Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 140: Chương 140





Để lại phía sau lưng Yến Uyển là tiếng động khóa thâm cung tầng tầng lớp lớp.

Như Ý biết rõ thân thể của mình, ngày qua ngày đều ho khan, cơ hồ muốn hao hết sức khỏe và tinh khí của nàng.

Như Ý đứng lên, đi đến chiếc thùng cũ kỹ, mở chiếc thùng lấy ra một chiếc khăn thêu đóa hoa nhỏ nhỏ.

Nàng cũng không do dự, đốt lên một ngọn nến ngay ban ngày, đem khăn tay đi đốt.

Ngọn lửa cuốn thật mau, liếm mềm mại chiếc khăn tay, rất nhanh hóa thành tro tàn.
Sắc mặt Như Ý bình tĩnh như mặt nước: “Lăng Vân Triệt, cả đời này của ta, chỉ có thể cảm ơn khanh, cũng chỉ có như thế mà thôi.

Ta cầu nguyện cho khanh đi đến được nơi nào đó bình an hỉ nhạc, phúc trạch nhất thế”.
Dung Bội lạnh nhạt nhìn nàng thiêu chiếc khăn tay, sau đó đem tro tàn ra sau đình viện mà đổ đi.

Như Ý nghe thấy thanh âm của mình, rõ ràng mà quyết tuyệt, thúc giục Dung Bội: “Mau!”.
Dung Bội không khóc, lấy ra trong tay áo một cái chủy thủ (dao nhỏ) nho nhỏ đưa cho Như Ý.

Nàng giơ chủy thủ lên, không nói gì, nhẹ nhàng mỉm cười tự nhiên.

Nàng nhìn Dung Bội, thấp giọng nói: “Ta chết đi thì ngươi hãy đi đi.

Dung Bội, nếu có thể ra ngoài thì nhất định phải sống thật tốt”.
Dung Bội gật đầu nói: “Nô tỳ hầu hạ nương nương ra đi”.
Như Ý than nhẹ, ưu tư thật nhiều: “Không biết sau này có thể bảo toàn được Vĩnh Cơ của ta hay không nữa đây?”
Dung Bội gật đầu, thần sắc kiên định mà an bình.
Như Ý mỉm cười, không chút lưu luyến.

Nàng hướng chủy thủ vào ngực.

Động tác rất nhanh, lực đao rất mạnh, chỉ cảm thấy ngực thâm lạnh, cũng không có nhiều máu tràn ra.

Như Ý ngẩng mặt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, bỗng nhiên sinh ra ý niệm hắn tươi cười chờ nàng, chậm rãi bước đến gần.

Nàng không nhớ rõ, đó là chuyện khi nào, là chuyện cũ hay chỉ là hư ảo mờ mịt? Như Ý nhẹ nhàng cười rồi đau đớn ngừng thở.
Dung Bội vẫn quỳ gối bên cạnh Như Ý, trên mặt không chút bi thương.

Nàng thấy Như Ý hơi ngửa đầu ra ngoài điện, nụ cười nhu hòa.

Nàng chỉ nhắm nửa mắt, không biết có phải lảng tránh ánh nắng tháng Bảy hay là muốn muốn hưởng thụ nó.

Dung Bội nghĩ nhắm nửa mắt như vậy là chết không nhắm mắt, nhất định oán hận dài lâu.
Dung Bội nghĩ, lấy cây kéo Như Ý thường dùng đặt ở trên kệ, nàng không chút do dự, đâm vào đường ngang ở cổ mình.

Có máu đỏ tươi phun tung tóe, nàng thấp giọng nói: “Nô tỳ đến với nương nương…”
Trong đầu nàng luôn nhớ cái ngày mà Như Ý dừng lại gặp nàng, lúc đó nàng chỉ là một nô tỳ đê tiện ở Viên Minh viên bị sai dịch rất nhiều năm, chịu nhiều roi vọt và lăng nhục.

Là Như Ý từ trên kiệu nhìn xuống nàng, đem nàng từ bụi bậm lầy lội lên nơi này.

Bất quá nàng cũng chỉ là nô tỳ, chỉ có thể dùng cái chết mới báo đáp được ân huệ đó.
Một khắc kia trong Dực Khôn cung thật sự im lặng, hơi thở của sinh mệnh cũng đều yên lặng, không nghe thấy tiếng người.

Hải Lan vội vàng đẩy cửa chạy đến liền kêu hai tiếng: “Tỷ tỷ”.
Tin Như Ý chết rơi vào trong Dưỡng Tâm điện, lúc Hoàng đế mới ngủ trưa dậy.

Đám tần phi má lúm đồng tiền như hoa, dịu ngoan hầu hạ hắn đứng dậy.

Hắn chạm vào khuôn mặt của nữ nhân kia nhưng lại không thể nhớ tên nàng.

Nhưng đừng lo, chỉ cần trẻ tuổi, mới mẻ, thân thể non mềm đều có thể khiến hắn yêu thích.

Huống chi nữ tử này có ý cười phong phú, đối với hắn luôn vĩnh viễn nở rộ, mặc hắn dễ dàng hái.

Là Tiến Trung tiến vào bẩm báo, hắn nói: “Dực Khôn cung nương nương tự sát”.
Không biết sao Hoàng đế vẫn nhớ ngữ điệu khi đó của Tiến Trung.

Nữ tử tựa sát vào hắn, nũng nịu nói: “Ai gia! Chết cũng không lựa được ngày, thật sự chết rồi mà cũng không làm cho người ta an bình”
Vì là thái giám ân sủng của Hoàng đế nên Tiến Trung cười làm lành: “Tiểu chủ nói đúng, chúng ta nên thỉnh Bảo Hoa điện đến làm tràng pháp sự mới tốt”.
Hoàng đế không nói gì, trong đầu, trong tim hắn có một trận đau đớn thâm thúy, xuất hiện vô số ý niệm trong đầu: “Nàng ta đã chết? Nàng ta thật đã chết rồi sao? Đi trước hắn như vậy sao? Không có nửa phần lưu luyến, nàng ta không nguyện cùng hắn sinh sống ở trong Tử Cấm Thành sao?”
Ý niệm như vậy khiến hắn đau đớn.

