[Harry Poter - Harluc] Người Tình Ánh Trăng

Chương 8




EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: BĂNG

- o0o-

Giáo sư lớn hơn mình mười mấy tuổi đột nhiên biến thành con trai mình cảm giác thế nào vậy?

James Potter tỏ vẻ hơi hoảng hốt.

Sau khi được khoá cảng đưa đến trang viên Potter, phát hiện mình đã làm trà xanh lớn đến thế nào, học sinh da mặt dày nhất Gryffindor xấu hổ đến mức ngay cả tay cũng không biết để đâu.

Một luồng sáng ấm áp phủ xuống người cậu, xoa dịu tất cả những vết thương ban nãy, James khoanh chân ngồi trên thảm lông mềm mại, hiếm khi ngượng ngùng, mới trộm ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc đen đang tập trung kia.

Nhìn kỹ lại, giáo sư Potter kỳ thật có chút giống cậu.

Nhưng mà đôi mắt đó, lại xanh đến cùng cực.....

Ai?!

Cậu đột nhiên nhớ đến những lời vừa rồi Harry nói, ba mẹ cùng với ba đỡ đầu....

Cuối cùng Lily vẫn đồng ý gả cho cậu nha ~

James đang đau khổ bỗng nhiên bừng sáng, lập tức vứt bỏ rối rắm này, nhếch môi cười ngốc.

"James?"

Cửa phòng khách bị đẩy mạnh, một đôi vợ chồng trung niên còn đang mặc đồ ngủ vội vã chạy vào.

"Ba, mẹ."

James nhảy dựng lên, vừa lên tiếng đã bị Euphemia ôm vào lòng.

Con trai bảo bối sắc mặt tái nhợt, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, đồng phục màu đen dính đầy bụi, bộ dáng chật vật làm Euphemia đau lòng cực kỳ "Như thế này là bị làm sao vậy?"

"Vị này là ——" Fleamont ngập ngừng đáng giá người xa lạ đang xuất hiện tại trang viên, đối với gương mặt có chút quen thuộc kia, trong lòng xuất hiện rất nhiều suy đoán khác nhau.

"Giáo sư Potter?" Ánh mắt Euphemia lạnh đi "Tôi nghĩ chúng tôi cần một lời giải thích."

"Thực ra...... không phải do thầy ấy..... đều là do con chưa rõ đã......"

Khi James xấu hổ đầy mặt theo bản năng chắn trước người hắn, lắp bắp giải thích, Harry nhìn xuống thiếu niên chỉ mới cao đến ngực mình kia, khóe môi hơi nhếch lên.

Đương nhiên cần phải giải thích, hắn vốn rất ít qua lại với gia tộc Potter, vốn dĩ là vì cảm thấy hơi xấu hổ về thân phận mình, nhưng nó cũng không đồng nghĩa với việc mấy chuyện xưa này không thể nhắc lại.

Hai vị gia trưởng Potter nhanh chóng thay đồ ngồi trong phòng khách tiếp hắn, tính cả cái người muốn nhiều chuyện có đuổi cũng nhất quyết không đi James kia, ba người yên lặng nghe Harry kể tất cả mọi chuyện.

Đây cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì.

James mới nghe được một nửa đã vô thức ôm chặt tay hắn, vì những chuyện được hắn cố gắng dùng từ ngữ hết sức nhẹ nhàng để miêu tả kia, làm James đau lòng đến mức khóe mắt ửng đỏ.

Harry quay đầu nhìn cậu, trong mắt xuất hiện một chút ấm áp, muốn vươn tay xoa xoa đầu cậu, lại cảm thấy quan hệ hiện tại của bọn họ hình như không thích hợp làm hành động này, cuối cùng chỉ cười nhẹ.

So với người lúc thì đau lòng, khi thì kinh ngạc, lúc thì phát sợ, cùng với sắc mặt không ngừng biến hoá kia, vợ chồng Potter hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều.

