Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 212: Sống lại




Các khán giả đều kinh khủng thông qua kính viễn vọng toàn tức nhìn dũng sĩ đoạt huy chương trận đấu Triwizard của bọn họ trong nháy mắt cầm lấy cúp đã bị khóa cảng kéo rời khỏi Hogwarts. Kế sau một phen trời đất xoay tròn, rơi xuống trước một khu mộ lớn trong đêm đen, một cái cây tử sam khổng lồ và một góc xập xệ của giáo đường lơ đãng có thể thấy, xung quanh hình như còn có một ngọn núi, cạnh núi là một ngôi nhà rộng rãi với những đường nét xinh đẹp. Nhưng mọi thứ lại để lộ sự tĩnh mịch và âm trầm.

Harry nằm trên đất, không nhúc nhích. Xem ra là bị thương nhẹ khi rơi từ trên không xuống, lúc này, khán giả Hogwarts rất lo lắng, nhưng bọn họ cho rằng nó có lẽ là một bộ phận của nhiệm vụ. Mà những kẻ biết không phải lại không rõ đang xảy ra chuyện gì, bọn họ sợ hãi, cho là có nhân tố không thể khống chế nào đó, đích xác, nghĩ vậy cũng không sai. Số ít trọng tài và giáo sư Hogwarts không ngờ được Harry sẽ bị cách này đưa đi, chỉ có người thân mật với y mới biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Hiệu quả của Stunning Spell đối với y không mấy hữu hiệu, nên, y vẻn vẹn chỉ nằm một hồi đã lắc đầu tỉnh dậy. Y để cái cúp xuống, cảnh giác ngẩng lên. Vừa bò dậy, vừa quan sát xung quanh. Từ trong ngực móc ra một cây đũa phép màu nâu cũ, đã chuẩn bị xong, y đang đợi Peter mang theo Voldemort chỉ còn lại một phần bảy tới.

Quả nhiên, chốc lát sau y thấy một bóng đen tới gần, len lỏi giữa những phần mộ hướng về phía này. Harry nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng từ tư thế đi đường và cánh tay ôm chặt, y có thể đoán bóng đen ấy đang ôm vật gì đó. Không rõ gã là ai, rất thấp bé, còn mặc áo choàng có mũ che đầu và mặt. Biểu tình của Harry rất bình tĩnh, nhưng khán giả ở Hogwarts lại không được —— áo choàng có mũ màu đen rất dễ khiến phù thuỷ thành niên nhớ tới Death Eaters —— theo từng bước bóng đen lại gần, bọn họ thấy kẻ ấy ôm một thứ thoạt nhìn như em bé... Hoặc nó bất quá chỉ là một đống quần áo?

Harry nhẹ nhàng đè cây phép xuống thấp tí, làm tốt chuẩn bị tùy thời chiến đấu. Bóng đen ấy dừng lại bên một mộ bia đá cẩm thạch, cách y chừng sáu mét Anh. Không có mảnh hồn dằn vặt, sức chiến đấu lúc này của y tuyệt đối không phải người thường có thể tưởng tượng. "Há? Đáng chết, ngươi không phải nói đã hạ Stunning Spell sao?" Một giọng cao mà rét lạnh nói, Harry lập tức đề phòng đè thấp đũa phép hơn nữa.

"Chủ nhân, tôi..." Một giọng lanh lảnh khúm núm đáp lời.

"Bất quá, đã vậy, hãy để ta nói chuyện với nó, để ta tới với nó, mặt đối mặt." Giọng cao mà rét lạnh ấy nói.

"Chủ nhân, thể lực của ngày chưa khôi phục!" "Chút sức này ta vẫn có..."

Người ở Hogwarts lẳng lặng thông qua kính viễn vọng toàn tức nhìn cảnh này, không ít kẻ thấy cảnh tượng âm trầm dọa người như vậy đều sợ hãi, cả sân bóng chỉ có tiếng hít thở, kế bọn họ ngây ngẩn nhìn gã lùn mặc áo choàng vươn ra bàn tay đã mất một ngón, ngay lúc ấy, Harry nỉ non gọi ra tên gã: "Peter • Pettigrew?"