Hắn khó nén đáy lòng lại càng không thể tránh né đau đớn.

Nàng kia vẫn nói oanh oanh oán giận, Tiến Trung nói: “Hoàng thượng, mong Hoàng thượng thỉnh chỉ nên xử trí thế nào ạ?”
Hắn hỏi: “Người Dực Khôn cung vì sao lại tự sát? Gọi Dung Bội đến đây, trẫm có vài điều muốn hỏi”.
Tiến Trung hơi chần chờ, rồi nói: “Dực Khôn cung nương nương mắc chứng lao đã lâu nên tuyệt vọng.

Về phần Dung Bội, đã đi theo chủ mình”.
Hoàng đế hơi há miệng thở dốc, thở dài nói: “Nàng ta đi cũng không có cô đơn”.
Bên người nữ tử ngữ khí khinh tiếu, tỏ vẻ khinh thường rõ ràng:”Ô Lạp Na Lạp thị hành động điên mê, bệnh tình ngày kịch, chợt tạ thế, thật sự có phúc nông cạn, Hoàng thượng chớ vì nàng thương tâm.”
Thương tâm sao? Đương nhiên là có rồi nhưng hắn không quen thể hiện ra bên ngoài.

Tiến Trung tiến lại gần, cung kính xin chỉ thị: “Hoàng thượng, Dực Khôn cung nương nương tự sát, không biết tang nghi nên xử trí thế nào?”
Nàng kia còn lải nhải, nghĩ là ỷ vào sủng hạnh của Hoàng đế, càng thêm làm càn: “Hoàng thượng, tần phi tự sát là tội lớn, Ô Lạp Na Lạp thị đã công nhiên làm nhục Hoàng thượng rồi ạ”.
Hoàng đế không kiềm chế được, quát khẽ nói: “Lui xuống đi”.
Nàng kia giật mình, không biết phải phản ứng ra sao, nhìn thấy Hoàng đế lạnh lùng mới thấy sợ hãi, cũng không dám khóc thành tiếng, lui thân chạy thật nhanh ra ngoài.

Chuyện này xảy ra ngoài ý muốn, ngay cả Tiến Trung cũng không nghĩ đến, hắn chỉ thể nhắm mắt nghe Hoàng đế phân phó.

Hoàng đế im lặng một lát, rồi mở mắt ra, đáy mắt ửng đỏ, giọng có chút khàn khàn: “Ô Lạp Na Lạp thị… Nàng ấy nhất định không muốn làm Hoàng hậu của trẫm”.
Tiến Trung lập tức nói: “Vậy tang nghi sẽ như thế nào ạ?”
Ánh mắt Hoàng đế không biết nhìn nơi nào: “Thôi, tang nghi lấy chi lễ Hoàng quý phi mà làm.


Vĩnh Cơ đâu? Đưa Vĩnh Cơ trở về chịu tang, tiễn nàng ấy đến đoạn đường cuối cùng”.

Hắn suy nghĩ một chút: “Lúc còn sống, nàng ấy cùng Thuần Huệ Hoàng quý phi có mối giao hảo nên hãy chôn hai nàng ấy cùng nhau đi”.
Tiến Trung đáp ứng, đang muốn rời đi.

Hoàng đế bỗng nhiên gọi hắn lại: “Trước khi Dực Khôn cung tự sát, có gặp qua người nào không?”
Tiến Trung do dự một lát, cười làm lành nói: “Hoàng thượng, có Hoàng quý phi đưa ít vật bổ đến thăm Dực Khôn cung nương nương.

Ngoài ra không có ai khác”.
Hoàng đế không lên tiếng, lại thấy rõ ràng trong ánh mắt Tiến Trung có nét do dự: “Trẫm biết rồi.

Du phi cùng Ô Lạp Na Lạp thị thân cận, mọi việc tang nghi đều giao cho nàng ấy xử trí đi”.
Tiến Trung chấn động, lập tức nói: “Dạ.

Nhưng Du phi nương nương vừa mới có tang không lâu, chỉ sợ lực bất tòng tâm.

Trong cung chủ sự vẫn là Hoàng quý phi…”
Hoàng đế tựa như không kiên nhẫn: “Du phi nếu không được, còn có Dĩnh phi đi đến giúp đỡ.

Truyền chỉ, phong Dung tần lên làm Dung phi, hưởng chi lễ Quý phi, dùng Du phi chiếu cố Vĩnh Cơ”.
Tiến Trung liên tục vâng dạ, lui ra ngoài cho người đi làm.

Hoàng đế không nói được lời nào, chỉ là nhìn bóng dáng Tiến Trung, giây lát sau, hắn phân phó thái giám bên cạnh nói: “Đi gọi Lý Ngọc về cho trẫm, trẫm muốn hắn hầu hạ”.
Linh đường được lập tại Dực Khôn cung, nếu không có đèn lồng lụa trắng treo ngoài cửa thì thực không biết bên trong đang có tang nghi.

Hoàng đế phân phó mọi việc đơn giản, Như Ý lúc sinh tiền lại chịu thất thế, lại thêm Thập thất a ca vừa sinh ra, Yến Uyển dặn dò không được có nhạc buồn dọa hắn cho nên dù có Dĩnh phi và Dung phi Hương Kiến giúp đỡ, Hải Lan làm chủ ở lễ tang nghi thì chẳng còn ai.

Bất quá ít người cũng tốt, Hải Lan càng có thể thanh tĩnh cùng với Như Ý một chút.

Hải Lan trầm mặc quỳ canh giữ ở linh tiền, thiêu tiền giấy nguyên bảo.

Ngọn lửa tham lam kia nuốt giấy vàng nguyên bảo, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của Hải Lan.

Việc Như Ý chết đã muốn đoạt đi nửa tính mạng của nàng, làm tỷ muội hơn mười năm, nay lại cách thế, nàng đã trở thành cái xác không hồn.
Hải Lan đem đốt mảnh giấy vàng cuối cùng trong tay, thê lương nói: “Tỷ tỷ nói sẽ chờ muội trở về, tỷ tỷ nói như vậy sao không giữ lời? Rõ ràng tỷ tỷ đã hứa rồi nhưng sao tỷ tỷ lại nuốt lời?”
Không ai trả lời lại nàng, người có thể trả lời lại thì đã sớm nằm trong quan tài, sinh khí không còn.

