Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 34: Ở chung




"Công công thỉnh chờ một chút, ta đi thay đổi kiện quần áo." Trần Mạn Nhu tuy rằng kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cười khanh khách, mang theo vài phần vui mừng, nhẹ nhàng hành bán lễ với Lưu Thành, Lưu Thành nhanh chóng né tránh: "Tiểu nhân không dám, Trần phi nương nương thỉnh đi thôi, chỉ là nhanh một chút, Hoàng thượng còn chờ ở Càn Thanh cung."

"Hảo." Gật gật đầu, Trần Mạn Nhu nhanh chóng mang theo Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan vào phòng, vừa đi vứa thấp giọng phân phó nói: "Nhanh, Đối Nguyệt, ngươi đi tìm bộ nhu váy nguyệt sắc, phối hợp với đai lưng cùng hà bao màu trứng muối. Tẫn Hoan, sơ cho ta lưỡng bả đầu, chọn trang sức mộc mạc một chút."

Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan lập tức bắt đầu bận rộn, một người vội vàng tìm quần áo, còn có nguyên bộ túi hương cùng hà bao linh tinh để phối hợp cùng quần áo, còn lại một người khác thì vội vàng chải đầu tóc mang trang sức thoa son phấn các loại.

Đang lúc Tẫn Hoan cầm son môi đưa cho Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu bỗng nhiên bắt lấy tay Tẫn Hoan, hơi hơi dừng một chút lắc đầu nói: "Không cần cái này, thời điểm chúng ta tiến cung có mang soi môi màu hồng nhạt, dùng cái đó đi."

Tẫn Hoan cùng Đối Nguyệt đều là người thông minh , thấy Trần Mạn Nhu hôm nay chọn đều là một ít đồ hơi mộc mạc, liền hiểu được ý tứ Trần Mạn Nhu, vì thế lại nhanh lục tung, tranh thủ không để cho trên người Trần Mạn Nhu xuất hiện loại sắc thái diễm lệ.

May mắn Trần Mạn Nhu đã quy định sẵn phương hướng đại khái, cho nên hai người cũng không đến mức luống cuống tay chân, không đến thời gian một nén nhang, liền cao thấp thay đổi toàn thân Trần Mạn Nhu một lần, đến nội y cũng đều thay đổi.

Tình hình chung là, sau khi bạn giá, Hoàng thượng đều lưu phi tần bạn giá ở lại Càn Thanh cung nghỉ ngơi, chờ đi ngủ nhất định phải cởi quần áo, Hoàng thượng phát hiện ngươi cư nhiên mặc áo trong màu đỏ thẫm, có thể thấy được bộ dáng bên ngoài đều là giả vờ. Vốn công phu trên mặt ngươi đều làm tốt, vì một việc này thì thật lãng phí. Còn để Hoàng thượng lưu lại ấn tượng là người trong ngoài không đồng nhất, chuyên giở trò.

"Lưu công công, chúng ta có thể đi rồi." Chờ giả dạng tốt, Trần Mạn Nhu mang theo Đối Nguyệt ra đến, lần này là đi hướng Càn Thanh cung, tự nhiên là không thể mang người mà trong lòng không biết chủ tử là ai. Đối Nguyệt cười hì hì đứng ở phía sau Trần Mạn Nhu, lúc này nghiêng người tới, đưa cho Lưu Thành một cái hà bao: "Làm phiền Lưu công công."

"Nương nương nâng đỡ." Lưu Thành không dấu vết đem hà bao nhét vào trong tay áo, hành lễ với Trần Mạn Nhu, sau đó đi theo phía sau Trần Mạn Nhu, nhìn nàng lên giá liễn, mới phân phó một tiếng khởi kiệu.