Bàn tay của kẻ đội mũ trùm khựng lại, rồi lập tức chậm rãi kéo áo choàng xuống —— quả nhiên, chính là gã tội phạm bị phát lệnh truy nã! Nhưng cảnh kế tiếp còn kinh khủng hơn —— Pettigrew lộ ra thứ gã vẫn ôm trong tay —— một vật xấu xí, ti tiện, ngu muội và tởm lợm, có lẽ phải nói là gấp trăm lần của tởm lợm. Nó có hình hài của một đứa bé loài người đang gập gối. Nhưng mọi người chưa từng thấy thứ gì kinh khiếp nhường ấy —— nó không có tóc, trên mặt còn có vảy. Lưng nó dính mủ, màu đen đỏ. Cánh tay và hai chân vừa gầy vừa yếu, mà còn mặt nó —— không có đứa bé nào có khuôn mặt như thế cả —— bẹp, như đầu rắn, hơn nữa có một đôi mắt đỏ lập lòe.

"Harry • Potter..." Thứ ấy phát ra giọng rét lạnh, như thì thầm gọi.

Những ai nhìn thấy "thứ này" đều muốn ói, đặc biệt là các quý tộc, bọn họ chưa từng thấy "thứ gì" khiến người buồn nôn như vậy. "Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, à, bọn chúng nói mày đánh bại tao. Mày nhìn xem tao đã thành ra thế nào!" Phát ra tiếng cười cao vút lãnh khốc, lại không hề có ý cười, "The Boy Who Lived? Đây là thói hư tật xấu của bọn chúng, đúng không? Há, dĩ nhiên bắt một đứa bé gánh vác tất cả hy vọng..."

Nét mặt của Harry dâng lên ý cười thong dong, y không có tính toán đánh gãy lời Voldemort, nhưng đồng thời cũng không có ý công kích. "Đừng vờ ngớ ngẩn, đừng mong làm trung lập gì đó như ông bà nội mày..." "Thứ ấy" tàn bạo nói, "Ôi, ngẫm lại đi, cậu trai trẻ, cuộc đời của mày vừa mới bắt đầu, tốt nhất là giữ lấy nó, theo phe tao đi, theo Voldemort tao, trở thành một thành viên của Death Eaters! Nếu không, mày sẽ có kết cục như cha mẹ mày, à, mày biết không? Trước khi chết chúng còn đau khổ cầu xin tao tha mạng đấy..."

Cả sân bóng sững sờ khi Voldemort tự báo tên họ —— đây chính là Voldemort? "Ôi, cảm động biết nhường nào..." Voldemort dùng giọng khàn khàn nói, "Tao luôn kính nể dũng khí. Phải, cậu trai trẻ ạ, cha mẹ mày năm đó rất dũng cảm. Trước khi tao động thủ giết cha mày, gã đó trái lại thà chết chứ không khuất phục, dũng cảm đấu với tao... Mẹ mày kỳ thực không cần chết... Vì tao có một thủ hạ đặc biệt thèm thuồng sắc đẹp của ả, ôi, mày biết đấy, tao không phải kẻ keo kiệt gì, tao luôn trân trọng thủ hạ của mình... Nhưng mà —— con ả ấy liều mạng muốn bảo vệ mày. Thôi được rồi, đừng để mẹ mày chết uổng nữa."

Thèm thuồng sắc đẹp? Đây chính là ấn tượng của Voldemort với lời cầu xin của Severus sao?

Harry lộ ra vẻ khinh thường, nhưng y vẫn bất động, thái độ ấy khiến Voldemort phiền lòng, gã lập tức rống lên: "Sự nhẫn nại của tao có hạn, đừng cho rằng kéo dài thời gian sẽ có người tới cứu mày! Tao có thể mang mày tới đây dưới sự khống chế của nhiều người như vậy, cũng có nghĩ là không ai có thể cứu mày."

Harry vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến mọi người sợ hãi. Bao gồm Voldemort, thế là gã tiếp tục mê hoặc: "Chọn đi, Harry • Potter! Nghe nói mày là Slytherin..."

"Mơ tưởng!" Cái giọng rét như băng giá của y khiến cặp mắt đỏ của Voldemort lóe lên sắc máu.

"Mày nói gì?" Voldemort giận hỏi.

"Lấy địa vị của nhà Potter ở Thế Giới Phù Thủy, lấy thân phận hiện tại của tao, làm gia chủ của Potter, tao tuyệt không có khả năng bán đứng vinh quang gia tộc. Nhà Potter xưa nay không cúi mình trước ai! Chủ nhân của trang viên Potter chỉ phụ trách với trái tim mình. Làm thế gia thủ hộ bốn đầu sỏ chỉ định, nhà Potter tuyệt đối sẽ không trở thành phụ thuộc của bất kỳ ai! Bốn đầu sỏ không hy vọng Hogwarts trở thành quân dự trữ cho thế lực nào!" Khi Harry nói câu này, gia chủ của hội đồng quản trị Hogwarts đổ mồ hôi lạnh.