Bi thống thật lớn như vậy khiến nàng không thể đứng dậy, phủ phục dưới đất, phát ra tiếng khóc thảm nức nở.

Thật lâu sau, có người chậm rãi tiến vào, đỡ lấy nàng: “Du phi tỷ tỷ, tỷ tỷ hãy nén bi thương”.
Là thanh âm của Uyển tần, Hải Lan ngừng một lát, nói: “Sao ta có thể nén được bi thương chứ?”
Uyển tần xưa nay là người hiền lành, nhìn chung quanh bốn phía, nhẹ nhàng thở dài: “Tỷ tỷ xem, trong cung này nhân tình ấm lạnh, Dực Khôn cung nương nương rốt cuộc không bị phế hậu nhưng chỉ có muội và tỷ tỷ đến”.
Hải Lan đạm mạc nói: “Dĩnh phi bên ngoài chủ trì đại cục, Dung phi đang chăm sóc Thập nhị a ca.

Khánh phi nhát gan, đến vòng vo rồi lại đi ra.

Những người khác đều e ngại Hoàng quý phi và Hoàng thượng, sợ tức giận nên không dám tới”.
Uyển tần gật đầu, quỳ xuống đem giấy vàng đốt, ôn nhu an ủi: “Có thể đến đây đều là thật lòng với nương nương”.
Hải Lan thấy có vài phần kỳ quái: “Uyển tần thường ngày nhát gan, sao lại dám tới đây?”
Uyển tần cúi đầu như là xúc động nghĩ lại chuyện cũ, hàm chứa nhục nhã cùng bất an, tiến lên phía trước, dập đầu ba cái: “Muội muội nợ nương nương rất nhiều, chỉ sợ cả đời này báo đáp không hết”.
Ngoài cửa sổ có tiếng gió nức nở như khóc, Hải Lan xuất thần một lát, lẩm bẩm: “Tất nhiên là hết, chắc chắn là hết”.
Hoàng đế ngồi thất thần cũng không biết đã bao lâu.

Ánh mặt trời sáng ngời nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy trên người lạnh lẽo.

Tháng Bảy nắng gắt nhưng sao trong cung lại lạnh như vậy? Hoàng đế vươn tay, lấy một cây trâm trước mặt.

Đó là vật cũ, đeo nó chắc chắn người đó rất là yêu quý cho nên nó mới sáng loáng như vậy.

Tiến Bảo dâng trà đến nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn cây trâm này lâu rồi”.
Hoàng đế gật đầu: “Đây là cây trâm mà trẫm đã ban cho nàng ấy đã lâu lắm rồi”.
Tiến Bảo nhẹ giọng gọi: “Hoàng thượng”.
Hoàng đế tựa hồ không nghe thấy, vẫn vuốt cây trâm mà nhìn: “Nàng ấy có ý tứ gì chứ? Đối với trẫm oán hận cùng cực nhưng sao vẫn còn đeo cây trâm này?”
Nghi hoặc trong lòng Hoàng đế thật là nan giải.

Tiến Bảo không biết nên khuyên thế nào.

Tang nghi Dực Khôn cung, Hoàng đế không bước chân đến, Dĩnh phi chủ trì Bảo Hoa điện siêu độ, Hoàng đế cũng chỉ hỏi sơ qua.

Theo lý thuyết, hắn nên oán hận Ô Lạp Na Lạp Như Ý nhưng vì sao hắn lại cầm lấy cây trâm này, không nói lời nào, không ăn không uống chứ?”
Tiến Bảo tự biết khuyên không được, chỉ có thể lo lắng cho đến khi có tiểu thái giám bên ngoài chạy vào thông báo có Hoàng quý phi đến thì hắn mới nhẹ nhàng một chút.

Có lẽ Hoàng đế sẽ nghe lời khuyên bảo của Hoàng quý phi.

Yến Uyển tiến vào không thấy Hoàng đế đang nhìn cây trâm trong tay.

Bước chân nàng nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như một nữ tử vừa mới sinh con, ngược lại như một con bướm bay trên cánh hoa, tư thái nhẹ nhàng xinh đẹp.
Yến Uyển nhẹ nhàng thỉnh an, Hoàng đế mỉm cười cho nàng đứng dậy.

Yến Uyển thị giá nhiều năm, cũng là thân cận Hoàng đế, liền ngồi xuống, nắm chặt bàn tay Hoàng đế mà kể lể.

Bất quá trong cung chỉ có ít việc vặt nên Hoàng đế không quan tâm, ngoài miệng ứng phó: “Nàng là Hoàng quý phi, mọi chuyện hậu cung do nàng làm chủ”.
Yến Uyển nghe được câu này, tâm tư hơi định, mới nói: “Vừa rồi thần thiếp mới đi qua Bảo Hoa điện thấy Dĩnh phi chủ trì đại sự như vậy, thật sự có chút vất vả”.
Hoàng đế khôn khéo, chỉ đợi nàng nói xong, cũng thản nhiên: “Vậy nàng đi giúp nàng ta đi”.
Yến Uyển nhẹ nhàng xoa bóp vai Hoàng đế, chờ Hoàng đế thoải mái một chút rồi mới nói ra lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu: “Thần thiếp cũng là đau lòng Dĩnh phi muội muội đang chủ trì tang nghi, lại phải chăm sóc Cảnh Ngoạn, thật sự vất vả”.
Hoàng đế nhắm mắt dưỡng thần, trong miệng đáp lời: “Làm sao vất vả bằng nàng được.

Nàng sinh con liên tiếp, lại tự mình chăm sóc”.
Động tác nàng chậm rãi, thuận thế trên đầu gối Hoàng đế, ai thán không thôi: “Thần thiếp nghĩ tuy rằng Cảnh Ngoạn là trưởng nữ của thần thiếp nhưng thuở nhỏ chưa từng được ở chung với đệ muội.

Nay Cảnh Ngoạn đã lớn thì chỉ sợ tình cảm tỷ muội lại cách biệt…”
Hoàng đế rõ ràng biết rõ ý của nàng ấy là gì, Yến Uyển sinh Thất công chúa Cảnh Ngoạn là lúc mẹ Yến Uyển chết thảm, địa vị của mình khó giữ được cho nên nữ nhi này được Dĩnh phi chăm sóc.