Đến Càn Thanh cung, Trần Mạn Nhu đem các loại tâm tư đều thu hồi, thay biểu tình vui sướng thành biểu tình khủng hoảng, đi vào thỉnh an Hoàng thượng. Hoàng thượng nguyên bản đang phê tấu chương (nguyên văn: sổ con. Mình thấy để ‘tấu chương’ nghe hay hơn), nghe thấy thanh âm Trần Mạn Nhu, cũng chỉ là hơi hơi ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó phân phó một tiếng: "Đổi nước trà."

Trần Mạn Nhu nhanh đứng dậy, đi đến bên cạnh ngự án, thân thủ đem ly trà trên bàn lấy lại đây, sau đó đi đến sườn điện, đem trà lạnh đổi thành trà nóng, mới lại đi tới chính điện, một lần nữa đặt ly trà trên bàn, nàng lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi không xa không gần vừa vặn nhìn không thấy nội dung tấu chương.

Nếu là không có tới Càn Thanh cung, phỏng chừng còn thời gian một nén nhang, Tẫn Hoan có thể đem cơm chiều mang về đi? Ngô, hoặc là, đêm nay có thể ở Càn Thanh cung ké một chút cơm chiều? Chính là hầu hạ Hoàng thượng dùng cơm, thật rụt rè a.

Đợi đợi lát mình nên lựa chọn ăn no hay là lựa chọn ăn không đủ no đây? Để Hoàng thượng lưu lại ấn tượng mình là quỷ chết đói đầu thai, không thế nào được rồi. Hơn nữa, hôm nay mình uống thuốc an thần, không nên có khẩu vị tốt ăn nhiều. Nhưng nếu ăn không đủ no, vạn nhất cả đêm lăn trên giường thì làm sao bây giờ? Không có khí lực lăn a. Còn có, lăn trên giưởng xong, Đối Nguyệt không có biện pháp tiến vào hầu hạ đi? Vạn nhất mình vận khí rất tốt, một lần trúng thưởng, kia không phải tệ hơn sao?

Đang nghĩ nhập thần, chợt nghe Hoàng thượng bên cạnh nói: "Ái phi biết chữ?"

"Hồi Hoàng thượng, cha mẹ thiếp lúc thiếp sáu tuổi liền thỉnh nữ tiên sinh cho thiếp, mặc dù không dám nói tinh thông tứ thư ngũ kinh, nhưng cũng nhận biết đại bộ phận văn tự." Đối mặt ánh mắt Hoàng thượng, Trần Mạn Nhu nhanh phúc thân hành lễ, không dám ngẩng đầu đối diện Hoàng thượng.

Hoàng thượng lại không tiếp tục hỏi câu tiếp theo, mà là tỉ mỉ đánh giá giả dạng hôm nay của Trần Mạn Nhu, thấy nàng một thân mộc mạc, cũng chỉ là lược lược nhíu mày. Trong thâm tâm so sánh, hắn xem càng nhiều nữ nhân xinh đẹp hơn.

Lòng của nữ tử hấu cung thôi, hắn không dám nói hiểu biết cái mười thành, nhưng cũng là tám ~ chín phần mười. Hắn sủng ái Dương quý phi, đứa nhỏ của Dương quý phi đứa nhỏ, tự nhiên là có người nịnh bợ mặc quần áo trắng vài ngày. Chính là Trần Mạn Nhu này, không phải luôn luôn cùng Hoàng hậu thân cận sao?

Hoàng Thượng hơi hơi giật mình, nâng tay nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lập tức hỏi: "Hôm nay như thế nào lại mặc mộc mạc như vậy?"

Trần Mạn Nhu trong lòng kinh ngạc, này vấn đề cùng vấn đề trước hoàn toàn không luên quan, chẳng lẽ Hoàng thượng hỏi người khác, đều là đông một búa, tây một búa?

Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, Trần Mạn Nhu cũng không dám chậm trễ, chạy nhanh hồi đáp: "Trong cung mất mạng người, thiếp không lại mặc quần áo diễm lệ thì không tốt."

"Mạng người? Ngươi là nói là đứa nhỏ của Dương quý phi hay là hai nha hoàn kia?"

