Tiêu Bạch thanh âm ôn nhu mang theo thân thiết- Vũ nhi, bị thương chỗ nào? Ta giúp ngươi xoa xoa.
Quân Phi Vũ thân thủ vội vã ngăn trở
hắn- Ko cần, Tiêu công tử, loại sự tình này Tình nhi đến là được rồi.
Chúng ta bây giờ đã ko còn quan hệ, ngươi cũng ko cần phải lại ủy khuất
mình.
Tiêu Bạch tro lòng cứng lại, con ngươi đen tro nháy mắt trở nên ám trầm- Vũ nhi, ta ko có ủy khuất chính mình.
Quân Phi Vũ chống tay đứng dậy nhìn hắn, khóe môi câu dẫn ra nhàn nhạt châm chọc- Các ngươi trước đây ko phải
rất muốn tự do sao? Hảo, ta cho các ngươi! Đêm qua là ai hạ thuốc, ta
cũng ko cần với các ngươi tính toán. Bất quá, các ngươi nếu như cho rằng như vậy là có thể thay đổi quan hệ giữa chúng ta, vậy 10 phần sai. Tiêu Bạch, Quân Phi Vũ ta mặc dù tro mắt các ngươi là 1 người ngu ngốc,
nhưng các ngươi nhớ kỹ, coi như là người ngu ngốc cũng phải có tôn
nghiêm, có chí khí, tôn nghiêm của ta cũng ko cần các ngươi tới khiêu
khích.
Tiêu Bạch yên lặng nhìn nàng, nhìn nàng
kia vi dương khởi hạ ba kiêu ngạo, nhìn nàng cặp kia con ngươi tro suốt
như quả nho đen hiển lộ ra quật cường, hắn biết, Quân Phi Vũ nói là sự
thật! Nàng lần này là quyết tâm muốn bỏ bọn họ qua 1 bên.
Tâm, hiểu sự thật này tro nháy mắt, thế nhưng đau đến hắn cơ hồ ko thở nổi.
Vì sao nàng luôn luôn ác liệt như thế?
Ngay tại thời điểm các hắn quyết định
buông tha nàng, nàng lại hướng bọn họ hảo biểu diễn vẻ đẹp của nàng; khi các hắn quyết định 1 lần nữa trở lại bên người nàng, nàng lại ko lưu
tình chút nào đưa bọn họ khí như tệ lý.
Là nàng sai? Hay là các hắn hữu nhãn vô
châu sai (Có mắt như mù)? Vì sao 5 người bọn họ thế nhưng ko ai phát
hiện nàng ở dưới lớp mặt nạ ác liệt sở cất giấu hảo mỹ?
Tiêu Bạch con ngươi doanh đầy đau đớn,
muốn từ trên mặt Quân Phi Vũ tìm ra 1 chút xíu dấu vết nói đùa, nhưng
cuối cùng vẫn là phát hiện, nàng vẫn là vẻ mặt chính kinh, ko có chút
dấu hiệu nói đùa nào.
Tim của hắn, lại 1 lần nữa bị đòn nghiêm trọng.
Cho tới nay, 5 người bọn họ đều là kiêu
ngạo tự tin, mỗi người vào thời điểm bước vào cửa cung, đều gánh vác
trọng trách chấn hưng gia tộc cùng kỳ vọng của bậc cha chú, thế nhưng,
đây hết thảy tất cả, ở lúc đối mặt với nàng các loại ác liệt lúc trước,
mỗi 1 cái nam nhân bọn họ đều quên trách nhiệm của chính mình.
Bọn họ chỉ muốn đem nàng quăng đi thật
xa, bởi vì bọn họ tin rằng, lấy tài hoa bọn họ, ngoại trừ cửa cung, còn
có nhiều hơn địa phương có thể thi triển quyền cước.
Bọn họ còn muốn đi tìm chút tự do của mình, muốn đi tìm sự ngưỡng mộ thuộc về mình tro lòng các nữ nhân.
Thế nhưng, thế nào cũng thật ko ngờ, bọn họ tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng, lại đem tâm di rơi vào trên người nữ
nhân mà chính mình đã từng nhất nhất xem thường.
Thật đáng buồn! Đáng tiếc! Vừa đáng thương bọn họ nha!
Tiêu Bạch tro lòng bi thúc, hắn cũng ko
có ý muốn cùng nàng biện hộ, cao ngất thanh sắc thân ảnh trầm trọng ra
bên ngoài cửa, giống như là bị người cướp đi toàn bộ tinh lực, toàn thân héo cúi xuống mà bước đi.
1 màn này, cũng rơi vào tro mắt của Quân Phi Vũ.
Sớm biết như vậy, hà tất lúc trước phải làm?
_ Công chúa, thuốc lấy tới!- Tình nhi
kích động xông vào, lại nhìn thấy trên mặt Quân Phi Vũ rơi vài giọt lệ,
hưng phấn kính thích thu vào 1 chút.
Tình nhi cẩn thận từng li từng tí đến gần bên cạnh nàng- Công chúa, người tại sao khóc? Là ai chọc giận người sinh khí?
Lúc nhìn đến tro phòng ko có thân ảnh Tiêu Bạch, kỳ thực, Tình nhi thông minh tro lòng đã hiểu mấy phần.
Chìm đắm ở tro thương cảm Quân Phi Vũ bị nàng làm cả kinh, thân thủ vỗ mặt, quả nhiên trên mặt chảy được tất cả đều là lệ!