Dĩnh phi tuy rằng là dưỡng mẫu nhưng vẫn chưa từng sinh con cho nên đối với Thất công chúa lại càng yêu thương, cẩn thận chiếu cố.

Tính tình Dĩnh phi xưa này không lui tới với Như Ý, Yến Uyển vì tự cho mình xuất thân tần phi Mông Cổ cho nên đem Thất công chúa bảo vệ cực lớn, ngay cả mẹ đẻ cũng ít gặp được cho nên tình cảm mẫu tử không có.

Hôm nay Yến Uyển nói ra, Hoàng đế cũng biết: “Nàng muốn đưa Cảnh Ngoạn trở về sao?”
Yến Uyển cũng không che giấu cõi lòng: “Từ khi Cảnh Ngoạn được Dĩnh phi nuôi dưỡng thì lại lạnh nhạt với thần thiếp.

Thần thiếp nghĩ chi bằng đưa Cảnh Ngoạn trở về với thần thiếp để thân thiết một chút”.

Yến Uyển không ngăn được nước mắt, khóc nức nở: “Hoàng thượng, dù gì Cảnh Ngoạn cũng là do thần thiếp sinh ra, mỗi đêm khuya nghĩ đến cảnh không có con bên người, thật sự rất đau lòng…”
Hoàng đế cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Vậy cho Cảnh Ngoạn trở về bên cạnh nàng vài ngày đi.

Nếu Cảnh Ngoạn chịu được thì cứ để nàng nuôi dưỡng”.
Yến Uyển vui mừng hết sức, vội vàng thỉnh an lui ra khỏi Dưỡng Tâm điện.

Nàng vội vàng phân phó Vương Thiềm đến Hàm Phúc cung đón Thất công chúa, lại cho cung nữ trở về Vĩnh Thọ cung sửa sang lại để cho Thất công chúa ở.

Xuân Thiền cười nói: “Chờ Thất công chúa trở về, cùng vài vị a ca công chúa ở bên cạnh nương nương, đúng là đoàn viên”.
Yến Uyển hơi đắc ý: “Vì chuyện Cảnh Ngoạn mà bổn cung đã cầu xin Hoàng thượng nhiều năm, nay được Hoàng thượng đồng ý, thật là thống khoái”.
Xuân Thiền nịnh hót nói: “Ô Lạp Na Lạp thị vừa chết, nương nương là người đứng đầu hậu cung, Hoàng thượng tất nhiên là tôn trọng ý kiến nương nương.

Nay Thất công chúa lại về bên cạnh nương nương, thật sự là viên mãn, không còn gì bận tâm nữa rồi”.
Trên mặt Yến Uyển đang đắc ý, chợt lóe lên một suy nghĩ mà chưa nói ra.

Tranh đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng Ô Lạp Na Lạp Như Ý cũng đã tự sát, thật là không còn thú vị.

Một địch thủ vô dụng như vậy mà nàng đã uổng phí nhiều năm, thật sự là oan tai.

Hơn mười năm trôi qua, ai có thể nghĩ đến một cung nữ nhỏ nhoi không có gia thế lại trở thành Hoàng quý phi được chứ.

Chờ ba năm mãn tang, chắc chắn nàng sẽ trở thành Hoàng hậu, đứng trên vạn người nhưng trước mắt có vài người đi qua, lại chỉ qua loa hành lễ, không hề có ý tôn kính.
Loại này lạnh lùng, làm cho Yến Uyển không biết phải làm sao: “Đứng lại! Nhìn thấy bổn cung sao không hành lễ?”
Cầm đầu đúng là phi tần được sủng ái nhất – Hương Kiến – nàng lãnh đạm nói: “Từ trước đến nay ta đều làm theo ý mình, không theo quy củ”.
Yến Uyển chán nản, nhìn phía sau Hương Kiến còn hai tần phi Mông Cổ là Khác quý nhân cùng Cung quý nhân, nàng quát: “Vậy còn các ngươi?”
Hai người nhìn nhau, ước chừng cảm thấy đúng là thất lễ, mới nói: “Chúng thần thiếp đi theo Dung phi nương nương, cho nên…”
Yến Uyển cười lạnh: “Cho nên hành lễ qua loa, quả thực trong mắt không có bổn cung”.
Khác quý nhân cùng Cung quý nhân có chút xấu hổ, Hương Kiến đứng đằng trước nói: “Chúng ta vội vàng đi đến dập đầu Dực Khôn cung chủ tử nương nương, cho nên có qua loa với lễ nghi Hoàng quý phi, cũng đáng trách móc gì”.
Yến Uyển tựa hồ không tin, lập lại câu: “Chủ tử nương nương sao?”
Hương Kiến nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng chưa từng phế hậu cho nên Dực Khôn cung nương nương tất nhiên là chủ tử nương nương của đám tần phi chúng ta”.
Ngay cả Xuân Thiền cũng nhịn không được, cãi lại nói: “Hoang đường! Nàng ta chỉ dùng thân phận quý phi để hạ tang thì sao được gọi là chủ tử nương nương chứ?”
Hương Kiến thấy chủ tớ biến sắc như vậy, ngược lại khí định thần, nở nụ cười.

Ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Yến Uyển có thể thấy được người này dày đặc hàn ý.

Hương Kiến nói chậm từng chữ: “Cho dù như thế, trong lòng chúng ta đó cũng là chủ tử nương nương.

Hoàng quý phi không phải là chủ tử nương nương”.
Hương Kiến đang nói, hai vị quý nhân Mông Cổ cũng không có nửa phần khuyên can, hiền nhiên trong lòng các nàng đều hiểu rõ điều này.

Đáy lòng Yến Uyển giận bừng bừng.

Nàng biết tính tình Hương Kiến bướng bỉnh, Hoàng đế luôn sủng ái cho nên nàng chỉ nói chuyện với hai quý nhân: “Dung phi vô lễ, các ngươi cũng muốn noi theo sao?”
Cung quý nhân trịnh trọng thi lễ một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Dĩnh phi nương nương đang chủ trì tang nghi của chủ tử nương nương, thần thiếp là tần phi Mông Cổ, tự nhiên phải theo phục tùng.