"Giỏi! Giỏi! Giỏi! Giỏi lắm! Potter, mày đang tìm cái chết, giống hệt ông nội ngoan cố của mày, giỏi! Peter! Bắt lấy nó!" Voldemort hạ lệnh cho thủ hạ.

Cuộc chiến giữa Harry và Peter, vì Harry cố ý thả tay mà lực lượng ngang nhau, y không quên Voldemort phải sống lại, thế mới có thể triệt để giết chết.

Peter không ngờ rằng thằng nhóc này khó giải quyết đến vậy, gã căn bản không thể hoàn thành mệnh lệnh.

"Phế vật!" Voldemort gầm rú.

Kế, mọi người thấy Voldemort không biết từ đâu rút ra đũa phép, mười ba câu thần chú màu đỏ không ngừng bắn về phía Harry, các khán giả sợ hãi, kể cả Severus. Harry căn bản không thể trốn hết được, cứng rắn đỡ mười câu, nhất thời động tác bị ảnh hưởng. Lúc này, thần chú trói gô của Peter đã bắt lấy. Đũa phép của y rơi xuống.

Voldemort phát ra tiếng cười đắc ý chói tai.

Rồi, Peter kéo Harry tới chỗ mộ bia đá cẩm thạch, khán giả Hogwarts nhờ ánh sáng đũa phép đong đưa thấy rõ cái tên Tom • Riddle trên mộ, Harry bị đẩy ngã, đưa lưng về phía mộ bia. Peter dùng pháp thuật gọi dây thừng ra trói y lại, để y ngồi cạnh mộ bia. Harry lúc này còn đang chống lại cơn đau của Cruciatus Curse, những mười cái, một lần tác dụng lên người. Severus cũng đau đến tái nhợt, anh lấy ra thuốc giảm bớt đã chuẩn bị, nhưng cánh tay vì cơn đau quá mức này run rẩy không thôi, hầu như đánh ngã nửa bình. Thế nên anh lại mở một bình khác, tiếp tục xem xét sự việc.

Qua một hồi, Peter đẩy một cái vạc bằng đá lớn tới mộ bia, trong vạc hình như đã được đổ đầy nước —— khán giả từ tiếng tóe ra xung quanh phán đoán —— mà còn cái vạc ấy đại khái là cái vạc lớn nhất không ít người từ khi chào đời tới nay từng thấy. Nó lớn đến đủ cho một người đàn ông thành niên tắm bên trong.

Peter cầm cây đũa phép vừa rồi dùng để quyết đấu với Harry bận rộn với nó, không biết qua bao lâu, đột nhiên, đùng một cái ngọn lửa bốc lên từ đáy vạc. Chất lỏng trong vạc hình như rất dễ đun nóng, mặt ngoài không chỉ bốc lên bọt khí, còn tóe ra ánh lưa, như đang cháy vậy.

Voldemort dùng cái giọng vừa cao vừa rét thúc giục: "Nhanh lên!"

Lại qua một hồi, mặt ngoài vạc nước đã phủ đầy ánh lửa, thoạt nhìn như kim cương rải lên vậy.

"Chuẩn bị xong rồi, chủ nhân."

"Hiện tại bắt đầu..." Giọng lãnh khốc ấy vang lên.

Peter tới cạnh Voldemort, ôm hắn lên. Voldemort nâng cánh tay bé xíu, vòng quanh cổ Peter, khuôn mặt thon gầy tái nhợt của Peter chỉ đầy sự chán ghét. Khi gã ôm Voldemort tới cạnh vạc, nương ánh lửa, mọi người nhìn thấy cái mặt bẹp của hắn lặng lẽ tỏa sáng khi nhìn ánh lửa tung tóe bên trong. Peter bỏ thứ ấy vào nồi. Tiếng xì xì xa xa truyền tới, thứ ấy chìm xuống mặt nước. Harry nghe được tiếng cái thân bé xíu ấy đụng vào đáy nồi.

Các khán giả cầu nguyện với Merlin "Làm ơn... Đuối chết hắn đi..."