Bọn họ thừa nhận đứa nhỏ này thật sự ưu tú, bất kể tính cách hay năng lực đều đủ để khiến trưởng bối của mình tự hào.

Trong khi đứa con bọn họ hết lòng bồi dưỡng, nhưng lại quá chiều chuộng, cuối cùng lại biến thành một đứa trẻ ngây thơ.

Phép thuật huyết thống sẽ không nói dối, biết cháu trai mình có thành tựu như thế, đều khó tránh khỏi chua xót cùng với vui mừng, nhưng nghĩ đến nhiều gia tộc thuần huyết vì quyền thừa kế mà lục đục, anh em tương tàn, bọn họ không thể không suy xét.

Hậu duệ mạnh mẽ đã từng một thời khống chế thế giới phép thuật Anh quốc, và người thừa kế vẫn còn non nớt và ngây thơ, cả hai xuất hiện tại cùng một thời không, thật sự là chuyện tốt sao?

Bọn họ thà từ bỏ cơ hội để gia tộc Potter phát triển lớn mạnh hơn là từ bỏ James, hay nói chính xác hơn là từ bỏ thứ vốn là của thằng bé trong tương lai.

"Đương nhiên không thể trực tiếp tiết lộ sự thật với bên ngoài" Fleamont nghĩ nghĩ, thận trọng sắp xếp từ ngữ một chút mới chậm rãi mở miệng "Nếu con không ngại, chúng ta có thể dùng thân phận họ hàng xa."

Gia tộc Potter đã truyền đến mấy thế hệ, gia phả cũng ghi chép rất rõ ràng, nhưng thế giới phép thuật Anh lớn như vậy, quan hệ thông gia giữa mấy gia tộc thuần huyết cũng rất rắc rối, chưa chắc có ai hiểu rõ.

Mối quan hệ thân thiết quá mức, người ngoài không hiểu chỉ sợ sẽ giống James, coi hắn là con riêng của ông thì khổ.

Nghĩ đến đây, Fleamont không thể không trừng mắt nhìn con trai mình một cái.

Harry cười nhạt, vỗ vỗ James muốn đứng lên phản đối, nhẹ giọng đáp "Đều nghe ngài."

Đối mặt với đôi mắt như nhìn thấu tất cả kia, Fleamont không hiểu vì sao lại có chút không được tự nhiên, hắng giọng mấy cái đổi đề tài "Đứa nhỏ Malfoy kia vậy là sao chứ? Tuỳ tiện đánh James, còn ra thể thống gì nữa."

"Là con sai." Harry cụp mắt nói, cúi đầu "Nếu con giải thích sớm một chút, sẽ không có hiểu lầm như vậy."

Euphemia hơi lắc đầu "Cho dù thế nào cũng không nên dùng phép thuật tấn công bạn học như vậy chứ, tâm tính đứa nhỏ này rất có vấn đề ——"

Bà còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên phản ứng, muốn dùng lập trường trưởng bối can thiệp vấn đề tình cảm của người trước mặt này, hình như còn hơi sớm.

Bọn họ thậm chí còn chẳng thân thiết, đứa nhỏ này từ khi sinh ra đến giờ, thế mà đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào trang viên Potter.

Ý nghĩ này không biết vì sao làm bà rất đau lòng, không tự chủ được nhẹ giọng "Nói chuyện với nó đi."

"Rõ ràng là con động thủ trước" James sờ sờ mũi, ấp úng nói "Không phải con không sao hay sao, ba mẹ hai người cũng đừng nhắc lại vấn đề này nữa, mất mặt quá à ——"

Cậu quay qua Harry chớp chớp mắt, như nói tất cả để cậu lo, lại bất mãn xòe tay đối với ba mẹ "Xét về vai vế, kia chính là, ừm, con dâu của con đó."

