp. Mọi người sẽ phải rửa chân.

Mình tự hỏi liệu bà Fitzpatrick có dự trù trước một cái xô để rửa chân không! Và liệu bà có kêu to khi đổ nước đi không! Nhưng quái lạ, lúc nầy bà ta đang ở đâu vậy!

Khi mọi chuyện đã xong xuôi, mình sẽ đuổi bà ta thôi, và không có một tờ giấy chứng nhận nào. Ít ra, là chẳng có gì để dù muốn bà ta cũng không thể trưng ra cho bất cứ ai! Đấy, bà ấy đã đi và bỏ mình chết khát một thân một mình như vậy đấy.

- Đừng có đá hậu như vậy chứ! Người ta sẽ gọi đó là lừa chứ không phải ngựa. Ôi, Chúa ôi, lại máu nữa…

Mình không được ngất! Đã là bà O Hara thì không thể làm như thế! Bà O Hara. À, con người khiến mình hài lòng khôn xiết đáy rồi… Ai vậy! Bác sĩ ư?

Bà Fitzpatrick bước vào.

- Mọi việc tốt đẹp cả chứ, Bà O Hara!

- Tuyệt, bà O Hara đáp.

- Tôi có mang khăn trải giường, chăn đắp, và những cái gối êm đây. Những người đàn ông thì đem nệm đến. Tôi có thể giúp bà được gì không?

- Tôi cần uống nước!

- Có ngay!

Scarlett nhổm người dậy và uống ngon lành.

- Ai đi tìm bác sĩ vậy!

- Colum. Chạy đi tìm bác sĩ ở Adamstown, nhưng không thể được. Cha đã đi Trim.

- Tôi đã nghĩ đến điều ấy rồi. Tôi muốn uống thêm chút nước nữa bà ạ. Rồi cả những khăn khô nữa. Những cái nầy đã ướt sũng.

Bà Fitzpatrick cố không lộ ra nỗi kinh tởm. Khi nhìn thấy cái khăn đỏ lòm những máu là máu. Bà nhặt khăn và vội vàng đem ra chỗ bồn rửa. Scarlett nhìn theo những giọt máu chảy ròng ròng trên nền nhà. Máu của mình đấy thôi, nàng tự nhủ, nhưng nàng không sao tin nổi! Trong đời nàng cũng đã từng bao lần bị thương lúc còn nhỏ khi chơi đùa, rồi khi dẫy cỏ trên những cánh đồng bông ở Tara, hay vừa gần đây thôi, khi nhổ đám cỏ tầm ma. Nàng đã có thể bứt hết cả cánh đồng cỏ ấy một lần, nhưng chưa bao giờ nàng lại đổ nhiều máu đến thấm ướt cả cái khăn như thế. Bụng nàng co thắt lại, và máu lại tràn ra. Cái mụ ngu xuẩn kia, ta đã bảo đem lại cho ta một cái khăn khác kia mà!

***

- Đồng hồ của bà mấy giờ rồi, bà Fitzpatrick!

- Năm giờ mười lăm.

- Tôi đoán là cơn giông cũng sắp tạnh. Tôi cần thêm ít nước và một cái khăn khô. Với lại, tôi thích uống một tách trà bỏ thật nhiều đường.

Phải để bà ta bận tâm về điều ấy nếu không bà ta sẽ cứng đơ như khúc gỗ! Mình không thể còn chuyện trò và dũng cảm mỉm cười được nữa rồi! Rốt cuộc, mình sợ đến chết được. Những cơn co thắt không còn dữ dội, cũng không còn dồn dập nữa. Nhưng không có nghĩa là đã hết đâu. Ít ra, tấm nệm cũng êm ái hơn cái bàn, nhưng điều gì sẽ xẩy ra khi nó thấm máu đầm đìa! Có phải cơn bão đang giật mạnh! Hay là mình có ảo giác thế!

Lúc nầy, mưa đập vào cửa sổ, khi cơn gió mạnh thổi đến. Một cành cây gẫy, trong cánh rừng sát nhà, suýt rơi trúng Colum. Anh nhảy qua và lầm lũi bước, người cúi gập trước gió. Rồi như chợt nhớ, anh quay lại, đứng đối mặt với cành cây, chân ngập trong bùn sâu của con đường mòn và cố kéo cành cây sang một bên, rồi anh lại tiếp tục bước đi về phía ngôi nhà. Gió cứ thốc vào mặt anh.

