[Harry Potter Đồng Nhân] [SNARRY] Chờ Đợi Hạnh Phúc

Chương 3




Khu nghĩa trang buổi sáng sớm tràn ngập một bầu không khí hiu quạnh. Màn sương như tấm lụa mỏng dịu dàng bao phủ toàn bộ không gian. Một làn gió nhẹ từ nơi xa xôi thổi về, lớp lụa mỏng khe khẽ lay động, dần tan.

Một bóng người bỗng xuất hiện từ trong không khí, hắn đứng ở phía trước một ngôi mộ nhỏ, theo màn sương từ từ tan dần bóng người dần dần hiện rõ. Hắn mặc một chiếc áo chùng đen, mái tóc dài màu đen rũ xuống bên sườn mặt, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị hiện lên vẻ tang thương lại tiều tụy. Đôi môi tái nhợt mím lại thành một đường mỏng, hắn đứng đó, lặng im không nói một câu.

Một tấm bia mộ nho nhỏ chỉ khắc tên, lạnh băng như cười nhạo tất cả.

[Harry Potter]

Tay phủ lên bia mộ, trong ánh mắt tối đen hiện lên sự đau đớn. Thế rồi thật nhẹ nhàng, hắn cúi người xuống hôn lên đó, đôi môi khép mở tựa như đang nói cái gì.

Cuối cùng, hắn nhặt lên tấm da dê đang đặt trước bia mộ, nhìn kỹ đúng là thư mời hắn đảm nhiệm chức vụ giáo sư Ma dược học của Hogwarts.

“Có phải ta nên trở về…không?” Tiếng nói trầm thấp, khàn khàn vang nê, đôi môi tái nhợt hơi run rẩy “Thế nào? Harry.”

Tiếng thở dài nhẹ nhàng tan biến trong không khí, bóng dáng người nọ cũng biến mất trong màn sương sớm mai. Tất cả mọi chuyện dường như lại một lần nữa bắt đầu.

Cách khu nghĩa trang mấy ngàn dặm đường, một căn nhà nhỏ có vẻ quái dị nằm xiêu vẹo trên một sườn đồi nhỏ. Căn nhà yên lặng lại ấm áp, kì thực nhìn kỹ sẽ thấy trên cửa chính của căn nhà có ghi: Trang trại Hang Sóc.

“Ron! Mau xuống ăn sáng! Ginny! Nhanh một chút!” đó là giọng của một người phụ nữ trung niên, bà khua loạn hai cánh tay trong không khí điều khiển đồ đạc trong phòng.

Bên cạnh phu nhân là một người phụ nữ còn khá trẻ lại rất xinh đẹp nở nụ cười thật tương, đôi mắt nâu trong suốt mang theo yêu thương nhìn hai người đàn ông một già một trẻ đang ngồi trên bàn ăn. Người đàn ông lớn tuổi hơn-cũng là chủ nhân của gia đình này Athur Weasley đang hứng thú nhìn vật phẩm trong tay, trong khi đó con trai ông Bill lại đang cau mày đọc tờ nhật báo.

“Bill đừng đọc báo nữa! Ăn sáng thôi anh.” Fleur thân mật cầm lấy báo từ trong tay chồng mình, mỉm cười nhìn anh nói. Bill không nói gì chỉ đối với cô gật gật đầu.

Tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, một ngườ thanh niên cao lớn mắt mũi tèm nhem đi xuống lầu, nhìn như chưa tỉnh ngủ, mái tóc hỗn loạn rối bù, anh nhìn mọi người ở bàn ăn, dụi dụi mắt cho tỉnh. Cùng lúc đó, phía sau người thanh niên xuất hiện một cô gái còn khá trẻ, mái tóc đỏ được buộc bằng một sợi dây đơn giản, ở cô toát lên vẻ hoạt bát xinh đẹp, trên mặt lại hiện lên nụ cười dịu dàng.

“Được rồi! Được rồi!” Lại ngáp một cái, người thanh niên có mái tóc đỏ rối bời, trên mặt lại có vài nốt tàn nhang đi vào trong bếp, trên gương mặt sáng sủa hiện lên nụ cười vui vẻ ấm áp đón chào một ngày mới “Mẹ, hôm nay ăn cái gì?”