Cáo lui”.
Mọi người nói xong liền cúi đầu cáo lui.
Yến Uyển tức giận đến phát run.

Nàng không ngờ rằng thời điểm nàng đang đắc ý, lại sinh hạ nhiều con lại bị một tần phi có ân sủng nhưng không con chống đối, ngay cả quý phân cũng không tôn kính nàng.

Thật sự là muốn phản! Xuân Thiền thấy sắc mặt nàng, biết là buồn bực đến cực điểm, chỉ khuyên nhủ: “Nương nương, nương nương đừng nóng giận.

Cứ mặc kệ bọn tần phi Mông Cổ mà phục tùng Dĩnh phi, nương nương đoạt lại Thất công chúa mới là điều quan trong nhất.

Lúc đó mới biết ai mới là người đứng đầu hậu cung chân chính”.

Đúng rồi, đây mới là điểm mấu chốt.

Yến Uyển vừng vàng, không nói lời nào liền đi thẳng đến Vĩnh Thọ cung.
Hiện giờ Dĩnh phi đang bận rộn ở Bảo Hoa điện làm lễ cầu siêu cho Dực Khôn cung, tất nhiên không rảnh chú ý đến Thất công chúa, mà cung nhân không ngăn được việc Vương Thiềm bắt Thất công chúa đi.

Đợi đến khi Dĩnh phi biết được thì ván đã đóng thuyền.

Yến Uyển tính toán như vậy thì liền về tới bên ngoài Vĩnh Thọ cung đã nghe Thất công chúa la hét ầm ĩ.

Rốt cuộc cũng là thân sinh nữ nhi, nhiều năm bị chia lìa như vậy, Yến Uyển đau lòng, liền chạy lên ôm lấy Thất công chúa, kêu: “Cảnh Ngoạn, Cảnh Ngoạn”.
Cảnh Ngoạn liếc mắt thấy nàng, hoảng sợ, miễn cưỡng kêu lên một tiếng: “Lệnh nương nương”, liền lại giãy dụa nói: “Ta muốn trở về, ta muốn trở về! Ta phải ở Hàm Phúc cung chứ không phải Vĩnh Thọ cung”.
Mặc dù Thất công chúa còn nhỏ nhưng khí lực không nhỏ.

Trên đầu Uyến Uyển đầu châu ngọc cùng với tơ lụa lăng lạ, nhất thời không ôm được nàng.

Yến Uyển khuyên: “Hảo hài tử, ta là ngạch nương của con đây, nghe lời ngạch nương, ngạch nương thương con”.
Cảnh Ngoạn sợ run một chút, nhìn nàng rồi hít sâu một hơi.

Yến Uyển nghĩ tâm tư của đứa nhỏ đang lay chuyển, đang muốn lại ôn nhu khuyên bảo, không nghĩ Cảnh Ngoạn lại nghiêm nghị cao giọng: “Không, ta muốn trở về.


Ngạch nương ta là Dĩnh phi, không phải ngươi”.
Xuần Thiền đứng bên cạnh, không ngừng khuyên nhủ: “Thất công chúa, nương nương mới chính là ngạch nương sinh ra công chúa”.
Sắc mặt Cảnh Ngoạn dần dần lạnh lùng, nàng quyết đoán: “Không phải, không phải, ta là nữ nhi của Dĩnh phi”.

Yến Uyển chợt hiểu rằng đứa nhỏ này đã cắt đứt tình cảm huyết nhục mẫu tử với nàng.

Thật là không kịp nữa rồi, hậu cung chưa hoàn toàn phục tùng nàng, ngay cả nữ nhi do chính mình sinh ra cũng đều rời xa mình, phản bội lại mình.

Ý niệm này khiến nàng vô cùng lo lắng, thống khổ đến mức không thể nén giận.
Yến Uyển thôi không ôm Thất công chúa, đứng trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nói: “Đứa nhỏ này không được quản giáo như vậy”.
Xuân Thiền bị thần sắc của nàng dọa dẫm, vội vàng nói: “Thất công chúa còn nhỏ, lại không có nương nương bên cạnh nên mới như vậy”.
Yến Uyển không kiên nhẫn nói: “Cũng được, trước mắt sắp xếp Cảnh Ngoạn ở chung với đệ muội để cho thân cận một chút, làm như vậy mới cho Cảnh Ngoạn biết nó đi ra từ bụng ai”.
Lập tức, Vương Thiềm chạy nhanh qua kéo tay Cảnh Ngoạn ân cần nói: “Nơi ở của Thất công chúa đã dọn dẹp xong rồi”.
Dĩnh phi biết được tin khi đã chiều tối.

Nàng từ Dực Khôn cung trở về Hàm Phúc cung, đang muốn rửa mặt chải đầu thay quần áo sau một ngày vất vả nhưng lại bị cung nhân vây quanh, lòng như lửa đố bẩm báo cho nàng biết Thất công chúa bị bắt đi đến Vĩnh Thọ cung.

Đáy lòng Dĩnh phi bị người khác đâm trúng chỗ yếu đuối nhất, quát: “Vì sao lại không đến bẩm báo sớm?”
Cung nhân sợ tới mức quỳ đầy dưới đất, lạnh run, Dĩnh phi nhìn mợi người sợ hãi mình, mới thoáng khôi phục vài phần lý trí.

Đúng vậy, một là có được sự chấp thuận của Hoàng đế, hai là Hoàng quý phi tôn quý, ba là
điều quan trọng nhất, mình chủ trì tang nghi ở Dực Khôn cung, một khi như vậy đã thừa nhận chính mình đã thất lễ với Yến Uyển nhưng là Cảnh Ngoạn, sao nàng ta có thể cướp đi Cảnh Ngoạn được chứ?
Không ai không biết đứa nhỏ này đối với Dĩnh phi trọng yếu cỡ nào.

Đứa nhỏ này đã theo nàng từ khi mới sinh, lúc đó thân thể Cảnh Ngoạn mềm yếu, gương mặt lại hồng hào, nàng xem như đứa nhỏ này do chính nàng sinh ra.

