Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 39-2




Tào Cầm Mặc không có được dung mạo rực rỡ, nhưng ít nhất có được tư thái tao nhã của một tiểu thư nhà giàu. Nàng ta cúi đầu, dáng vẻ vô cùng lễ phép, nói, “Thần nữ Tào Cầm Mặc tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu. Nguyện Hoàng thượng, Hoàng hậu phúc thọ an khang.” 

"Phụ thân ngươi ở Hàn Lâm viện. Nói vậy, ngươi được đọc rất nhiều sách, đã đọc qua sách gì rồi?” Huyền Lăng hỏi.

"Hồi Hoàng thượng, thần nữ ngu dốt, gia phụ đã dạy từ nhỏ “nữ tử không tài mới là đức”, chỉ bảo thần nữ học một ít thêu thùa may vá.” Trước có Mộ Dung Thế Lan rạng ngời như ánh lửa, sau có Hà Diễm Thu Tiền xinh đẹp tựa những áng mây màu, Tào Cầm Mặc ngược lại dịu dàng như dòng nước hiền hòa, thực khiến người ta cảm giác mới mẻ. 

"Ngươi có thể làm tròn bổn phận của nữ tử, tốt lắm, lưu lại đi.” Huyền Lăng gật đầu nói. 

Đến nhóm tú nữ cuối cùng, Huyền Lăng [[[[d[i[e[n]danLeQUYdo]n] không để tâm nhìn kỹ, lướt qua danh sách một hồi cũng chẳng có hứng với ai, liền vẫy tay, bảo các nàng rời khỏi điện. Nội thị chuẩn bị mở miệng, bất thình lình, một tú nữ lên tiếng, “Thần nữ ngàn dặm xa xôi đến đây, thầm mong được Hoàng thượng để ý một lần, nào ngờ Hoàng thượng chỉ làm cho có lệ, thần nữ quả là uổng công đợi chờ rồi.” 

Nội thị quát lớn, "To gan! Dám vô lễ trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu!” 

Huyền Lăng ngăn lại, “Người vừa nói là ai?” 

Một tú nữ mặc áo đỏ màu quả lựu quỳ xuống, đáp, “Thần nữ Lữ Doanh Phong tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.”

"Người cũng như tên, tuy có chút hấp tấp, nhưng lại là một cô nương nhanh mồm nhanh miệng, thẳng thắn thật thà.” Chu Nghi Tu mỉm cười, quay đầu qua nhìn Huyền Lăng, nói, “Hoàng thượng thấy sao?”

Huyền Lăng cười, nói, "Trông cũng được lắm. Ngươi từ đâu đến?”

Thái giám Tư lễ liền trả lời, Con gái của Tham tướng Ích Châu Lữ Cường – Lữ Doanh Phong, năm nay mười sáu tuổi.”

"Lưu lại đi, trẫm muốn nhìn kỹ ngươi hơn một chút.” Huyền Lăng vừa vung tay, nội thị liền đặt bút viết. 

Lữ Doanh Phong nghe tên mình được lưu lại, nàng ta không vội đứng dậy mà tiếp tục nói, “Đa tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu. Xin Hoàng thượng, Hoàng hậu khoan thứ cho tội liều lĩnh của thần nữ.”

"Biết sai có thể sửa, dám làm dám chịu, quả nhiên là phong thái hào sảng của nữ nhân đất Thục.”

Huyền Lăng cười, nói, "Hoàng hậu đã nói ngươi biết sai có thể sửa, sao trẫm lại trách ngươi được? Đứng lên đi.”  

"Đa tạ sự khoan dung, độ lượng của Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Lữ Doanh Phong đứng dậy. Chu Nghi Tu khẽ liếc nhìn nàng ta. Dáng vẻ đoan trang, có chút rụt rè, khóe miệng hiện lên nét cười xinh xắn, khiến cho ai nấy đều nảy sinh cảm giác thân thiết...

Tuyển tú xong xuôi, Chu Nghi Tu trở về điện DiieenDAnLeQUyyyDooon Chiêu Dương để nghỉ ngơi. Sau một ngày dài, nàng mệt mỏi đến mức mỗi khi cử động đều nghe tiếng xương cốt. Tiễn Thu nói, “Nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng để tắm, nương nương ngâm mình, gân cốt giãn nở sẽ thoải mái hơn.”

Chu Nghi Tu tắm xong rồi đi ra, Huyền Lăng sớm đã chờ nàng ở bên ngoài. Nàng nằm xuống bên cạnh hắn, “Hoàng thượng, hôm nay tuyển được nhiều vị muội muội như vậy, sau này trong cung sẽ náo nhiệt lắm.”

Huyền Lăng nói, "Tiểu Nghi ghen à?” 