“Chào buổi sáng, Ron.” Bill nhăn mi, hướng về phía người thanh niên gật gật đầu, nhìn Ron có vẻ trưởng thành hơn so với tuổi, khuôn mặt có điểm tang thương, Bill vừa bất đắc dĩ lại đau lòng, bọn họ nợ Ron nhiều lắm, đôi vai gầy đó đã từng gánh lấy gánh nặng mà người khác không thể tưởng tượng. Mà lúc anh còn trẻ đã mang đến cho Ron rất nhiều phiền phức, chỉ trách anh quá cố chấp!

“Chào buổi sáng, Bill, Fleur.” Ron trốn tránh tầm mắt cảu anh trai, quay đầu hướng bàn ăn hỏi “Mẹ, anh Fred và George đâu ạ?”

Anh hiểu mọi người đau lòng vì anh, nhưng anh tuyệt không hối hận. Bởi vì tất cả những gì anh làm đều vì bạn thân của anh, nghĩ đến Harry anh lại thở dài, hướng về phía anh trai và chị dâu nở một nụ cười.

“Hai đứa nó sáng sớm đã đi xem cửa tiệm đùa dai. Thật là, đều đã lớn như vậy rồi còn chơi mấy trò trẻ con đó!” Nói đến đôi song sinh, Molly phu nhân, cũng chính là mẹ cảu Ron lại càu nhàu “Không chịu đi tìm công việc đàng hoàng gì cả…”

“Mẹ, đừng nói như vậy. Dù sao đó cũng là việc hai anh ấy thích nhất. Hơn nữa tiệm đùa dai cũng kiếm được không ít tiền mà!” Ron ngồi xuống bàn ăn ngẩng đầu nói với mẹ.

“Thế nhưng…”

“Được rồi, được rồi…Mẹ! Fred và George đều lã trưởng thành. Cũng sắp lấy vợ đến nơi rồi. Mẹ cứ mặc kệ hai người họ là được rồi. Mau mau ăn sáng thôi, con sắp chết đói đến nơi rồi nè!” Ginny nhanh chân quấn lấy bà Molly rời chủ đề câu chuyện, không quên hướng về Ron trừng mắt một cái.

Ron cưng chiều nhìn cô cười.

“Đúng vậy! Molly, em cứ để bọn trẻ tự lo chuyện cảu chúng đi.” Im lặng đã lâu ông Athur cuối cùng nói.

“Ai, mọi người…” bà Molly cuối cùng cũng nhận thua. Cẩn thận ngẫm lại, những đứa bé mới ngày nào còn nằm trong ngực mình oa oa khóc lớn giờ đều đã trưởng thành rồi, so với hai vợ chồng bà còn thành công, vĩ đại hơn.

“Bùm!” Thình lình một tiếng nổ làm tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Sửng sốt một hồi Ron mới cười cười bắt ‘thủ phạm’ đi lên “Pipi, mày lớn như vậy rồi còn đụng đầu vào cánh cửa. mày còn như vậy Hedwig nhất định sẽ cười mày cho coi.”

Cú con Pipi không phục càu nhàu vài tiếng, nhìn con cú mèo màu trắng tuyết đang ở một bên xem náo nhiệt, nó tức giận mổ vì cái về phía đối phương. Hedwig giống như người lớn duỗi cánh vỗ vỗ vài cai lên đầu nó, cũng kêu càu nhàu vài tiếng.

Ron vốn rất vui vẻ nhìn cảnh tượng này, nhưng bao giờ cũng vậy, cứ nhìn thấy Hedwig là cậu lại nhớ đến bạn thân nhất của mình, người anh hùng của ma pháp giới…

Lúc trước sau khi Harry và Voldemort đồng quy vu tận, nhìn Hedwig ủ rũ, không buồn ăn uống, thân thể nho nhỏ rất nhanh tiều tụy anh liền mang nó về nhà, cẩn thận chăm sóc. Sau một thời gian dài cố gắng cuối cùng nó cũng đã có chút tinh thần trở lại.

