Huyền Lăng lâu rồi không chú ý đến nhan sắc của Nghi Tu, bây giờ nhìn kỹ, hắn thấy nàng dù mang thai nhưng trên mặt không hề bị thâm, hai bên chỉ nổi mỗi cái mụn nho nhỏ thì chợt có cảm giác gần gũi vô cùng. Dựa sát vào nàng, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra nhất thời khiến hắn nhịn không được. Mấy ngày qua, hắn chưa sủng hạnh một phi tần nào.
Kiếp trước, Chu Nghi Tu làm phu thê nhiều năm với Huyền Lăng, mỗi một vẻ mặt mà hắn thể hiện, nàng đều đoán được tâm tình. Hôm nay thấy ánh mắt của hắn trở nên mê ly, nàng biết không ổn rồi. May mà cung nhân đều đã lui ra ngoài, bằng không, nàng chẳng biết nói sao cho phải. Nghi Tu ho nhẹ một tiếng, Huyền Lăng như bị dội cho chậu nước lạnh, thần trí tỉnh táo lại trong giây lát.
Nàng mỉm cười rồi ngồi vào ghế. Huyền Lăng cũng không trách nàng, phụ nữ mang thai không thể đứng lâu. Thấy nàng không tỏ ra vẻ tức giận vì mình không đứng đắn, hắn thở phào một cái, rồi ngồi song song với nàng.
“Nô tì tham ngủ, hoàng thượng đến, nô tỳ còn đang nằm ở trên giường nên nghênh đón vội vàng, y phục không được thỏa đáng, hoàng thượng không trách tội nô tì chứ?” Nghi Tu rót một ly trà rồi đưa cho Huyền Lăng.
Huyền Lăng đón lấy, nhấp một ngụm rồi nhìn nàng đang tựa tiếu phi tiếu* xem mình. Nến đỏ soi sáng gian phòng, hắn chợt thấy gương mặt nàng như ngọc trắng nõn nà, không khỏi thốt ra lời, “Nhàn phi của trẫm quả không giống người thường, dưới ánh nến, thực động lòng người.”
Chu Nghi Tu sửng sốt. Lời của hắn vô tình làm lòng nàng kinh động. Từ sau khi hắn gặp tỷ tỷ, hắn có bao giờ nói ngọt ngào như vậy với nàng nữa đâu? Sống mũi cay cay, Nghi Tu cố kìm nén cảm xúc, “Nô tì thân người mập mạp, hoàng thượng nói vậy chỉ để dỗ nô tì cao hứng thôi.”
Huyền Lăng cười nhẹ, đưa tay qua bàn nắm lấy tay nàng, chợt nghe tiếng leng keng, hắn liền để ý chiếc vòng ngọc của nàng, “Nàng còn mang nó sao...”
“Đây là vật mà nô tì thích nhất, một khắc cũng không rời.” Lúc Nghi tu nói câu này, trong mắt xẹt qua một tia oán hận. Rất may, hắn không nhìn thấy.
Huyền Lăng có hơi mất tự nhiên, hắn đứng dậy, “Trẫm còn có tấu chương, trước mắt phải quay về Nghi Nguyên điện. Ngày khác trẫm sẽ đến thăm nàng, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cung tiễn Hoàng thượng.” Nghi Tu hơi khuỵu gối. Tiễn Thu đợi Hoàng đế đi rồi mới tiến đến đỡ nàng, thấy nàng vẻ mặt khác thường mới lo lắng hỏi, “Nương nương có chỗ nào không thoải mái ạ? Nô tỳ sẽ ngay lập tức gọi ngự y đến!”
“Không cần. Bản cung vẫn tốt, chỉ là nhiều tháng rồi, chân có hơi đau một chút.” Nghi Tu ngăn lại thị tỳ tâm phúc. Nàng không thể làm ra vẻ thờ ơ trước mặt Huyền Lăng, nhưng ít nhất, tình cảm của nàng đối với hắn đã dần dần phai nhạt.
Tiễn Thu thập phần cẩn thận, dìu nàng vào giường trong nghỉ ngơi.
Huyền Lăng trở lại Nghi Nguyên điện, bỏ qua phút xao lòng ở chỗ Nghi Tu, toàn tâm toàn ý xử lý vụ án.
Ngày hôm sau, Huyền Lăng ra ý chỉ về án sát phu của Ninh An. Nàng ta bị tước bỏ phong hào quận chúa, phế làm thứ dân, giữ đạo hiếu ba năm rồi đưa vào am ni cô tu hành sám hối, cả đời không được tái giá; lại đối với Uy Viễn Đại tướng quân an ủi một phen, phong làm Trấn Nam hầu, ban thưởng một tòa trạch lớn, trăm lượng hoàng kim.