Hoàng thượng xem xét quần áo trên người Trần Mạn Nhu, cũng không cho nàng đứng dậy, lại hỏi. Trần Mạn Nhu chân đều đã tê rần, giương mắt nhìn sắc mặt Hoàng thượng một cái, đối diện ánh mắt Hoàng thượng, dọa nàng lập tức lại cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Chỉ đơn thuần vì mạng người, đều không phải là là..."

Không phải là vì đứa nhỏ của Dương quý phi hoặc là hai nha hoàn kia, còn chưa hết lời, Hoàng thượng cũng có thể đoán. Chính hắn cũng không đoán được, cư nhiên là một đáp án như vậy, trầm mặc trong chốc lát, nâng tay nói: "Đứng dậy đi, ngươi thật ra là người có tâm."

Không rõ lời này là tán dương hay là gì khác, Trần Mạn Nhu cũng không dám tùy ý tiếp nhận. Hoàng thượng cũng không tiếp tục đề tài này, tùy tay cầm một quyển tấu chương đưa cho Trần Mạn Nhu: "Ngươi không phải biết chữ sao? Đem tấu chương này đọc cho trẫm nghe."

Trần Mạn Nhu lập tức đem cảnh tượng trong đầu đổi thành cảnh tượng bên trong thanh cung, một nữ nhân ngồi đối diện nam nhân ở trên long ỷ nói —— Hoàng thượng ngài không thể giết mỗ mỗ mỗ, hắn là rường cột nước nhà a, Hoàng thượng nện xuống một ly trà —— hậu cung không thể tham gia vào chính sự! Mỗ phi, ngươi là muốn muốn chết sao?

Trần Mạn Nhu nhất thời giật mình, ngượng ngùng cười nói: "Hoàng thượng, việc này không tốt đi, thiếp là phụ nhân hậu cung, không dám nhìn nội dung tấu chương."

Hoàng thượng tựa tiếu phi tiếu quét mắt liếc Trần Mạn Nhu một cái: "Cho ngươi đọc ngươi liền đọc đi! Không cần nhiều lời, nhanh, đem cái đó đọc xong, cũng đến lúc ăn cơm chiều." Nói xong, thân thủ Hoàng thượng chỉa chỉa một xấp tấu chương bên cạnh.

Trần Mạn Nhu nhịn không được kéo kéo khóe miệng, một chồng như vậy... Xem ra, lúc trước nàng hoàn toàn không cần rối rắm vấn đề ăn no hay là không no, đọc xong đống đó, nàng không đói chết cho là tốt lắm rồi, vẫn là nhanh chóng ăn no đi, bằng không, không chịu nổi a.

Lại cúi đầu nhìn tấu chương trong tay, Hoàng thượng cho đọc, kia ta liền đọc đi, dù sao hậu cung không thể tham gia chính sự cái gì, triều đại này không có rất nghiêm khắc yêu cầu? Cho dù là có cũng làm như không có đi, Hoàng thượng đều không thèm để ý mình lại để ý cái gì a.

Nghĩ, Trần Mạn Nhu đột nhiên sinh ra một cỗ hào hùng, tỷ muốn thành đệ nhất nhân trong hâu cung tham gia chính sự! Võ hoàng thượng (Mình nghĩ ở đây bạn nữ chính nhắc đến ‘Võ Tắc Thiên’), ngài là tấm gương của ta!

"Lấy đi." Không đợi Trần Mạn Nhu kích tình xong, Hoàng thượng lạnh lẽo nói một câu, Trần Mạn Nhu cúi đầu vừa thấy, mặt đỏ lên, hào hung trong long nhanh chóng thu hồi, ho nhẹ một tiếng bắt đầu thì thầm đầy nhịp điệu: "Cung thỉnh thánh an..."

Đọc xong , Trần Mạn Nhu mới phản ứng lại, khó trách Hoàng thượng không sợ nàng tham gia chính sự, căn bản chính là tấu chương thỉnh an! Bên trong một chút nội dung đứng đắn đều không có! Toàn bộ là vuốt mông ngựa!