- Mấy giờ rồi!

- Gần bẩy giờ.

- Đưa khăn đây!

- Scarlett, có thật là khủng khiếp không?

- Ôi anh Colum.

Scarlett cố gượng dậy.

- Bác sĩ có đi cùng anh không! Đứa bé gần như không còn cựa quậy nữa rồi!

- Anh đã tìm được một bà đỡ ở Dunshaughlyn. Không thể đi đến Trim, con đường đã ngập lụt. Giờ thì em hãy nằm ngủ như một bà mẹ trẻ ngoan nào. Đừng phí sức vô ích nữa!

- Bà ta đâu!

- Đang đến. Con ngựa của anh chạy nhanh hơn, nhưng bà ta theo sát anh mà. Bà ta đã đỡ đẻ cho hàng trăm đứa bé rồi, em sẽ được chăm sóc tốt thôi.

- Em đã từng có con, Colum ạ. Nhưng lần nầy thật khác thường. Có cái gì không ổn đấy!

- Bà ta biết sẽ phải làm gì, thiên thần của anh ạ, cố gắng đừng hốt hoảng lên thế!

Bà đỡ đến sau hơn tám giờ một chút. Bộ đồng phục có hồ bột bị nước mưa làm mềm nhão, nhưng bà tỏ ra xăng xái và thành thục như thể vừa đến từ một nơi bình yên nhất trên đời nầy.

- Một đứa bé, phải không nào! Cứ nằm thoải mái, cô chủ ạ, tôi biết phải làm gì để dẫn đưa những sinh linh bé bỏng qua cái thung lũng nước mắt nầy mà!

Bà cởi áo choàng và đưa cho Colum.

- Hãy giăng nó trước ngọn lửa cho nó mau khô, bà bảo anh, với giọng quen ra lệnh. Còn bà, hãy lấy nước nóng và xà phòng cho tôi rửa tay. Đó, vậy là tuyệt.

Bà nhanh nhẹn bước đến bồn rửa. Nhìn thấy những cái khăn đẫm máu, bà đâm ra lúng túng và ra hiệu cho bà Fitzpatrick bước đến gần. Cả hai thì thào với nhau một lúc lâu.

Ánh mắt Scarlett chợt tắt. Nàng nhắm mắt, nước mắt ứa ra, nóng hổi.

- Nào, xem nào, bà đỡ tuyên bố, giọng cố vui.

Bà vén váy Scarlett lên và ấn bụng nàng.

Một đứa bé xinh đẹp và to con đây, bà nói. Nó đã chào tôi bằng một cú đạp chân rồi đấy! Giờ thì chúng tôi sắp mời nó ra để mẹ nó nghỉ ngơi đôi chút chứ.

Bà quay về phía Colum.

- Tốt nhất là ông hãy để cho chúng tôi làm những chuyện đàn bà của chúng tôi. Tôi sẽ gọi ông khi nào đứa con ông ra đời.

Scarlett cười rúc rích.

Colum cởi áo choàng Balmacan. Cổ áo trắng lòi ra, sáng loá.

- Ồ xin lỗi Cha!

- Bởi vì con đã phạm tội, Scarlett nói thêm giọng the thé.

- Scarlett, - Colum nhỏ nhẹ nói.

Bà đỡ kêu anh ra chỗ bồn rửa.

- Có lẽ Cha phải ở lại đây thôi! Bà nói với anh. Để làm phép xức đầu đấy.

Bà nói to quá, Scarlett đã nghe được.

- Ôi, lạy Chúa, nàng kêu lên.

- Giúp tôi một tay, bà đỡ ra lệnh cho bà Fitzpatrik.

- Tôi sẽ chỉ cho bà cách cầm hai chân sản phụ.

Scarlett hét lên khi người đàn bà thọc tay vào ruột gan nàng.

- Hãy dừng lại, Chúa ơi, khủng khiếp quá, hãy dừng lại thôi!

Cuộc xét nghiệm đã xong, nàng vẫn còn rên rỉ vì đau đớn. Tấm nệm và hai đùi nàng đẫm máu, áo dài bà Fitzpatrick cũng như bộ đồng phục của bà đỡ bị vấy máu, máu tung tóe trên nền nhà và cái bàn đến gần một mét. Bà đỡ xắn tay áo trái lên. Bàn tay phải của bà ta đã đẫm máu đến cùi chỏ.