Đám đại thần thấy Hoàng thượng xử lý nghiêm minh, công bằng thì không dám nói gì nữa. Đại Tướng quân lĩnh chỉ tạ ơn. Một hồi phong ba đã được giải quyết êm thấm.
Về phần Ninh An, nàng ta cũng không còn làm bên nào lo lắng. Trung Hoằng vương yêu con như mạng, còn tưởng sắp phải đi nhặt xác của nữ nhi, dẫu sao Uy Viễn Tướng quân rong ruổi nhiều năm trên sa trường, cá tính bướng bỉnh, tiên đế nhiều lúc còn phải kiêng nể. Nào ngờ, bây giờ hắn biết được nàng ta chỉ bị phạt xuất gia tu hành thì nhất thời cao hứng. Vương phủ dưỡng ra nữ nhi nhiều năm như vậy, đâu có đem ra chém giết được.
Sự tình bình ổn, Nghi tu cũng sắp đến ngày sinh nở.
Đoan Quý tần đang hàn huyên ở điện Chiêu Dương, Hội Xuân bị trêu, khiến mấy cung nhân cười ngả cười nghiêng, bất thình lình, sắc mặt Nghi Tu trở nên trắng bệch. Nàng ôm bụng không kịp thở, tà váy thấm đẫm nước.
Tiễn Thu chưa nhìn thấy người ta sinh con bao giờ, nhất thời tay chân nàng ta cuống cuồng cả lên. Đoan Quý tần quyết đoán hơn. Nàng nhanh chóng đỡ Nghi Tu vào trong rồi sai người gọi thái y và bà đỡ, lệnh cho Tú Hạ đi Dinh Ninh cung và Nghi Nguyên điện bẩm báo.
Không lâu sau đó, Huyền Lăng chạy đến, cùng lúc, Trúc Tức cô cô bên người Thái hậu tiến vào. Đây là đứa con đầu tiên của Hoàng thượng, ai nấy đều hết mực coi trọng.
“Hoàng thượng ngồi xuống trước đã, Nhàn phi muội muội có lẽ lát nữa mới sinh.” Đoan Quý tần khuyên nhủ Huyền Lăng, vỗ vỗ vào bàn tay hắn như khi còn nhỏ. Hắn nhìn đôi mắt nàng đầy vẻ bình tĩnh cũng thấy trong lòng yên ổn phần nào, nhưng vẫn như cũ có lo lắng, “Trẫm nghe nói, nữ nhân khi sinh con đều sẽ kêu rất thảm, nhưng Nghi Tu không... Chẳng lẽ?”
“Hoàng thượng, chư vị thái y đều đã ở bên trong, lại có thêm bà đỡ nhiều kinh nghiệm, muội muội tất vạn sự bình an. Người hoảng sợ như vậy, thì muội muội phải làm sao bây giờ?” Đoan Quý tần ôn hòa nói.
“Quý tần nói rất phải. Nhàn phi nương nương cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ vì hoàng thượng hạ sinh long tử.” Lời của Trúc Tức cô cô khiến Huyền Lăng bình tĩnh lại, không đi tới đi lui nữa.
Trong phòng sinh, không khí vô cùng căng thẳng. Tiễn Thu cùng nhóm thị tỳ bận việc luôn tay. Nội điện và ngoại điện dùng mấy tấm bình phong che chắn. Người trong nội điện chỉ được phép ra, không được phép vào, nếu có gì cần thì nói vọng qua bình phong. Bên hành lang, Hội Xuân đang nhóm bếp lò.
Sắp xếp đâu ra đó xong xuôi, Tiễn Thu đi vào nội thất. Chu Nghi Tu nằm ở trên giường kêu hừ hừ.
“Nương nương, Hoàng thượng và Trúc Tức cô cô ở bên cạnh Thái hậu đều đến cả rồi.” Tiễn Thu đứng một bên, nhìn chủ tử nhíu mày, trên trán đầy mồ hôi mà trong lòng không khỏi sốt ruột.
Chu Nghi Tu gắng sức nói, “Ta... ta biết rồi.” Nàng không còn hơi để tiếp tục.
Bà đỡ cầm khăn nóng đắp lên trán nàng, “Nhàn phi nương nương, người đừng hoảng hốt, phải giữ lại phần sức này để sinh hạ. Người nhất định sẽ sinh ra hoàng tử.”
Nghi Tu cố gắng thả lỏng người... “A-----!” Một cơn đau truyền đến, nàng thét chói cả tai.
“Sắp sinh rồi! Nương nương, mau dùng sức!” Mấy bà đỡ lập tức vây lấy nàng.
“A!!!” Nghi Tu cảm thấy tay chân đều đau đớn, tiếng thét càng lúc càng chói tai. Tiễn Thu sợ tới mức run rẩy cả người, hai tay che miệng lại, không dám bật ra tiếng khóc.