Mọi người kinh khủng nghe Peter lẩm bẩm. Giọng gã run rẩy. Gã thoạt nhìn rất sợ. Peter giơ đũa phép, nhắm mắt, rồi hét với bầu trời đêm: "Tro cốt của cha, vô tình quyên ra, cho con mình cơ hội sống lại!" Phần mộ dưới chân Harry nứt ra. Khán giả kinh hãi vạn phần thấy một lớp bụi xinh đẹp bị câu thần chú của Peter điều khiển bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi vào nồi. Mặt nước kim cương nứt ra. Xì xì rung động. Ánh lửa tung toé. Mặt nước sáng lên, có màu lam sẫm như độc dược.

Sau đó Peter bắt đầu nức nở, gã từ trong quần áo, rút ra một thanh kiếm bạc sáng loáng, vừa dài vừa hẹp. Giọng gã thút thít như sắp chết. "Thịt của người hầu, tự nguyện dâng lên, cho chủ nhân mi cơ hội tỉnh giấc!" Vươn tay phải —— bàn tay thiếu ngón. Tay trái gã siết chặt thanh kiếm, chém xuống. Tiếng thét đâm rách màn đêm xé qua màng tai khán giả phảng phất như chân thật, như chính họ cũng bị thanh kiếm bạc ấy đâm thủng. Rồi, thân thể Peter ngã xuống, gã thống khổ thở dốc, qua một hồi, mới lồm cồm bò dậy, quăng tay phải của mình vào nồi. Nồi nước biến thành màu lửa đỏ, hào quang chói mắt khiến Harry phải híp lại...

Peter không ngừng thở dốc, thống khổ rên rỉ khá lâu. Sau đó, gã tới trước mặt Harry——

"Máu của kẻ địch... đoạt bằng sức mạnh... Mày sẽ... hồi sinh cho kẻ thù..."

Mọi người thấy thanh kiếm ngắn sáng loáng ấy lắc lư trong tay chu nho, mà Harry phảng phất còn chưa tỉnh lại, bọn họ dù sao cũng hiểu được, mười cái Cruciatus Curse không phải dễ chịu gì. Rồi mũi kiếm đâm vào tay phải Harry rạch dọc theo đó, máu tươi không ngừng chảy ra thấm ướt quần áo y. Chu nho không ngừng thống khổ thở dốc từ cái túi trên người lấy ra một bình thủy tinh nhỏ, duỗi tới miệng vết thương. Một giọt máu bị hứng vào bình. Gã cầm máu của Harry lảo đảo về bên vạc. Rót nó vào trong. Dịch thể ấy không ngừng mà biến hóa, cuối cùng biến thành màu trắng trống rỗng.

Kế gã kiệt sức quỳ bên vạc, cứ như việc gã cần làm đã làm xong. Gã ngã xuống bên cạnh, nằm trên bãi cỏ, thở dốc và nức nở liên hồi, tay còn lại nắm chặt chỗ chảy máu trên cánh tay cụt.

Vạc chậm rãi sôi trào, lại là ánh lửa bắn ra. Mặt khác không có gì thay đổi...

Sau đó, xuyên qua sương mù dày đặc, mọi người nhìn cảnh này trong lòng kinh khủng, bọn họ thấy một bóng người màu đen, vừa cao vừa gầy, chậm rãi nổi lên từ làn hơi trong nồi.

"Mặc đồ cho ta!" Một giọng rét cao vang ra sau làn hơi.

Peter tuy còn đang nức nở và rên rỉ, nhưng vẫn siết chặt vết thương, bò dậy nhặt lấy bộ quần áo màu đen chất bên bãi cỏ. Lảo đảo đứng lên, nhón chân, dùng một tay mặc đồ cho chủ nhân của gã.

Kẻ cao gầy bước ra khỏi vạc, mọi người dại ra nhìn hình ảnh trong kính viễn vọng toàn tức —— khuôn mặt trắng bệch hơn cả sọ người, đôi mắt đỏ lớn đến thái quá, cái mũi bẹp như rắn, còn có rất nhiều vết nứt...

Phải, đó là You-Know-Who, Dark Lord đã sống lại!

Nhưng mà, không ai phát hiện, thiếu niên cúi gầm đầu bị trói ngồi bên mộ bia, cánh tay rỉ máu, sắc mặt trắng bệch khóe miệng lại ôm lấy một nụ cười, cổ tay áo của y đã trượt ra một cây đũa phép màu xám trắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.