Có lẽ là do ý trời, tuy rằng được sủng ái nhiều năm, Dĩnh phi chưa bao giờ sinh được con.

Đối với một nữ tử có sủng nhưng không con thì tử nhỏ đã nuôi lớn một đứa nhỏ thì mới biết trọng yếu cỡ nào.

Thật sự không phải vì quyền thế dựa vào mà là nàng thật tình yêu thương đứa nhỏ kia, ở Tử Cấm Thành vắng vẻ này, chỉ có đứa nhỏ đó mới làm bạn với nàng.
Đúng rồi! Cho dù Yến Uyển là mẹ đẻ của Cảnh Ngoạn thì sao? Yến Uyển xưa nay coi trọng con, Cảnh Ngoạn sinh ra lúc nàng thất thế thì sao nàng ta có thể yêu quý Cảnh Ngoạn được.

Cảnh Ngoạn lần đầu tiên cười, lần đầu tiên bi bô tập nói, lần đầu tiên học bước đi, lần đầu tiên bị phong hàn đều là Dĩnh phi ở bên cạnh, luôn luôn chiếu cố.

Còn cái mẹ ruột kia đâu có làm gì đâu? Mưu tính? Độc hại? Mị sủng? Nàng tự tay nuôi lớn đứa nhỏ thì sao có thể để mẹ đẻ mang đi như vậy chứ?
Dĩnh phi suy nghĩ điên cuồng mà xoay tròn, dưới chân lảo đảo muốn chạy vội ra ngoài.

Chậu hoa để dưới đất vướng chân, bị nàng đá một cước văng ra.

Lúc này chúng tần phi Mông Cổ nghe được tin tức, vội vàng chạy tới an ủi.

Thấy nàng như vậy, cầm đầu là Khác quý nhân, Cung quý nhân sợ tới mức không biết làm sao, đành phải ngăn cản Dĩnh phi theo bản năng.
Trong mắt Dĩnh phi giờ làm sao thấy được các nàng, chỉ hô: “Cảnh Ngoạn của ta, Cảnh Ngoạn ơi!”.

Các cung nữ đau khổ cầu xin, Khác quý nhân khuyên nhủ trước: “Có Hoàng thượng cho phép thì làm sao nương nương có thể đưa công chúa về được?”
Cung quý nhận gặp chuyện liền hiểu được, lập tức vạch ra điểm mấu chốt: “Chắc chắn Hoàng quý phi đang hận nương nương vì nương nương chủ trì tang nghi của Dực Khôn cung nương nương cho nên mới bắt Thất công chúa đi”.
Dĩnh phi nảy sinh ý ác độc nói: “Thì sao? Bổn cung cùng các muội là tỷ muội Mông Cổ, xưa nay không thiên vị kết bè phái với Dực Khôn cung nương nương và Hoàng quý phi cho nên Hoàng thượng mới phá lệ coi trọng nên sao vì thế mà trách tội chứ?”
Khác quý nhân sợ hãi nói: “Không phải vì Dực Khôn cung nương nương tự sát mà Hoàng thượng đang tức giận sao?”
Dĩnh phi tức giận đến mức liên tục dậm chân, bỗng nhiên tâm niệm thay đổi, lớn tiếng quát: “Hoàng thượng tức giận là do thương tâm hay điều gì khác thì ai biết được chứ? Nói Dực Khôn cung nương nương có phải tự sát hay không thì vẫn chưa rõ.

Ai biết được có phải vị kia giết chết hay không, Dực Khôn cung nương nương trước khi chết đã có gặp qua vị kia cơ mà!”
Chúng tần phi Mông Cổ sợ đến ngây người, bất giác nhìn nhau.

Không biết ai nhẹ giọng nói thầm: “Lời này không được nói bậy”.
Thế nào lại nói bậy? Ngày đó chuyện đó đã hiển hiện trước mắt.

Dĩnh phi nắm tay Cảnh Ngoạn nhìn Yến Uyển đắc ý đi ra không lâu thì liền nghe tin Dực Khôn cung Ô Lạp Na Lạp thị tự sát.

Ý niệm mơ hồ trong đầu kèm theo sự đau lòng ngày càng rõ ràng.

Đúng rồi, nhất định là Ngụy Yến Uyển giết chết Ô Lạp Na Lạp thị.

Nếu không phải tự tay giết thì cũng nhất định bắt buộc tự sát.

Nhất định là vậy.

Rốt cuộc là Cung quý nhân tâm tư bình tĩnh, thấp giọng nói: “Lời này cũng chưa chắc là nói bậy, ta cũng nghe không ít tin đồn”.
Dĩnh phi bị đoạt mất con gái, dung nhan lạnh lùng nói: “Ta đã đưa Cảnh Ngoạn đến Dực Khôn cung thì thấy Hoàng quý phi vừa mới bước ra khỏi Dực Khôn cung, sau đó liền nghe tin Dực Khôn cung nương nương khí tuyệt không lâu”.
Khác quý nhân hé ra mặt cười tuyết trắng: “Nương nương, cho dù chúng ta có chư bộ Mông Cổ mạnh như núi để dựa vào nhưng nương nương công nhiên chửi bới Hoàng quý phi thì cũng không nên!”
Vẻ mặt Dĩnh phi đầy nước mắt, giãy dụa nói: “Bổn cung mặc kệ! Bổn cung chỉ cần đứa con gái của mình thôi!”
Tiếng khóc này làm cho mọi người yên tĩnh trở lại.

Nhóm tần phi Mông Cổ chỉ có Dĩnh phi nuôi dưỡng một đứa con, vị công chúa này đối với các nàng có can thệ thật lớn, Yến Uyển đoạt lại nữ nhi như vậy đúng là không xem Mông Cổ ra gì.

Nàng ta bất quá cũng chỉ dựa vào sủng ái Hoàng đế mà thôi.

Bỗng thấy có một thân ảnh gầy chậm rãi thong thả bước đến.

Ngữ điệu của nàng trầm thấp nhưng lại nói năng có khí phách: “Chửi bới sao? Những lời này trong cung có nhiều rồi”.
Mọi người vội vàng hành lễ nói: “Du phi nương nương”.
Hải Lan ôn nhu nói: “Đứng lên hết đi”.