Mộng nữ hoàng tan biến, Trần Mạn Nhu căm giận trong lòng, trên mặt còn phải mang theo tươi cười tiếp tục lấy tấu chương kế tiếp đọc, chờ đợi tốt xấu gì cũng xuất hiện một ít bát quái, tỷ như con Trương đại nhân cường thưởng dân nữ cái gì. Kết quả thực làm cho nàng thất vọng, tấu chương đều đọc xong, bát quái cũng không xuất hiện.

Hoàng thượng thấy cổ họng nàng có chút ách, có lòng từ bi đẩy qua một ly trà: "Uống ly trà đi." Quay đầu, gọi Lưu Thành một tiếng: "Đi cho người đem bữa tối mang lên, trẫm lập tức đi qua."

Lưu Thành khom người lui ra, Hoàng thượng đứng dậy, cư cao lâm hạ (từ trên cao nhìn xuống) nhìn qua Trần Mạn Nhu đang cầm ly trà, khóe miệng loan loan, thân thủ xoa bóp cái mũi cùn vẻ mặt mê mang Trần Mạn Nhu: "Đi thôi, trẫm nghe thấy của ngươi bụng kêu."

Trần Mạn Nhu đỏ mặt, trong lòng dùng sức sỉ vả phiên bản thu nhỏ lại của Hoàng thượng, nếu không phải tại ngươi kêu ta đọc tấu chương, còn lá đọc một lần nữa canh giờ, bụng của ta sẽ kêu sao, sẽ kêu sao? Mấy bối tử mặt cũng chưa ...

Hoàng thượng nhìn Trần Mạn Nhu dung sức xoắn chặt khan tay, tươi cười trên mặt cũng mang theo vài phần chân ý, nha đầu này, quả thật là người có ý tứ, Hoàng hậu nói đúng, là cá tính đơn thuần, ngày sau, liền sủng vài hơn phần đi.

Trần Mạn Nhu cũng không biết ý tưởng của Hoàng thượng, nàng đi theo bên người Hoàng thượng, chính là thường thường tự cho là thực cẩn thận vụng trộm xem xét ngự thiện trên bàn đâu. Meo meo cái mễ, ngự thiện này, nhưng là so với đồ ăn của nàng đêm đó cao cấp hơn.

"Hoàng thượng, thiếp hầu hạ ngài dùng bữa." Mắt thấy Hoàng thượng tại chủ vị ngồi xuống, Trần Mạn Nhu nhanh chóng tiếp nhận khăn mặt trong tay cung nhân, nịnh nọt cười nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng liếc nhìn nàng một cái, nâng tay đưa đến.

Trần Mạn Nhu động tác nhẹ nhàng lau tay cho Hoàng thượng, đem khăn mặt trả lại cho cung nhân, xoay người mượn chiếc đũa trên đĩa rau, nàng thích nhất là cá dấm đường chua ngọt... Chiếc đũa chuyển một vòng, phóng tới trong bát Hoàng thượng: "Hoàng thượng thỉnh dùng bữa."

Hoàng thượng nhịn cười, nâng nâng cằm: "Cá còn chưa lấy xương đi."

Trần Mạn Nhu nhìn bên cạnh có tiểu ngân nhiếp, tiểu ngân chước, tiểu ngân đũa cùng linh tinh công cụ, thực nhận mệnh cầm lấy lấy xương cá, động tác còn phải nhanh, không thể để cho Hoàng thượng chờ. Đương nhiên, nhanh không có nghĩa là ngươi có thể hoàn thành công tác bình thường, Hoàng thượng nếu như gặp chuyện gì, ngươi chờ bị trị tội đi.

Mắt thấy cá đã lấy xương bò vào miệng Hoàng thượng, Trần Mạn Nhu thực ai oán, nhìn chằm chằm yết hầu Hoàng thượng trong chốc lát, trong lòng âm u chờ đợi Hoàng thượng bị nghẹn, quay đầu gắp một đũa bông cải mình không thích nhất.