Mọi người vừa nghe vậy khóe mắt đều nhịn không được mà giật giật, nhất thời không tìm được từ gì để nói.

James lại vô tội chớp mắt "Con cũng không có nói sai."

"Được rồi được rồi, đi ngủ đi, sáng mai hai đứa lại về trường." Fleamont trước giờ vẫn không có biện pháp với tên nhóc láo toét này "Con cũng thế..... Harry, nghỉ sớm đi."

Harry mỉm cười đứng dậy "Không được, con phải về Hogwarts."

"Con cũng thế." James lập tức tỏ thái độ.

Fleamont tức giận đến mức muốn bốc khói "Hai đứa bọn bây ——"

"Hôm nào sẽ đến thăm," Harry nhẹ giọng nói "Con không yên tâm Lucius lắm."

Hai người cuối cùng vẫn rời khỏi trang viên Potter dưới ánh mắt không vui của Fleamont, Harry xách James độn thổ đến gần Hogwarts, lại dọc theo đường nhỏ đi bộ về lâu đài.

"Con nói thật," trong màn đêm yên tĩnh, James có chút ngượng ngùng nói "Vừa rồi quả thật là con động thủ trước, nếu có người dám bắt nạt Lily trước mặt con như thế, con cũng sẽ phản ứng như vậy."

Harry nhướng mày "Đây là đang nói đỡ cho Lucius à? Trò không giống người rộng lượng vậy đâu, James."

"Cái đó không giống nhau" James hơi lắp bắp "Dù sao đó cũng là người thầy thích mà."

Cậu cảm thấy rất xấu hổ, nghi ngờ Harry luôn quan tâm mình là con riêng của ba, nghi ngờ tất cả sự quan tâm của hắn đều có mục đích, còn hùng hổ đi chất vấn, phủ nhận tất cả mọi thứ hắn làm cho mình.

Harry nhất định rất đau lòng.

"Con không thích anh ta ——" James bĩu môi nhỏ giọng lải nhải "Nhưng anh ta quan tâm thầy như vậy ——"

Mà cậu đã hiểu rõ, yêu thích thực lòng như vậy là thứ khó khăn lắm mới có được đối với người trước mặt này.

"Cảm ơn." Harry vẫn không nhịn không được muốn đưa tay xoa đầu cậu ta, chỉ tiếc tay vừa mới nâng lên, thiếu niên tóc đen đã né tránh.

"Đợi chút ——" James vì hành động nhỏ xíu này mà bối rối, "Thầy đang dỗ con nít sao? Cảm giác kỳ quá đi mất ——"

"Được rồi." Harry thở dài, trong mắt như có chút mất mát.

James liếc mắt nhìn hắn một cái, chậm rì rì quay đầu đi chỗ khác, không tình nguyện nói "Vậy thì —— chỉ một chút thôi đó."

Ngón tay giơ lên giữa không trung của Harry dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đắp lên trán mình, quay đầu đi, thấp giọng cười nói "Đúng là có chút kỳ quái."

Lâu đài bập bùng ánh lửa, hắn đưa James đến tháp Gryffindor mới mở miệng nói "Cho ta mượn xem bản đồ Đạo tặc một chút."

James móc cuộn da dê kia ra, liền thấy hắn rút đũa phép đặt lên, quen thuộc niệm câu thần chú bọn họ phải bàn bạc lâu lắm mới quyết định được.

"Tôi xin trân trọng thề rằng tôi sắp bày trò quậy phá."

Cậu có xúc động muốn che mặt, nếu biết thứ này về sau sẽ truyền cho con trai của mình, đã không sống chết lấy câu thần chú không đứng đắn kia rồi, tuy rằng nghe nổi loạn vô cùng, nhưng lại bị Harry đọc ra rất nghiêm túc, cảm giác này quả thật quá xấu hổ mà.

Harry nhìn chằm chằm cái tên vẫn còn ở đó chẳng nhúc nhích kia, ánh mắt phức tạp đóng bản đồ, trong lòng nặng trĩu.