- Tôi sẽ cố thử bằng hai tay xem sao, bà ta nói.

Scarlett rên rỉ. Bà Fitzpatrik đứng sững phía trước bà đỡ.

- Tôi đã sáu lần sinh rồi, bà ta tuyên bố. Ra khỏi đây mau! Colum, đuổi cái chị hàng thịt đó ra ngoài kẻo chị ta giết bà O Hara mất, và tôi giết chị ta luôn đấy! Xin Chúa giữ gìn con, nhưng điều ấy sắp đến rồi!

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong căn phòng qua những cánh cửa sổ và mái kính, và nước mưa tuôn như suối trên cửa kính.

- Tôi sẽ không đi ra ngoài vào lúc thời tiết nầy đâu!

Bà đỡ rống to lên. Tròi tối mịt kìa.

- Vậy thì đưa chị ta đi chỗ khác, nhưng đàng nào chị ta cũng phải rời căn phòng nầy! Rồi khi chị ta đã đi, hãy gọi anh thợ rèn đến! Anh ta chăm sóc các con vật. Một người đàn bà thì cũng không khác là bao đâu.

Colum nắm lấy phần trên cánh tay của bà đỡ đang hoảng hốt. Một tia chớp lóe sáng trên mái kính và bà ta thét lên. Colum lắc mạnh bà ta như một núi giẻ.

- Bình tĩnh nào, bà mụ nầy.

Anh nhìn sững bà Fitzpatrick, vẻ thiểu não và tuyệt vọng.

- Anh ta sẽ không đến đâu Rosaleen ạ, không ai lại muốn đi vào giờ tăm tối như lúc nầy. Thế bà quên rằng chúng ta đang ở trong một đêm tối như thế nào sao?

Bà Fitzpatrick lấy khăn ướt lau thái dương và hai má Scarlett.

- Nếu như Cha không dẫn anh ta đến đây, Cha Colum, thì tôi sẽ đích thân đi tìm anh ta vậy! Tôi đã nhìn thấy một con dao và một khẩu súng trên bàn, ở ngay trong nhà Cha. Chỉ cần chỉ cho anh ta thấy có những thứ còn đáng sợ hơn cả ma quái nữa.

Colum lắc đầu.

- Thôi để tôi đi, anh nói.

***

Joseph O Neill thợ rèn, làm dấu thánh giá. Khuôn mặt anh đầm đìa mồ hôi. Tóc anh ta dán chặt vào da đầu vì đã đi bộ dưới trời giông bão, như mồ hôi thì vừa mới xuất hiện đây thôi.

- Đã có lần tôi đỡ đẻ cho một con ngựa cái, cũng giống như thế nầy, nhưng làm sao tôi có thể mạnh tay với một phụ nữ như với ngựa cái được!

Anh ta nhìn Scarlett rồi lắc đầu.

- Thật trái với tự nhiên, tôi không thể làm thế đâu!

Các ngọn đèn đã được thắp sáng trước mỗi bồn rửa, và các tia chớp cứ loé sáng liên tục. Cả căn bếp mênh mông được thắp sáng như ban ngày, trừ những góc tối. Cơn giông bão đang làm reo hung dữ bên ngoài, như muốn xô ngã những bức tường đá của ngôi nhà.

Phải làm vậy thôi, anh chàng, kẻo nàng chết mất!

- Dù sao thì nàng cũng sẽ chết và cả đứa bé nữa, nếu như còn chưa đưa ra. Nó hết cử động rồi!

- Trong trường hợp nầy, còn đợi gì nữa, Joseph! Hãy vì Chúa, niềm hy vọng duy nhất của anh đấy. - Colum nói, giọng quả quyết như ra lệnh.

Scarlett vùng vẫy trên tấm đệm đẫm máu. Rosaleen Fitzpatrick lấy khăn thấm ướt môi và nhỏ vài giọt nước vào miệng nàng. Mí mắt khẽ động đậy rồi mở ra. Đôi mắt nàng rực sáng vì cơn sốt. Nàng rên lên một tiếng thảm thiết.

- Joseph! Tôi ra lệnh cho anh đấy!

