Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 45: Ngày nghỉ lễ




Translator: Waveliterature Vietnam

« Mọi người đang nói về Nicolas Flamel sao? » Ellen xen vào, nhắc nhở họ về sự tồn tại của họ.

Nhưng rõ ràng, một số người khác đã không nghĩ như vậy. Hagrid trông rất giận dữ ; Ron thì vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên; Harry thì tỏ ra khó xử, định mở miệng đáp lại nhưng đã bị Hermione kéo lại.

Harry vô cùng xấu hổ vì tin tức này là bí mật giữa Harry, Ron và Hermione, chưa có sự đồng ý của hai người bọn họ, nên Harry cũng không dám báo sự tình cho Ellen. Tình huống trước mắt không biết nên xử lý sao.

Hermione hỏi Ellen: "Harris, nghe lén là hành vi không đạo đức."

Khi bị hỏi Ellen có chút bối rối không giải thích được, cũng có chút tức giận: "Tôi không có nghe lén chuyện của các bạn, mà là chính các bạn đã nói ở bên cạnh tôi nên tôi đã mở miệng hỏi, như bạn thấy đấy, tôi vừa rồi đang cùng Penelop chịu trách nhiệm trang trí những cây thông Nô-en này.

Mặt khác, tôi biết Nicolas Flamel là ai, nhưng rõ ràng các bạn không muốn biết, cho nên tôi chỉ có thể chúc các bạn có ngày nghỉ lễ vui vẻ." Nói xong, Ellen nhún vai nhìn vào những cây thông Noel đã trang trí hoàn tất, do đó anh muốn trở lại phòng nghỉ của Ravenclaw để nghỉ ngơi một chút.

"Bạn ấy làm sao biết Nicolas Flamel? Chúng tôi đã tìm lâu như vậy nhưng cũng không rõ ràng lắm?"

Hermione vô cùng ngạc nhiên, Ellen thật sự có tốt như vậy không? Bọn họ lâu như vậy cũng không thể tìm được, những Ellen thật sự biết tung tích của đối phương sao?

Ron mở miệng. "Tôi đã nói trước với bạn rằng đừng có so tài với bạn ấy, bạn là Vạn Sư Thông nhưng bạn ấy không phải là bạn, Hải Vương Tinh mà bạn ấy có được là do bạn ấy đã giành chiến thắng trong cuộc thi vấn đáp kiến thức được tổ chức ở cửa hàng ngay góc đối diện ngõ hẻm, nếu bạn ấy không biết Nicolas Flamel thì tôi nghĩ điều đó mới không bình thường. »

Harry cảm thấy vô cùng thất vọng và ảo não, lẽ ra anh nên nói ngay với Ellen từ sớm, nhưng là vì đây là bí mật của ba người, với lại Hermione một mực xem Ellen là đối thủ cho nên Harry đã không nói ra bí mật với Ellen.

Hermione cắn môi, "Tôi sẽ đi xin lỗi Harris." Nói xong, không đợi Harry và Ron phản ứng, mà cô ấy hướng về Ellen nhanh chóng đuổi theo, Harry và Ron nhìn nhau rồi cũng đi theo, nhưng bọn họ cuối cùng đã bị chặn lại bởi vì câu đố của cánh cửa phòng nghỉ, rõ ràng, chiếc mũ phân viện kai không sai, dù cho Hermione có thành tích tốt nhưng khi chỉ cần đưa ra câu trả lời đủ tiêu chuẩn thì đối với Hermione đó là chuyện không dễ dàng, cô rất thông minh nhưng nó không giống với sự thông minh của Luna Gourde. Luna có thể dễ dàng trả lời về câu đố "Ngọn lửa có trước hay Phượng Hoàng có trước", nhưng Hermione không trả lời được.

"Có lẽ chúng ta có thể gặp bạn ấy vào buổi sáng." Harry tràn đầy hy vọng.

"Chỉ có thể như thế." Hermione vẫn quyết định đến thư viện và chờ. Theo sự quan sát của cô, Ellen vẫn sẽ đến thư viện để đọc sách.

Tuy nhiên, cho đến ngày hôm sau, khi mà Hermione đến nhà hàng tìm Ellen thì anh ấy vẫn còn đang thu dọn hành lý ở phòng ngủ, vì anh muốn nhanh chóng đi chuyến tàu tốc hành Hogwarts về nhà ăn tết, cho nên anh ấy không có ý định ăn điểm tâm sáng mà để dành bụng để về nhà có thể ăn nhiều hơn.

Khi tàu Hogwarts tốc hành đến nhà ga QUốc Vương Thập, cũng đã chạng vạng tối. Tuy nhiên anh trai Albert đã đến trước để đón anh, anh vội vã chạy lại ôm chầm lấy Ellen, "Ba tạm thời có việc nên sẽ về nhà muộn một chút, vì vậy kêu anh đến nhà ga."

Hai người tìm một cửa hàng gần nhất, mượn một lò sưởi, rồi sau đó thông qua đường bay phấn hồng trở về nhà.