Nàng làm sao lại khóc đây? Thật là, nàng ko phải là rất cao hứng mới đúng sao? Rốt cuộc có thể bỏ qua 5 cây đại
thụ kia, đi tìm kiếm cho riêng mình 1 mảng lớn rừng rậm mới phải? Có
rừng rậm, còn sợ tìm ko được lương tài mỹ mộc sao?
Nàng cười gượng 2 tiếng- Hắc hắc, thật
là! Nhất định là do thế này, có 1 con rệp chết tiệt xông vào tro mắt của ta, hại mắt ta ko thoải mái mới rơi lệ.
Tình nhi cười hỏi- Vậy bây giờ nó đã bay ra chưa?
Quân Phi Vũ mỉm cười gật đầu.
_ Được rồi, nếu nó đã bay ra. Vậy hãy để cho nô tỳ tới giúp ngươi trà rượu thuốc đi! Công chúa, đến, ngài nằm úp xuống đi.
Ở Tình nhi linh xảo 2 tay kìm hạ, Quân
Phi Vũ thoải mái thầm rầm rì, dần dần, thân thể của nàng do rượu thuốc
cùng chưởng lực hạ trở nên đỏ bừng nóng rực, nguyên bản đau đớn mất đi,
thay vào đó là toàn thân thông thấu thư thái.
_ Tình nhi, Lâm công công đem cách thư đưa tới chưa?
_ Đưa tới rồi! Ngài xem, ko phải đang đặt trên bàn sao? Nô tỳ còn tưởng rằng công chúa đã nhìn thấy!
Quân Phi Vũ khoát tay áo- Được rồi! Ko
cần ấn, ta hiện tại ko còn đau. Tình nhi, ngươi đem cách thư kia cấp cho Tiêu đại nhân cùng mấy người bọn hắn mau đi đi!
_ Công chúa, ngài thực sự phải làm như
vậy a?- Tình nhi mở to 2 mắt kinh hãi hỏi, nàng còn tưởng rằng công chúa chỉ nói là nói mà thôi, thật ko ngờ, nàng còn làm thật như vậy!
Quân Phi Vũ nhắm mắt lại, ko trả lời nàng, chỉ là nói 1 câu- Mau đi đi!
Đương lúc Tiêu Bạch vẻ mặt thất bại xuất hiện ở Xuân Phong lâu, 4 nam nhân chờ ở nội đường 1 chút liền hiểu.
_ Đại ca, thế nào?- Vẫn là Trình Nhất Đao thẳng tính, trên khuôn mặt tuấn tú màu đồng cổ lộ ra biểu tình gấp gáp ko thể chờ.
Tiêu Bạch nặng nề mà ngồi xuống, lại nửa ngày ko nói gì.
4 người 2 mắt nhìn nhau.
Mạch Thiên Hàn con ngươi đen nhíu lại, bình tĩnh nói- Nếu như muốn cứu lại việc này, sợ rằng chỉ có đi tìm nữ hoàng bệ hạ.
Tần Nham Ngạo kia trên mặt trương âm nhu tuấn mỹ, vẫn mang theo nhàn nhạt tiếu ý- Ha hả, chư vị huynh đệ, nếu
như tam đệ ko có đoán sai, công chúa điện hạ kỳ thực chỉ là muốn tìm về
thể diện của nàng, còn có, nàng khả năng cũng muốn biết, chúng ta rốt
cuộc có hay ko thật tâm đối đãi với nàng? Chỉ cần có thể làm cho nữ
hoàng bệ hạ tạm thời ngăn chặn cách thư kia, chúng ta lại lấy chân tình
động lòng người, sau 1 thời gian, công chúa nhất định sẽ mềm lòng.
Quân Thiên Hựu chiết phiến vừa thu lại,
nhìn về phía Tần Nham Ngạo con ngươi trung hiện ra vẻ mặt kính phục- Ko
hổ là Tích Hoa công tử, quả nhiên vẫn là tam đệ luôn luôn hiểu biết lòng dạ nữ nhân!
Trình Nhất Đao lớn giọng rống 1 câu- Kia chúng ta bây giờ vội vàng đi tìm nữ hoàng bệ hạ a!
Tiêu Bạch khoát tay áo, ngẩng đầu lên,
tuấn tú trên mặt đã ko còn vẻ thống khổ cùng xám trắng nữa, trầm ổn cùng yên tĩnh thường ngày lại lần nữa về tới trên mặt của hắn.
_ Mấy vị huynh đệ, ta vừa 1 đường đi 1
đường nghĩ, tổng cảm giác là lạ ở chỗ nào. Các ngươi ngẫm lại, chúng ta
đều là vị hôn phu do nữ hoàng bệ hạ vì Lục công chúa điện hạ tự mình bổ
nhiệm, lúc đó chọn phu rất thận trọng cùng lúc đại hôn cũng rất long
trọng, các vị huynh đệ còn nhớ rõ ko?
Cái khác 4 người liên tục gật đầu.
Tiêu Bạch lại nói- Đã cẩn thận chọn phu
như vậy, nhưng vì cái gì nữ hoàng bệ hạ lại ko ngăn cản hành vi hưu phu
của Lục công chúa nhỉ? (Cần gì ngăn cản, 1 liều xuân dược là giải quyết
được hết- Milk thầm may mắn, thật may là mama nhà mình ko dã man như
vậy!)