Thấy sắc mặt Ron trầm xuống, Fleur huých cánh tay chồng mình một cái.

“Ron, em có thư gửi tới, mau lại đây nhìn xem.”Bill hiểu ý rời đi lực chú ý của Ron.

Cười cười, Ron cầm lấy phong thư, mở ra nhìn nội dung. Trong một chốc sắc măht của anh bắt đầu biến đổi, đầu tiên là từ kinh ngạc đến hoài niệm, rồi lại từ hoài niệm đến do dự. Nhìn con trai thay đổi sắc mặt liên tục bà Molly hỏi.

“Không, không có việc gì. Chỉ là Hogwarts mời con đảm nhận chức vị giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám học kỳ này mà thôi!” lắc đầu, Ron hơi hé miệng. Hogwarts, là nơi tất cả mọi việc bắt đầu a!

Làm cho mọi người kinh ngạc chính là, ngoài trừ Harry thì phòng chống nghệ thuật Hắc ám xuất sắc nhất là Ron chứ không phải Hermione.

Trong phòng một mảnh lặng im, nhưng ông Athur lại phá vỡ trầm mặc “Ron, trở về xem sao đi!”

Ánh mắt phức tạp nhìn ra ngoài cửa sổ, Ron thở dài. Một lúc lâu sau anh mới khẽ gật đầu.

Đúng vậy! Cũng nên trở về thôi.

Thế giới Muggle vẫn như trước người người tấp nập, ngựa xe như nước. Mỗi ngày mọi người đều bận rộn tới không có lúc nghỉ tay. Chỉ là trong sự náo nhiệt phồn hoa lại tồn tại một quán cà phê đặc biệt yên bình. Khách hàng trong quán nhàn nhạt tận hương ly cà phê thơm nức trong không gian yên lặng, dưới một mảnh trời trong xanh không một gợn mây, đâu đó văng vẳng tiếng đàn dương cầm tấu lên một khúc nhạc êm dịu.

Giữa đường phố London phồn hoa đô hội, quán cà phê nào thật sự rất nổi bật.

“leng keng leng keng”

“Hoan ngênh quý khách!” Nở một nụ cười tươi, mái tóc nâu cuộc sóng hơi hơi phát quang dưới ánh mặt trời, cô gái có khuôn mặt thanh tú lại dịu dàng, dường như ly cà phê thơm lừng tan vào lòng những vị khách, bọn họ cũng nở một nụ cười

Trong quầy pha chế, ông chủ cũng nở một nụ cười. Gương mặt tuy rằng bình thường nhưng lại sáng lạn ấm áp, tuổi của người này so với nữ chủ nhân lớn hơn không ít. Y dùng giọng nói thật thà phúc hậu chính trực của mình đón tiếp mỗi một vị khách tới quầy.

“Pier, Hermione, buổi sáng tốt lành.” Một cô bé hoạt bát sôi nổi tiaans vào trong quan, bước nhanh tới bên hai người, gương mặt xinh xắn đáng yêu nở nụ cười cũng đáng yêu không kém “Hai người còn không tính sinh một baby cho gia đình thêm náo nhiệt hạnh phúc sao?”

“Maria! Em lại nói lung tung cái gì?” Gương mặt Hermione đột nhiên đỏ bừng xấu hổ, Pier cười ha ha vài tiếng, vội vã cúi đầu giả vờ bận rộn, hiển nhiên cũng cảm thấy xấu hổ khi nhắc tới vấn đề này.

“Không muốn như vậy sao? OK! Chị Hermione, vừa rồi có một người nhờ em đưa cho chị một bức thư.” Tinh nghịch trêu đùa vài câu Maria lấy bức thư đưa tới.

Thấy trên bức thư có kí hiệu quên thuộc, sắc mặt Hermione thoáng cái thay đổi, đưa tay tiếp nhận thư.

Mở ra phong thư Hermione chăm chú đọc thật lâu, cuối cùng thở dài.

“Thật kì lạ quá đi! Chúng ta ở đây có cái trường học tên là Hogwarts sao? Còn muốn mời chị đi làm cái gì Giáo sư Biến hình học!? Chị Hermione, đây nhất định là lừa đảo!” Maria căm giận nhìn bức thư, trong lòng khẳng định do người nào đó cố tình đùa cợt.