Một bà đỡ mừng rỡ nói, “Đã lộ đầu ra rồi! Nương nương, người dùng sức hơn nữa, sắp xong rồi!”
Lời của bà ta giống như phương thuốc quý ngàn năm hiếm gặp. Chu Nghi Tu quyết tâm dồn hết sức lực cuối cùng đẩy đứa nhỏ ra. Tóc bết lại trên trán nàng, ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi rơi vào mắt, nàng mơ hồ không nhìn rõ được bất cứ ai. Lúc này, trong đầu nàng chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Nàng và đứa nhỏ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không!
“Nương nương, người cố lên một lần cuối, dùng sức...!” Bà đỡ thúc giục.
Nàng cắn môi dưới thật chặt, trút hết sức lực của mình vào phút cuối cùng rồi ngất đi. Ngay lúc đó, tiếng trẻ sơ sinh òa khóc vang khắp cả điện.
Huyền Lăng mừng rỡ, định chạy vào trong xem sao thì bà đỡ cũng vừa ra, quỳ lạy hắn, “Chúc mừng hoàng thượng! Nhàn phi nương nương đã sinh hạ một hoàng tử. Mẫu tử bình an!”
Toàn bộ cung nhân Chiêu Dương điện nhất tề quỳ xuống, “Chúc mừng hoàng thượng và nhàn phi nương nương có hoàng tử!”
Huyền Lăng mừng như điên, vội nói, “Truyền ý chỉ của trẫm, ban cho Chiêu Dương điện thêm ba tháng tiền tiêu!”
Xong xuôi, hắn mới nhớ đến Chu Nghi tu, liền hỏi, “Nhàn phi thế nào rồi?”
Thái y bẩm báo, “Hồi hoàng thượng, nương nương chỉ là mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại thì sẽ khỏe.”
“Tốt. Trẫm vào thăm nàng.” Hoàng thượng đợi cho bên trong thu dọn sạch sẽ rồi mới tiền vào nội điện.
Chu Nghi Tu chìm trong ảo mộng. Nàng thấy bản thân mình trở lại ngày còn là một phế hậu nơi lãnh cung. Trước mặt nàng, Nhu Tắc ôm một đứa nhỏ mới sinh còn bọc tã lót. Nàng ta nhìn nàng, ánh mắt cao cao tại thượng ra vẻ bố thí tình thương như ngày trước ở Chu phủ, “Muội muội, ngươi yên tâm. Ta sẽ xem nó như con ruột của mình.”
“Không! Ngươi dựa vào cái gì mà cướp con của ta? Trả con cho ta!” Nàng nổi điên, chạy đến giật lấy, nhưng làm thế nào cũng không bắt được Nhu Tắc, thậm chí một góc áo cũng không có khả năng sờ tới. Nàng liều mạng nhảy về phía trước, phát hiện mình đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, rồi lịm đi.
Bừng tỉnh dậy, ánh mắt Chu Nghi Tu đột nhiên trợn to, cái gì cũng nhìn mờ ảo. Một hồi sau, nàng mới bình tĩnh lại được. Huyền Lăng ngồi bên cạnh. Gương mặt anh tuấn của hắn tràn đầy tình yêu thương, quan tâm nàng, “Ái phi, trẫm ở đây này.”
Mái tóc dài của Nghi Tu xõa ra khắp giường. Nàng liếc nhìn hắn, trong ánh mắt tỏa ra một tia lạnh lùng, không còn chút tình cảm. Huyền Lăng chột dạ, vội nhìn nàng, nhưng hắn không thấy gì khác thường cả. Nàng lấy lại sự bình tĩnh, cố làm ra vẻ mặt thẹn thùng.
“Hoàng thượng à...” Nghi Tu thiếp đi khá lâu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Huyền Lăng cười với nàng, “Ái phi vì trẫm mà hạ sinh hoàng tử, nàng vất vả rồi.”
Chu Nghi Tu mím môi, cười yếu ớt.
“Trẫm quá mừng nên quên mất là nàng còn chưa thấy đứa nhỏ. Tiễn Thu, ngươi ôm hoàng tử qua đây.”
Tiễn Thu vâng dạ rồi lập tức đưa nhũ mẫu đến. Tiểu hoàng tử đã được tắm rửa sạch sẽ, bọc trong mấy lớp tã lót trắng phau. Nghi Tu nhịn không được, muốn nhìn xem con của mình, nhưng hai tay nàng không còn sức để chống lưng ngồi dậy. Huyền Lăng thấy thế liền đỡ nàng. Hội Xuân vội vàng lót thêm gối cho nàng dựa vào.