Hai người nằm sát nhau. Chu Nghi Tu không câu nệ việc thủ lễ như kiếp trước nữa, nàng trợn mắt với hắn, sẵng giọng, “Nô tì không có nhỏ mọn như vậy đâu. Nếu Hoàng thượng thích thì cứ tiếp tục tuyển thêm vài vị tài nữ vào.”

"Nếu sớm biết Tiểu Nghi rộng lòng như vậy, trẫm đã chọn thêm vài người rồi. Không bằng ngày mai truyền chỉ, gọi tất cả các nàng tới đây, trẫm xem lại một lần nữa, bảo đảm không có con cá nào lọt lưới đâu.” Huyền Lăng cười, trêu chọc nàng.     

Chu Nghi Tu giận dỗi, la lên, “Hoàng thượng chỉ biết trêu chọc nô tì! Nếu Thái hậu biết, chắc chắn người sẽ quở trách nô tì làm ra chuyện khiến gà chó không yên...”

"Trẫm sẽ cầu tình cho Tiểu Nghi ở trước mặt Thái hậu.” Huyền Lăng ôm Chu Nghi Tu vào lòng. Hai người “lăn qua lăn lại” một hồi.

Xong “việc”, Huyền Lăng mới nói, “Tiểu Nghi thấy Mộ Dung thị thế nào?”

"Con gái nhà Tướng quả là có phong thái hào hùng, hiên ngang. So với Đoan phi, tỷ ấy cũng xuất thân con nhà Tướng, tính tình ngược lại vô cùng trầm tĩnh.     

Huyền Lăng nói, "Nguyệt Tân vào cung từ nhỏ, bị những quy củ trong cung ràng buộc. Tuy rằng nàng ấy cư xử lễ độ, rốt cuộc vẫn là có chút khô khan. Không bằng so với Mộ Dung thị, tiêu sái hào sảng.”

Chu Nghi Tu nhìn Huyền Lăng, biết hắn đang nhớ lại Mộ Dung Thế Lan lúc tuyển tú, nàng nói, “Hoàng thượng vừa ý Mộ Dung thị như thế, nô tì cũng nên cân nhắc một chút về vị phân của nàng ấy một chút.” 

Huyền Lăng khẽ cười, nói, "Không phải là nàng đang ghen đó chứ? Nói đến Mộ Dung thị, dù sao cũng là phi tần, kém xa so với Tiểu Nghi nhiều lắm. Theo ý trẫm, cho nàng ấy làm Chính ngũ phẩm Tần đi, ban thưởng phong hiệu “Hoa”. 

"Ý của Hoàng thượng, nô tì vốn không nên phản đối. Chỉ là có một vài người cũ trong cung vẫn còn chưa vượt quá Ngũ phẩm. Mộ Dung muội muội mới vào cung đã được phong Tần, lại được Hoàng thượng ban thưởng phong hiệu, như vậy có quá mức nổi bật hay không? Nô tì sợ Mộ Dung muội muội bị làm khó.”

Kiếp trước, Hoa phi dám ra mặt chống đối Chu Nghi Tu, không để Hoàng hậu như nàng vào mắt, tất cả đều do Huyền Lăng sủng ái, cưng chiều nàng ta quá mức. Kiếp này, nếu nàng còn nhượng bộ Huyền Lăng, Hoa phi không chừng sẽ tiếp tục ngồi lên đầu nàng...

Huyền Lăng nghe xong, nói, "Nếu đã vậy, Tiểu Nghi nghĩ cách xem?”

Chu Nghi Tu nói, "Hoàng thượng nhìn trúng Mộ Dung muội muội, đó là phúc của nàng. Theo nô tì thấy, trước tiên cứ ban thưởng phong hiệu, còn chuyện Tần vị thì tạm thời gác lại. Đợi sau khi dien.danj. le. quy.donn nàng vào cung, nếu thực sự được Hoàng thượng yêu thích, lúc đó ban thưởng cũng không muộn. Danh chính ngôn thuận, nhất định sẽ không ai dám cười chê.” 

Huyền Lăng cân nhắc một chút rồi nó, "Nếu phong nàng ấy làm Tần, ai nấy đều sẽ cho rằng nàng ấy nhờ vào gia tộc mà vinh quang, như vậy quả là có chút không hay. Thôi thì phong nàng ấy làm Lương viện. Phi tần mới vào cung, vị phân không cần cao quá, tránh việc các nàng sinh ra kiêu ngạo.”

"Nô tì sẽ làm theo ý của Hoàng thượng, sắp xếp Mộ Dung thị làm Lương viện. Sau khi vào cung, nàng có vị phân cao nhất, như vậy cũng thể hiện sự coi trọng của Hoàng thượng đối với nàng, được không?” 

Huyền Lăng gật đầu, nói, "Cứ làm như thế đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.