Trước khi vào nhà, Ellen đã ngửi thấy mùi bánh phô mai nồng nặc, "Mẹ mẹ làm bánh phô mai!" Mắt Ellen sáng lên, chạy thật nhanh, người bạn Edward đi cùng cũng bị ảnh hưởng bởi bánh ngọt, và cảm thấy điều này không có gì phải xấu hổ.

"Ellen, em nên để dành bụng để ăn món bánh ngọt không nên ăn đồ ăn ngoài ý muốn, vì mẹ đã chuẩn bị từ lâu." Albert hiển nhiên tâm trạng rất tốt.

QUả nhiên, một bửa tối vô cùng phong phù, so với bữa tiệc của đêm Noel ở Hogwarts mặc dù nó không đa dạng nhiều món nhưng nó thật sự rất ấm áp, và mùi vị cũng khá phù hợp với anh, hương vị của gia đình. Ngày lễ nên là ngày đoàn viên, một nhà bảy người trên bàn ăn vui vẻ hoà thuận.

Gia đình hiện tại chỉ có Ellen theo học tại Hogwarts, còn chị gái Daisy và mẹ cùng công tác tại bệnh viện ma thuật thương tích S.T Mungo, nhưng không giống với mẹ, cô là một bác sĩ khoa phép thuật chấn thương.

Về vấn đề này, người mẹ Morgan Lefey bày tỏ sự hài lòng rất tuyệt vời.

Luân vượt qua thời gian thực tập rất thành công, bây giờ anh là thành viên của văn phòng tư vấn dịch hại thuộc Cục quản lý và kiểm soát động vật. Lần này, vì Ellen mà đặc biệt trở về nhà sớm.

Bởi vì điều này, cả gia đình điều vô cùng quan tâm đến cuộc sống của Ellen ở Hogwarts. Những người đã đi làm điều hoài niệm về thời gian vô ưu vô lo khi ở trường, thanh xuân vừa vặn. Khi Ellen nói đến trận đấu Quidditch của mình cả nhà điều vô cùng hứng thú quan tâm đến vấn đề này.

"Sự xuất sắc trong mặt phong trào của Ellen chính là di truyền từ ba. Ba lúc đầu cũng chính là người truy đuổi bóng xuất sắc của Slytherin." Ba Owen tự hào.

"Ồ, đúng vậy, rất tuyệt vời, Owen, anh lúc đó trông rất đẹp trai trên cây chổi." Cặp vợ chồng Harris thể hiện tình yêu trước mặt lũ trẻ.

Daisy và Albert liếc nhìn nhau, ba mẹ của họ lại bắt đầu.

Ngày lễ này, Ellen cũng không muốn làm thêm điều gì, trải qua nhiều chuyện như vậy anh chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt ở nhà, thả lỏng các dây thần kinh đang căng thẳng, nhìn kho báu của Ravenclaw.

Nhưng trường hợp này, chưa bao giờ thay đổi vì ý chí của người dùng. Căn cứ vào định luật Murphy, bạn càng muốn điều gì thì bạn càng không thể đạt được.

Ellen lại mở mắt ra, lúc này, bên ngoài tuyết đang bay lả chả và phủ đầy mặt đất, trận mưa tuyết này dường như đã diễn ra trong thời gian rất dài. Kế hoạch tập thể dục buổi sáng của Ellen phải được tuyên bố là thất bại. Anh khi xuống lầu rửa mặt, anh nhận ra cả nhà đã bỏ anh lại và em gái Emily. "

Họ có hẹn làm việc ngoài giờ cùng với nhau sao?" Ellen nói thầm, rồi tự rót cho mình một chén sữa bò nóng. Tuy bà Harris đi rất gấp, thế nhưng bà vẫn dựa vào khả năng của mình để chuẩn vị bữa sáng cho con trai và con gái nhỏ.

Sau khi Emily tỉnh dậy, cô đã quấn lấy anh trai mình để nghe cô kể về chuyện viên ngọc mặt trăng, Ellen phát hiện sở thích của em gái càng ngày kỳ lạ. Trước kia cô thường quấn lấy anh để kể chuyện cổ tích, nhưng chẳng mấy chốc, lớn lên cô lại thích nghe chuyện thám tử rồi.

Theo cuốn truyện mà Emily kể cho Ellen nghe, viên ngọc mặt trăng là một viên kim cương màu vàng nổi tiếng, và là vật đầu tiên được ghi lại trong sử sách của Ấn Độ. Viên ngọc này được đặt trong một vị thần Ấn Độ bốn tay – Thần TRán mặt trăng.

Sở dĩ nó tên là viên ngọc mặt trăng, một phần là vì màu sắc đặc biệt của nó, một phần là vì những lời đồn đại, nói rằng nó có thể cảm nhận được ý chỉ của thần mặt trăng, và màu sắc của nó sẽ thay đổi theo sự tròn, khuyết của ánh trăng.

Theo Ellen biết, trong thế giới phép thuật đã có một kỷ lục tương tự, không giống như viên kim cương được các vị thần ở Ấn Độ thờ phụng, mà viên ngọc mặt trăng trong thế giới phép thuật là một viên đá bán trong suốt thuộc loại nhất đẳng, chính vì vậy mà nó được gọi là viên ngọc ánh trăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.