Nhũ mẫu tiến lên. Huyền Lăng xốc lại tã lót bao ngoài, lộ ra đứa nhỏ. Mắt nó còn chưa mở ra, xung quanh miệng đầy một bụm nước miếng.
Đứa trẻ mới ra đời còn giữ hình dáng nhăn nheo, nhưng trong mắt Nghi Tu, chỉ cần là con của nàng thì tốt rồi. Nàng ứa nước mắt, khuôn mặt đẫm lệ yêu thương.
“Sao lại khóc rồi? Người đâu, ôm hoàng tử ra ngoài đi.” Huyền Lăng vẫy tay, ra lệnh cho nhũ mẫu lui, còn mình thì an ủi Nghi Tu.
“Nô tì đã nghĩ, không biết sau khi sinh hạ có còn phúc được nhìn mặt con hay không, bây giờ thấy rồi, nô tì nhất thời xúc động.”*
*Thời cổ đại, phụ nữ sinh con luôn trong tình cảnh thập tử nhất sinh, vì vậy nàng mới có ý nghĩ này.
Huyền Lăng nghe xong thì cười, “Nói bậy cái gì đó? Hoàng nhi rất tốt, nàng cũng rất ổn. Mẫu tử bình an, trẫm mừng còn không kịp!”
Mặc dù thân mình Chu Nghi Tu mệt mỏi đau nhức, nhưng nhìn thấy con ra đời mạnh khỏe, trong lòng nàng vui mừng vô cùng, còn hơn là được cho ăn mật đường ngọt thơm.
Bất chợt, Lý Trường tiến vào bẩm báo, “Hoàng thượng, có tin về chiến sự Tây Nam của Mộ Dung tướng quân.”
“Ái phi nghỉ ngơi trước, sau khi xong việc trẫm sẽ đến thăm nàng.” Huyền Lăng phủi phủi áo bào rồi đứng dậy rời đi.
Đợi đến khi ngự giá đi khỏi, Chu Nghi Tu mới vẫy Tiễn Thu đến bên giường, “Thái hậu đã gặp đứa nhỏ chưa?”
“Hồi nương nương, Trúc Tức cô cô đã xem hoàng tử rồi về bẩm báo với Thái hậu. Thái hậu còn ban thưởng cho người rất nhiều đồ.”
Nàng nghe xong, nhắm hai mắt lại, “Chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi. Muốn ả nhũ mẫu trung thành, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.”
Tiễn Thu nhún người một cái, “Nô tỳ đã hiểu. Nương nương yên tâm.”
Thái hậu ở Di Ninh cung biết được Huyền Lăng có người kế tục, chân mày nhướng lên mừng rỡ, nói với Trúc Tức cô cô, “Ánh mắt của ai gia không nhìn lầm người. Nhàn phi quả nhiên không phụ kỳ vọng của ai gia.”
“Thái hậu nhìn xa trông rộng. Lần này Nhàn phi nương nương hạ sinh hoàng tử, thực là một đại hỷ sự.” Trúc Tức phụ họa theo nàng.
Vui mừng qua đi, Thái hậu thở dài, “Hoàng tử đã sinh hạ rồi, lẽ ra Hoàng thượng nên... Ai gia thật không dám nghĩ đến, hắn lại lật lọng đối với Nghi Tu. Vốn dĩ không phải ...”
“Hoàng thượng đã nhất quyết đón Đại tiểu thư vào cung, chỉ e người không đổi ý đâu.” Trúc Tức cô cô nghĩ đến mấy lần Hoàng đế đề cập với Lễ bộ vài việc, trong lòng không khỏi bất an.
“Ai gia vốn định nhường hắn một bước, đợi cho đứa nhỏ ra đời rồi tính tiếp. Vả lại, vì chuyện của Ninh An, thanh danh của Nhu Tắc không còn tốt như trước. Ai gia nghĩ hắn đã bỏ ý định đó rồi, nào ngờ hắn vẫn cố chấp không buông...” Nhắc đến con trai, Thái hậu lắc đầu.
“Hoàng thượng từ nhỏ đã bướng bỉnh. Bản thân người nhìn trúng Đại tiểu thư, nào sẽ dễ dàng buông tay? Nhưng mà Nhàn phi nương nương vừa mới sinh xong, hoàng thượng lại quá hấp tấp, chỉ sợ làm nàng bị kinh động...” Trúc Tức cô cô là người lõi đời*, dĩ nhiên nói ra ngay điểm mấu chốt.
*sành đời, hiểu đời
“Ai gia cũng là đang lo lắng điểm này. Dù sao cũng nên chờ cho đứa nhỏ đầy tháng đã. Nghi Tu lần này lập công lớn, Hoàng đế nên giữ thể diện cho nàng.” Thái hậu nhìn bức họa Quan Âm trên tường, gương mặt vẫn lộ ra vẻ sầu não không thôi.