Nàng đến gần Dĩnh phi, ghé sát bên tai nàng nói nhỏ: “Biết hài tử của muội bị người khác cướp đi, ta là muốn đến giúp muội”.
Trên mặt Khác quý nhân hiện lên một tia không tin, Hải Lan đã mất Hoàng hậu dựa vào, mất con, nàng giờ đây vô sủng thì giúp được gì chứ? Hải Lan tựa hồ đoán được tâm tư mọi người, nhẹ giọng nói: “Cái mấu chốt của việc đoạt Thất công chúa là muốn đả kích Dĩnh phi, cũng muốn áp đảo tần phi Mông Cổ, làm cho nàng ta xưng hùng chốn hậu cung”.
Lời của nàng cực nhẹ nhưng đủ làm cho mọi người ở đây chấn động.
Cung quý nhân chợt hiểu được: “Có Thất công chúa trong tay thì Dĩnh phi nương nương thế nào cũng hướng tới nàng ta cúi đầu”.

Nàng hừ nhẹ một tiếng: “Nữ tử Mông Cổ chúng ta không khinh nhẹ người khác nhưng cũng không để người khác làm nhục”.
Hai mắt Dĩnh phi đẫm lệ, nàng nắm thật chặt tay Hải Lan, thấp giọng nói: “Ta đã nhìn thấy, Cảnh Ngoạn cũng đã thấy”.
Mấy ngày này nỗi lòng của Hoàng đế không tốt, ẩm thực dâng lên rồi cũng mang ra, chỉ nói khẩu vị Hoàng đế không tốt.

Ngự thiện phòng cùng Kính Sự phòng sốt ruột, cũng không biết phải làm sao.

Ngự tiền là Tiến Trung, Tiến Bảo bên cạnh, hai thái giám thường ngày lanh mồm lanh miệng cũng không biết vị chí tôn Dưỡng Tâm điện kia rốt cuộc là làm sao.

Thái hậu tuy rằng quan tâm nhưng cũng là trầm trụ khí.

Thừa dịp Hoàng đế đến thỉnh an, liền cùng hắn nói vài ba câu.
Theo lẽ thường Hoàng đế đối với Thái hậu cung kính, lại nói: “Khí sắc Hoàng ngạch nương vô cùng tốt”.
Thái hậu hơi cười: “Có cái gì không tốt chứ, người già đi rồi, cũng lười lo lắng.

Tâm tư nhẹ nhàng thì khí sắc tự nhiên cũng sẽ không kém”
Thái hậu nói vậy, làm sao Hoàng đế không rõ.

Hắn tựa hồ không muốn nói đến đề tài này.


Thái hậu thấy Hoàng đế không mở miệng, liền nói thẳng: “Tang nghi Ô Lạp Na Lạp thị, ai gia cũng có đi đến.

Rốt cuộc nàng ta không bị phế hậu, tang nghi này cũng quá đơn giản rồi”.

Hoàng đế tựa hồ oán hận thâm hậu, ngữ điệu bình tĩnh không hề gợn sóng: “Nàng ta không thích làm Hoàng hậu của nhi thần, tang nghi là dựa theo lễ nghi của Hoàng quý phi.

Cũng coi như làm thỏa mãn ước nguyện của nàng ta”.
Thái hậu nhẹ nhàng cười: “Lời này chính là hờn dỗi.

Hoàng đế không cho nàng ta được hưởng thân phận Hoàng hậu, cùng Hoàng đế hợp táng, tất nhiên là bởi vì trong lòng tức giận.

Đường đường là Hoàng hậu mà bị giáng xuống thành Hoàng quý phi, chôn chung với địa cung Thuần Huệ Hoàng quý phi.

Xem ra cũng quá lắm rồi”.
Hoàng đế mi tâm vừa động, có tâm sự vô hạn bị gây xích mích, hắn do dự thật lâu, mới thấp giọng nói: “Ô Lạp Na Lạp thị oán hận nhi thần, tất nhiên sẽ không muốn sau này hợp táng cùng với nhi thần.

Nàng ta nằm bên cạnh Thuần Huệ Hoàng quý phi cũng tốt, để cho có người bầu bạn với nàng ta”.
Thái hậu hiểu được sự nan giải của Hoàng đế nhưng mà cũng không dừng truy vấn: “Nhưng sao lại không có thiết bài, cũng không cúng bài, ngay cả lễ tang của dân gian cũng không có?” Thái hậu lớn tuổi, mắt không còn trong trẻo như trước nên không nhìn ra thần sắc Hoàng đế hơi động đậy.
Hoàng đế có chút uể oải, lộ ra vài phần yếu đuối: “Ô Lạp Na Lạp thì muốn hướng tới cuộc sống vợ chồng dân gian.

Làm thê tử của nhi thần khiến nàng thống khổ quá”.
Thái hậu thở dài: “Hoàng đế nói như vậy có thể thấy được lời nói của nàng ta, Hoàng đế luôn đặt ở trong lòng, nếu như vậy cần gì phải quyết tuyệt như thế chứ?”
Hoàng đế cực lực cứng rắn tâm định, lãnh đạm nói: “Hoàng ngạch nương, là nàng ta tự sát, cùng nhi thần quyết tuyệt.

Nàng ta đã xin lỗi nhi thần, nhi thần cấm túc nàng ta cũng chỉ muốn trừng phạt nàng ta mà thôi”.
Thái hậu mặc nhiên không lên tiếng, chỉ là bình tĩnh nhìn Hoàng đế.

Trong ánh mắt kia thấy rõ sự tiếc hận, Hoàng đế như thế nào không hiểu chỉ phải nói: “Tất nhiên nhi thần cũng có lỗi với nàng ta”.
“Rốt cuộc Ô Lạp Na Lạp thì đã ở cùng với Hoàng đế từ thời còn ở Vương phủ.

Chẳng lẽ nàng ta đã chết mà Hoàng đế vẫn còn hận nàng ta sao?”
“Nhi thần yêu quý là Thanh Anh năm đó.

Đối với Ô Lạp Na Lạp Như Ý, nàng ta làm nhi thần thất vọng”.

Hoàng đế ảm đạm: “Nói đến thì nhi thần cùng nàng ta cô phụ lẫn nhau.

Nàng ta nhất định oán hận nhi thần.