Nghe được danh từ này, Pier đang cặm cụi làm việc vội vã ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bức thư, rồi lại nhìn Hermione mang vẻ mặt nhớ nhung lại do dự. Không hề do dự, y nắm chặt tay Hermione, vẻ mặt thấu hiểu nói “Anh cùng em!”

Nhìn chồng của mình, Hermione cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được một người đàn ông yêu thương mình thật lòng, vì thế cô nở nụ cười sáng lạn, gật đầu nhẹ giọng nói “Cám ơn!”

“Cái gì??” Maria không hiểu hai người họ nói gì. Quên di, không hiểu thì không để ý nữa. Nhìn hai người trước mắt trao cho nhau ánh mắt quan tâm cùng yêu thương làm tim bay đầy trời, Maria âm thầm le lưỡi nhưng trong lòng cũng thấy ngọt ngào.

Một bầu trời rực nắng, kí ức của những người anh hùng thủa xưa, lại một lần nữa đan vào nhau.

Sân ga chín ba phần tư, Nhà ga Ngã Tư Vua.

Sân ga hôm nay đặc biệt đông đúc, cũng phải thôi vì các học sinh của Học viên Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts đã kết thúc kì nghỉ hè và hôm nay chính là ngày bọn họ trở lại trường học. Trên sân ga khắp nơi đều là những học sinh đang quyến luyến chia tay người thân, các bậc phụ huynh nét mặt lo lắng kéo tay con mình dặn này dặn nọ, bọn trẻ cũng hiếm khi có dịp kiên nhẫn lắng nghe, chúng sẽ phải xa nhà tới tận dịp Giáng sinh cơ, ai ai cũng không muốn xa cha mẹ lâu đến vậy!

Tại sân ga đông đúc, một thiếu niên có mái tóc màu vàng lại vô cùng nổi bật, vì sao ư, vì gương mặt đẹp trai anh tuấn dưới cặp kính kia, đã nhìn một lần là phải nhìn lần nữa. Những sợi tóc mềm mại vàng óng như ánh nắng mặt trời. Dù cho bao nhiêu ánh mắt đổ dồn lên người cậu cũng không buồn quan tâm, vẫn đứng im như cũ giống như đã quen bị người khác nhìn chằm chằm lâu lắm rồi!

Dung mạo làm cho các cậu bé điên cuồng, làm các thiếu nữa ghen tỵ cỡ nào a!!!

“Jammu!” Vẫn còn thở dốc, một cậu thiếu niên tóc đỏ xiên xiên vẹo vẹo chạy tới bên người thiếu niên tóc vàng. Trên gương mặt nở một nụ cười làm bừng sáng cả không gian.

Gương mặt cậu giống như bức tượng điêu khắc Hy Lạp hoàn mỹ, tuấn lãng, tà mị, mái tóc đỏ xoăn tràn ngập nhiệt tình. Nét mặt tự tin làm biết bao cô gái say mê, nhịn không được mà dõi theo bóng dáng cậu.

Hai cậu bé đẹp trai như những vị thần đứng cùng nhau làm các cô gái có mặt tai đây thật muốn thét chói tai, hiện trên mặt đều là màu đỏ bừng xấu hổ. Hai tuyệt tác của tự nhiên ở chung một chỗ thật là một bứ tranh đẹp, làm cho mọi người ở sân ga hôm nay được một lần mãn nhãn.

“Kerim! Bồ đến muộn.” Cảm nhận được vô số ánh mắt cảu các cô gái đang rơi trên ngươi Kerim, Jammu đột nhiên có chút không vui, không có lí do gì, chỉ là tự nhiên thấy đáng ghét, tiếng chào đón Kerim trong miệng cũng đã chuyển thành lời trách cứ từ bao giờ.

“Hả? Thế à?” Vô tội gãi gãi đầu, Kerim không thèm để ý đến lời trách cứ kia, cậu chỉ tươi cười nịnh nọt Jammu một chút “Đã lâu không gặp. Mình rất nhớ bồ!”