Anh thợ rèn rùng mình. Anh vung cánh tay lực lưỡng phía trên cái bụng to phồng của Scarlett. Một tia chớp lóe sáng lưỡi dao trong tay anh ta.

- Ai thế! Scarlett hỏi, rành rọt từng chữ.

- Cầu Thánh Patrick đến giúp con! Anh thợ rèn kêu lên. Cái bà xinh đẹp mặc áo dài trắng là ai vậy Colum!

Anh thợ rèn buông con dao xuống đất và lùi lại. Hai tay anh ta đưa ra phía trước, xòe ra cố chống lại nỗi sợ hãi.

Cơn gió cuồn cuộn bẻ gãy một nhánh cây và ném qua cửa sổ phía trên bồn rửa. Mảnh thuỷ tinh vỡ làm Joseph trầy trụa hai tay, lúc ấy đang ôm chéo trên đầu anh ta.

Anh ta vừa ngã phịch xuống đất, vừa la hét và qua cánh cửa sổ mở toang, tiếng gió hú át hết tiếng thét của anh.

Những âm thanh xé tai vang lên khắp chốn, ngoài trời lẫn trong nhà, tiếng la hét của người thợ rèn hoà lẫn trong tiếng gầm thét của cơn giông bão và trong tiếng than vãn mà cơn gió mang đi mãi xa xa.

Ánh lửa các ngọn đèn chao động, một số ngọn đèn tắt ngúm. Trong lúc cơn giông lùa vào bếp, thì cánh cửa bỗng mở toang và đóng lại không một tiếng động. Một bóng người to lớn cuộn trong tấm khăn san bước qua phòng, giữa lúc mọi người đang khiếp sợ, rồi bước đến gần cánh cửa sổ bị vỡ kính. Đó là người đàn bà mặt tròn và nhăn nheo. Bà ta cúi người trên bồn rửa và cầm lấy một cái khăn đẫm máu, vắt cho khô.

- Bà làm gì thế? - Rosaleen Fitzpatrick kêu lên, khi kịp trấn tĩnh và tiến lại phía người mới đến.

Colum đưa tay ngăn bà lại, Anh nhận ra cailleach, người đàn bà gần như phù thuỷ, sống ở gần ngọn tháp.

Người đàn bà xếp chồng những chiếc khăn đẫm máu, từng cái một, cho đến lúc lỗ cửa sổ được lấp kín. Rồi bà ta quay lại.

- Đốt các ngọn đèn lên, bà ta nói. Giọng bà ta khàn khàn như thể cổ họng bị rỉ sét.

Bà ta cởi chiếc khăn san đen ướt đẫm, gấp lại cẩn thận rồi đặt trên ghế. Bên trong, bà ta đội một chiếc khăn san màu hạt dẻ. Bà cởi ra, gấp lại và đặt trên ghế.

Bà cũng làm thế với chiếc khăn san thứ ba, màu xanh sẫm thủng một lỗ to trên vai. Và rồi với chiếc khăn san thứ tư màu đỏ, chi chít những lỗ thủng.

- Ông không làm điều mà tôi nói! Bà trách cứ Colum.

Rồi bà ta bước đến gần anh thợ rèn và đấm vào hông anh ta.

- Anh cản lối đấy, anh thợ rèn ạ, hãy quay về với cái lò rèn của anh đi!

Bà ta lại quay về phía Colum. Anh đang thắp một ngọn đèn, đang kiếm một ngọn đèn khác, rồi thắp lên và chẳng mấy chốc cả hai ngọn đèn cháy sáng.

- Cảm ơn Cha, bà lịch sự tuyên bố. Cha hãy cho O Neill về nhà thôi, cơn giông đã tạnh rồi cha hãy đến cầm giúp tôi hai ngọn đèn, giơ cao lên khỏi mặt bàn.

Hướng về phía bà Fitzpatric, bà ta nói tiếp:

- Còn bà, cũng làm như thế dùm. Tôi sẽ sửa soạn cho bà O Hara.

Nơi dây thắt lưng bà ta treo lủng lẳng khoảng hơn một tá những túi bằng vải sặc sỡ. Bà ta lục tìm một trong những túi ấy, lấy ra một lọ thuỷ tinh đầy thứ nước đen đen. Tay trái nâng đầu Scarlett dậy, bà rót nước ấy vào miệng nàng. Scarlett lấy lưỡi liếm môi. Cailleach cười rúc rích và đặt đầu nàng trên gối.

