Hậu Ái - Cố Sở

Chương 6




Từ trong cung trở về, mặt Bạch Cảnh Dịch trầm như nước.

Hắn một đường sương lạnh trở lại phủ đệ, sải bước đi vào thư phòng, người áo đen đã chờ hắn từ lâu lập tức tiến lên, “Điện hạ, bên này đã an bài gần đủ rồi, người của chúng ta đã có thể tiếp xúc được đồ ăn của người kia.”

Bạch Cảnh Dịch gật đầu: “Cho hắn bắt đầu ra tay đi, cẩn thận một chút.”

“Vâng.”

......

Hàn Khanh rơi xuống nước rồi.

Lúc đó, bên người cậu chỉ có thân tín của hoàng hậu phái qua.

Bạch Cảnh Dịch nghe được tin ấy, sắc mặt phút chốc không còn một giọt máu, chưa nghĩ được gì đã nhấc chân đi đến hoàng cung.

Hắn không tiện xuất hiện trước mặt mọi người nên chỉ đành nôn nóng chờ một đám thái y lui ra, mới lặng lẽ lẫn vào.

“Tiểu Khanh......” Bạch Cảnh Dịch ngồi bên giường, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt, trắng xám của người nằm trên giường, nhẹ giọng gọi.

Hàn Khanh chậm rãi mở mắt ra, có chút suy yếu mở miệng, “Cảnh Dịch ca ca, sao ngươi lại tới đây......”

“Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại đột nhiên rơi xuống nước chứ?” Bạch Cảnh Dịch chỉ cần nghĩ tới việc này, trong lòng lại sợ hãi. Hàn Khanh như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt vốn đã tái nhợt càng thêm tái nhợt, cậu từ từ dựa vào, ôm lấy hắn, nước mắt không kìm được mà rơt xuống.

Bạch Cảnh Dịch lại hoảng hốt, vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, vừa dịu dàng động viên: “Tiểu Khanh, đừng sợ, có chuyện gì cứ nói cho ta.”

Hàn Khanh chỉ lắc đầu, nước mắt chảy nhiều hơn.

Bạch Cảnh Dịch càng cảm thấy khác thường, có điều Hàn Khanh vẫn không chịu nói, hắn cũng chỉ đành an ủi: “Được rồi, ta không hỏi, vậy ngươi nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc, mấy ngày nữa ta lại đến thăm ngươi.”

Bạch Cảnh Dịch mặt âm trầm về phủ, lập tức triệu thuộc hạ hắn đặt bên ngoài Hàn Khanh nhằm bảo vệ cậu đến: “Không phải bảo ngươi bảo vệ thạt tốt hắn sao, sao lại để xảy ra chuyện này?”

“Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ......” Người áo đen quỳ gối dưới chân hắn, vẻ mặt xấu hổ bẩm: “Thuộc hạ cũng không rõ tình hình thế nào, chỉ biết là hôm nay hoàng hậu để người bên cạnh trò chuyện với công tử một ngày, từ xa chỉ thoáng nghe được nhắc đến thái tử...... Chỉ chớp mắt, công tử đã rơi xuống nước rồi.”

“Thái tử...... Phụ hậu......” Bạch Cảnh Dịch nắm chặc quyền, khớp xương kêu lên khanh khách vang vọng. Một lúc lâu, hắn mới không nhịn được, dưới cơn nóng giận nhấc ngã bàn.

Lát sau, hắn bình phục lại hơi thở, quay về lạnh lùng nói với người áo đen đang nơm nớp lo sợ ở một bên: “Đồ vô dụng, lát nữa tự mình xuống lĩnh phạt.”

“Vâng.”

Bạch Cảnh Dịch phát tiết xong thì tỉnh táo lại, bây giờ hắn còn chưa động được bọn họ, thế nhưng......

Này đêm, Hàn Khanh uống thuốc xong thì ngủ, Dương Quang ở bên cạnh chỉnh lại chăn giúp cậu, đau lòng nói: “Công tử, ngài rơi xuống nước thật ra là do… tại sao không nói cho Tề vương Điện hạ? Có Tề vương ở đây, nhất định sẽ không để ngài gả cho thái tử......”

Hàn Khanh nhẹ nhàng kéo khóe miệng, không đáp lại.

Tầm mắt đảo qua ánh đèn leo loét ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lóe. Trầm mặc chốc lát, cậu mới nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh vô lực xem lẫn mấy phần thất vọng ưu sầu: “Nói cho Cảnh Dịch ca ca thì có ích lợi gì chứ? Chỉ thêm một người thống khổ mà thôi.”

Cậu cười khổ hai tiếng: “Bọn họ, một người là phụ hậu của hắn, một người là đệ đệ của hắn. Thậm chí, người nắm địa vị cao nhất kia cũng giúp đỡ bọn họ. Coi như nói cho Cảnh Dịch ca ca thì đã sao chứ.”

Ngoài phòng, Bạch Cảnh Dịch vốn định đến thăm cậu, không kìm được mà choáng váng, nhớ đến đoạn đối thoại ban ngày nghe được ở ngoài ngự thư phòn, khuôn mặt hắn càng lạnh lùng, đôi mày càng nhíu chặt.

Hắn không hề dừng lại mà cất bước chạy về vương phủ.

Mới vừa vào thư phòng, đã cất tiếng gọi ám vệ: “Phân phó, kế hoạch tiến hành sớm. Tiện thể, phái người truyền tin cho Đại Hoàng Huynh......”

“Phụ hậu, ai cho phép ngươi động hắn?” Cổ Bạch Cảnh Dục nổi gân xanh, dường như cắn răng nghiến lợi hỏi.

Mấy năm nay, hắn càng ngày càng giữ được bình tĩnh, chỉ có tin tức của người đó mới có thể làm hắn mất khống chế đến thế, ngay cả phụ hậu mà mình luôn kính yêu cũng không kịp nhớ.

Quân Dạ lộ vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ thoáng lạnh mi nói: “Vì một tên công tử, ngươi lại nói chuyện với phụ hậu của ngươi như thế sao?”

Bạch Cảnh Dục đứng hình một lát, cuối cùng vẫn phẩy mạnh tay áo một cái, “Phụ hậu, tốt nhất là không có lần sau.”

Hắn nói xong xoay người rời khỏi. Lát sau, Quân Dạ mới chuyển sang người hầu bên cạnh, nói: “Là ngươi bảo người làm? Ai cho ngươi không có lệnh của ta đi động Hàn Khanh hả?”

“Hoàng hậu, tiện nô sao dám, chỉ dặn người đi hỏi dò Như Ngọc công tử có trong lòng người chưa, sao có thể bảo hắn đẩy công tử xuống nước chứ......”

“Tên đó đâu?”

“Đã...... Bị thái tử lệnh người đánh chết......”

Hoàng hậu nghe vậy thì hay đổi sắc mặt, lát sau chỉ cười khẽ, trầm thấp lẩm bẩm: “Như vậy cũng tốt, lại sắp đấu nhau, ngược lại...... Lao tù to lớn này, ta cũng ở chán rồi......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.