Năm đó, nàng ta vẫn là Thanh Anh, ngay thẳng, đơn thuần, đối với nhi thần toàn tâm toàn ý.

Đáng tiếc, thời gian đó rốt cuộc cũng không trở về được nữa rồi”.
Những lời này tựa như rút hết khí lực mà Hoàng đế đang chống đỡ.

Hắn còn muốn nói gì nữa nhưng đáy mắt có chút lệ quang, nhất định là nghẹn ngào.Cuối cùng vẫn là Thái hậu nói: “Ô Lạp Na Lạp thị mất, thương tâm nhất vẫn là Vĩnh Cơ.

Hoàng đế không được giận chó đánh mèo lên người đứa nhỏ”.
Hoàng đế nói: “Nhi thần biết chứ.

Vĩnh Cơ cũng là đứa con của nhi thần.

Chỉ là đứa nhỏ này yếu đuối, không có chút hăng hái.

Vĩnh Kỳ lúc trước đâu có như vậy, Vĩnh Kỳ…” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Vĩnh Kỳ đã mất rồi”.
Thái hậu thở dài nói: “Ai gia làm sao không biết Vĩnh Kỳ là đứa con mà Hoàng đế đắc ý nhất chứ.

Nhưng Vĩnh Kỳ có được xuất sắc như vậy cũng là nhờ Ô Lạp Na Lạp thị nhiều năm dạy dỗ”.
Nói tới con nối dòng, thần sắc Hoàng đế dịu đi: “Nếu Vĩnh Kỳ còn sống thì nhi thần sao lại thương tâm đến như vậy? Ngày đó các Hoàng tử đều có mưu đồ bất chính, còn lại tuy rằng có lanh lợi nhưng chỉ là còn nhỏ, không thể vì nhi thần mà phân ưu.

Việc Hoàng tử liên quan đến nàng tảng lập quốc”.
Thái hậu liên tục xua tay: “Việc thừa kế tôn thất không nên sớm nhắc đến.

Hoàng đế ba mươi năm thật sự vất vả, chính là do a ca của Hoàng đế, nhiều nhất là con của Thuần Huệ, Thục Gia cùng với Hoàng quý phi, bọn họ tự nhiên là không thân thiết với nhau”.
Hoàng đế vẫn còn tưởng nhớ Vĩnh Kỳ: “Ô Lạp Na Lạp thị đã mất, Vĩnh Kỳ cũng đã mất.

Vĩnh Cơ được Du phi nuôi dưỡng, cũng coi như an ủi lẫn nhau.

Hoàng ngạch nượng, đứa nhỏ kia còn phải nhờ Hoàng ngạch nương lo lắng chiếu cố”.
Thái hậu hơi vuốt cắm, cha mẹ không hợp đến mức quyết tuyệt như vậy, Vĩnh Cơ sao lại không biết chứ? Tính cách Vĩnh Cơ nặng nề yếu đuối, hơn phân nửa cũng là bởi vì cha mẹ không hợp.

Hoàng đế chỉ sợ trong lòng Vĩnh Cơ có oán hận cho nên mới nhờ Thái hậu chiếu cố.

Cũng chỉ có Thái hậu chiếu cố thì mới trấn được ánh mắt Yến Uyển hướng về Như Ý.
Hoàng đế cũng đang không vui, theo lẽ thường Yến Uyển hằng ngày phải dần đầu nhóm tần phi đến thỉnh an nhưng đã nhiều ngày qua, nàng cũng thật sự vô tâm với hắn.

Cảnh Ngoạn bị bắt đến Vĩnh Thọ cung, không chịu ăn cơm, đúng là muốn tuyệt thực.

Mới đầu Yến Uyển cũng không sốt rốt, tiểu phòng bếp của Vĩnh Thọ cung tay nghề cao hơn Ngự Thiện phòng, phàm là tiểu hài tử thích ăn cái gì thì đều dâng lên trước mắt Cảnh Ngoạn, tin rằng sẽ dụ hoặc được nàng.

Nhưng mà thật kỳ quái, Cảnh Ngoạn là đứa nhỏ tính tình quật cường, đến chết cũng không mở miệng.

Chỉ là uống nước, chứ không ăn, quyết tâm phải về Hàm Phúc cung.
Yến Uyển sợ Dĩnh phi tới làm ồn ào nên liền thừa cơ khoe ra uy nghi Hoàng quý phi của chính mình, muốn răn dạy nàng một phen, chèn ép khí thế.

Nhưng Dĩnh phi lại không đến, nàng ta đang ngập tràn uy thế nhưng lại không có chỗ thể diễn, nghĩ Dĩnh phi sợ nàng cho nên liền chuyển giận thành vui.

Nhưng ai biết được đứa nhỏ kia lại ầm ĩ làm cho nàng đau đầu không chịu nổi, cho dù nàng cố gắng nhẫn nại cũng không được.

Chỉ vì Cảnh Ngoạn chỉ nói đúng một câu: “Ta muốn quay về Hàm Phúc cung, ta muốn quay về với ngạch nương của ta”.
Yến Uyển chán nản nói: “Ta mới là ngạch nương của con”.
Cảnh Ngoạn nói: “Không phải.

Ngươi không phải ngạch nương của ta.

Nếu không trở về Hàm Phúc cung, ta sẽ không ăn cơm”.
Yến Uyển tức giận nói: “Tốt lắm, cho dù ngươi chết đói thì cũng là nữ nhi của ta”.
Cảnh Ngoạn không khóc cũng không nhốn nháo, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện cười lạnh: “Ngươi thật sự thích xem người khác chết lắm đúng không?”
Trong ánh mắt chứa đầy hàn ý kia, bức bách Yến Uyển nhịn không được muốn phát run.

Nàng sợ cái gì? Nàng đã trải qua bao đao kiếm để có được vị trí Hoàng quý phi này nhưng ánh mắt kia xuất phát từ nữ nhi do chính mình sinh ra lại làm cho nàng không hề có sức chống cự.

Cho dù là thua, cũng không biết thua ở chỗ nào.

Yến Uyến oán hận, đúng rồi, nhất định là Dĩnh phi đã dạy dỗ đứa nhỏ như vậy, chắc chắn là vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.