Hoàng thượng nhìn lướt qua Trần Mạn Nhu, cũng không đem bông cải bỏ ra, vẻ mặt thập phần bình thường ăn xuống. Trần Mạn Nhu liên tiếp, chuyên môn chọn đồ ăn mình không thích gắp cho Hoàng thượng vài lần, bàn tính của nàng đánh rất tốt, dù sao đợi lát nữa nàng cũng là ăn cơm thừa cua Hoàng thượng, giờ làm cho Hoàng thượng đem món nàng không thích ăn hết, còn lại liền đều là món nàng thích, chờ đến phiên nàng ăn cơm ngon đến chết.

Làm sao nghĩ đến, chờ nàng lần thứ sáu gấp bông cải cho Hoàng thượng, Hoàng thượng ho nhẹ một tiếng: "Xem bộ dáng ái phi, như là thập phần thích ăn bông cải, một khi đã như vậy, phần bông cải này liền ban cho ái phi. Ái phi hầu hạ nửa ngày như vậy, cũng nên mệt mỏi, trước hết ngồi xuống dùng bữa đi, có nhóm cung nhân hầu hạ rất tốt."

Trần Mạn Nhu trợn mắt há mồm, thấy cung nữ bên cạnh lại đây động tác thập phần nhanh chóng đem một mình bông cải lấy ra mang tới phía trước chỗ ngồi của nàng, nàng thực hận không thể lấy bàn tính gõ lên đầu Hoàng thượng.

Trong lòng càng thêm buồn bực, trên mặt lại còn phải cười càng sáng lạn: "Thiếp đa tạ Hoàng thượng ban cho." Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Thiếp không phiền lụy, thiếp nghĩ chờ hầu hạ Hoàng thượng dùng xong bữa tối thì mới dùng, dù sao Hoàng thượng vì nước vì dân làm lụng vất vả cả một ngày, thiếp không thể vì Hoàng thượng phân ưu, cũng chỉ hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa thật nhiều, còn thỉnh Hoàng thượng cho thiếp cơ hội này, cho thiếp có thể biểu đạt tình cảm tôn kính, kính yêu, sùng bái của thiếp đối với Hoàng thượng."

Một câu nói xong, thời gian tạm dừng mọt chút cũng không có, Hoàng thượng cười vui vẻ, vẫn không theo ý nguyện Trần Mạn Nhu, thực rõ ràng khoát tay nói: "Trẫm biết tâm ý của ngươi là được, nhanh ngồi xuống đi, đây là thánh chỉ."

Trần Mạn Nhu thực muốn làm biểu tình tương phản với biểu tình hiện tại, chỉ tiếc, không dám làm, đành phải duy trì biểu tình hiện tại tạ ơn: "Thiếp lĩnh chỉ, tạ Hoàng thượng ân điển."

Bông cải thật tình rất khó ăn a, trong lòng một bên rơi lệ một bên nhớ tới, Trần Mạn Nhu rất gian nan nuốt xuống đồ ăn trong miệng. Thời điểm lại thống khổ nhấc chiếc đũa, trong bát bỗng nhiên có thêm thịt bò, cá đã lấy xương!

Trần Mạn Nhu nhãn tình sáng lên, nhưng vẫn cẩn thận ngẩng đầu nhìn xem, phát giác người đưa nàng đĩa rau là Hoàng thượng, lập tức kinh sợ chuẩn bị đứng dậy tạ ơn, Hoàng thượng thân thủ đè nàng xuống: "Không cần đứng lên, nhanh ăn đi, trong chốc lát lạnh ăn không tốt."

Hoàng thượng ngươi thật sự là người tốt, sau khi dùng ánh mắt biểu đạt những lời này, Trần Mạn Nhu liền nhanh chóng cúi đầu bắt đầu ăn, không ăn sẽ chết đói a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.