Hoàn toàn không biết câu nói của mình có bao nhiêu mờ ám cậu cứ thế tươi cười.

Không nhìn mọi người xung quanh và nhất là nhưng cô gái đang hành động quái dị gần đó, Jammu nhăn lại mi “Chúng ta mới không gặp nhau có hai ngày ba tiếng đồng hồ thôi!” Vậy mà cũng lâu á?!

Kerim ở nhà cậu cả kì nghỉ hè, chỉ là vì một vài việc không thể ngăn được mới quay về nhà hai ngày mà thôi.

“A? Các em thật tình cảm nha!” Bỗng trong không trung một tiếng nói cất lên làm hai người chú ý, nhưng nhìn nhìn xung quanh thì hình như ngoài Kerim và Jammu không có một ai nghe được giọng nói này, mọi người vẫn nhìn chằm chằm hai người như cũ.

Xấu hổ sờ sờ đầu, Jammu đè thấp giọng chào hỏi người bạn mà hai người mới quen trong học kỳ trước: “Harry!”

Mái tóc rối tung màu đen, đôi mắt màu xanh như ngọc lục bảo đang nhìn thẳng hai người, trên gương mặt anh tuấn nổi bật một dấu vết đã trở thành biểu tượng – vết sẹo hình tia chớp. Chỉ cần là người trong Ma pháp giới đều biết đây là ai, đúng vậy, vị anh hùng đã cứu cả Ma pháp giới, Harry Potter, bây giờ đang là một hồn ma bay lơ lửng.

Kì lạ ở chỗ ngoài trừ Jammu và Kerim không một ai thấy được anh!

“Các em không biết biểu tình của mình bây giờ rất là khả nghi sao? Anh cảm thấy hai đứa nên lên tàu đã rồi nói chuyện yêu đương cũng không muộn mà!” Harry cười ám muội, quay đầu nhìn hàng trăm ánh mắt đang đổ về phía này, mặc kệ là ai chỉ cần bị hàng trăm ánh mắt mang theo khát vọng, mê say nhìn như vạy cũng phải thấy lạnh gáy. Được rồi! Tất nhiên là không bao gồm hai đương sự ở đây.

“Khụ…khụ.” Bị sặc nước bọt của chính mình, Kerim gian nan ho không ngừng, mặt cũng đỏ lên. Cậu vội vã kéo tay Jammu lên tàu, Harry cũng đi theo hai người.

Lúc bước lên tàu, chính xác hơn là bước chân đầu tiên vừa đặt lên tàu Harry bỗng trầm ngâm. Anh có một cảm giác, một cảm giác vô cùng kì lạ, làm cho anh quyến luyến, nhớ mong, kinh ngạc, dường như trong đầu có thứ gì đó muốn xông ra.

Anh bỗng bị vây trong một thế giới thật yên lặng, tất cả mọi việc, mọi người xung quanh đều ngừng lại, chỉ có thể cảm nhận được chính mình. Nhưng anh lại có một cảm giác khác lạ, dường như có cái gì đó đang kêu gọi mình.

“Harry!” Nhìn Harry bỗng nhiên dừng bước, Jammu kêu một tiếng.

“Gì?” Tất cả bị đánh vỡ, Harry phục hồi tinh thần lại, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác vui sướng, một cảm giác vui sướng không thể giải thích nổi “Không có việc gì, chúng ta đi!”

Lúc ba người ngồi vào một toa tàu do chỗ ngồi trong toa tàu quá nhỏ làm cho Kerim và Harry có cơ hội mặt đối mặt với nhau. Cho dù đã ở chung với anh suốt cả kì nghỉ hè nhưng Kerim vẫn không thể khắc phục được nỗi sợ hãi với Harry, giờ khắc này đối mặt với anh thân thể cậu vẫn cứng đơ như cũ, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.

Harry áy náy nở nụ cười với cậu, tuy rằng anh rất không muốn nhưng đã ra khỏi Hogwarts Harry chỉ có thể hoạt động trong bán kính 200m xung quanh hai người, đây là chuyện mà anh cũng không mong muốn. Kerim cũng chỉ có thể lắc đầu tỏ ý cậu không sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.