Giọng nói rỉ sét bắt đầu khe khẽ ngân nga một điệu nhạc pha tạp. Những ngón tay cong khèo và đầy vết cháy sờ lên cổ lên trán Scarlett, rồi nhanh tay banh mí mắt nàng ra. Bà lão lôi ra một tờ giấy, gấp lại từ một trong những cái túi, và đặt trên bụng Scarlett. Từ trong một cái túi khác, bà ta lại lấy ra một túi thuốc lá và đặt cạnh tờ giấy. Giống như hai pho tượng, Colum và bà Fitzpatrick đứng cầm đèn nhưng mắt không bỏ sót một cử động nào của bà lão.

Tờ giấy, khi mở ra, bên trong có một thứ bột. Bà lão rải thứ bột ấy lên bụng sản phụ. Rồi bà lấy từ trong hộp đựng thuốc lá, một chất mỡ và sức lên da bụng Scarlett trộn lẫn với bột.

- Tôi sẽ trói bà nhà lại để khỏi bị thương tích, cailleach báo trước, rồi bà ta luồn dây dưới bụng Scarlett, dưới đầu gối, qua hai vai và quanh những cáỉ chân bàn vững chắc.

Đôi mắt ti hí của bà ta soi mói nhìn hết bà Fitzpatrick lại đến Colum.

- Bà ấy sẽ thét lên, bà lão báo cho biết, nhưng bà ấy sẽ không cảm thấy đau đớn gì đâu! Còn ông đừng có mà nhúc nhích đấy! Ánh sáng là chuyện sống chết đấy!

Rồi trước khi cả hai người kịp đáp lại, bà ta đã rút ra từ đâu đó một con dao, chùi nó vào một cái gì đó trong túi và lấy mũi dao rạch một đường dọc dài theo bụng Scarlett.

Tiếng rú của Scarlett giống như tiếng kêu của một linh hồn vừa chết.

Tiếng kêu chưa tắt thì cailleach đã cầm trên tay một đứa bé đỏ hỏn. Bà ta nhổ xuống đất một cái gì đó bà ta ngậm trong miệng, rồi hà hơi ba lần vào miệng đứa bé.

Hai cánh tay bé nhỏ cử động, rồi đến hai cái chân.

Colum lẩm nhẩm đọc kinh mừng Maria…

Một nhát dao cắt nhanh cuống rún, đứa bé được đặt trên tấm drap gấp lại, và bà lão quay lại gần Scarlett.

- Đưa đèn lại gần đây! Bà ta ra lệnh.

Hai bàn tay và những ngón tay bà thao tác nhanh nhẹn, lưỡi dao đôi khi sáng lóe lên và những mảnh niêm mạc đẫm máu rơi xuống đất, cạnh chân bà ta. Bà ta đổ thêm một chút nước đen đen vào miệng Scarlett, rồi một thứ nước khác không mầu, vào vết thương toang hoác trên bụng nàng. Cái giọng rè của bà ta ngân nga cùng nhịp với đôi tay thoăn thoát, chính xác đang khâu miệng vết thương lại.

- Lấy vải lanh rồi vải len quấn bà ấy lại trong lúc tôi tắm cho em bé.

Khi bà Fitzpatrick và Colum làm xong thì bà ta cũng quay trở lại. Đứa con của Scarlett đã bọc kín trong tã lót trắng tinh mềm mại.

- Bà đỡ đã bỏ quên nó rồi! Cailleach tuyên bố.

Tiếng cười khe khẽ của bà đánh thức tiếng òng ọc trong họng đứa bé sơ sinh. Nó mở mắt. Hai tròng đen xanh tạo thành hai cái vòng mờ nhạt quanh hai đồng tử đen và lờ đờ của đứa bé gái nhỏ xíu. Hàng mi đen dài và lông mày như hai nét kẻ thanh mảnh. Nó không đỏ hỏn và méo mó như phần đông những đứa trẻ sơ sinh, bởi nó không sinh ra theo ngả bình thường. Cái mũi nhỏ, đôi tai và khóe miệng cũng như cái thóp đang phập phồng, thật xinh xắn. Làn da trắng đục trông sẫm lại trên nền khăn bọc trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.