"Trò đùa dai kết thúc."

Hắn trả cuộn da dê trống trơn cho James, trước khi rời đi còn không quên nhắc nhở "Không được nhìn lén, không được dạ du, nghỉ sớm đi."

Hai người chúng ta rốt cuộc ai mới là ba vậy hả?!

James thở phì phò trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn, đến tận khi nó biến mất sau ngã rẽ hành lang mới vò rối mái tóc bù xù của mình, hậm hực chui vào phòng sinh hoạt chung.

Harry đi đến hàng lang ban nãy bọn họ xung đột, thiếu niên bạch kim một mình đứng bên cửa sổ, an tĩnh nhìn Hogwarts yên lặng dưới ánh trăng, như đang ôm ấp hy vọng mong manh nào đó, cố chấp chờ đợi.

Hắn trầm mặc đi qua, ôm cả người thiếu niên lạnh lẽo vào lòng, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: "Nếu ta không đến thì sao?"

"Em không biết."

Lucius ngẩng đầu, thần sắc ngơ ngẩn "Nếu anh không đến, em cũng chẳng còn biện pháp nào cả. Một cái cũng không."

Harry vỗ vỗ đầu y, chậm rãi ấn đầu y vào ngực mình.

"Em sợ nhất chính là cái này" Lucius nắm chặt áo khoác của hắn, thấp giọng lẩm bẩm nói, "Không màng hậu quả đâm đầu vào một đoạn tình cảm, lại hoàn toàn không thể khống chế nó, không biết tương lai sẽ thế nào, không chắc liệu mình có bị tổn thương hay không, không biết cuối cùng.... có thể mất đi hay không....."

"Em không tin vào tình yêu vĩnh cửu...... nhưng lại khát cầu nó........"

"Anh có nói ngàn vạn lần câu anh yêu em, cũng không thể làm em an tâm......... lời hứa chỉ là trò đùa của chữ cái..... cho dù có là yêu đến khắc cốt ghi tâm cũng có thể thay đổi....."

"Nếu nó thay đổi.... em phải làm gì bây giờ.... một biện pháp em cũng không có...."

"Lucius ——" Harry nhỏ giọng thì thầm tên y, giống như một tiếng thở dài.

"Em từng cho rằng mình sẽ chấp nhận liên hôn của gia tộc, không cần tình yêu, chỉ cần tìm được bạn lữ trung thành và hoàn thành nghĩa vụ của mình là được rồi, tình yêu sao có thể so với thời gian." Lucius nghẹn ngào, "Nhưng em yêu anh —— nhiều đến đáng sợ......"

"Em là một Slytherin, Harry, chỉ đơn thuần yêu là không có khả năng, cũng không hiểu thứ cho đi mà không cần trả giá, cho anh tất cả, là vì muốn đổi lại điều tương tự, thậm chí nhiều hơn..... nhưng mà, chỉ sợ cho dù có được, em vẫn không dám tin....."

"Cho dù không cảm thấy bị uy hiếp, nhưng chắc chắn có một ngày, em sẽ nhịn không được mà dùng phương pháp của mình để xác nhận xem anh có thật sự yêu em hay không ——"

"Vừa rồi em làm anh thất vọng rồi, phải không?" Y siết chặt eo harry, tựa khóc tựa cười, nghẹn ngào nói: "Anh sẽ còn tin tưởng em sao...... sẽ còn yêu em sao..... em quá đáng như......như vậy ——"

Sẽ bị chán ghét, sẽ bị đề phòng, sẽ bị từ bỏ.......tất cả đều có thể biến thành những lời chế giễu sắc bén, không ngừng văng vẳng bên tai y trong dòng thời gian dài đằng đẵng này, những thứ đó, gần như có thể bức y đến phát điên.

Tâm tình Harry phức tạp đến tột cùng, sau một khoảng thời gian yên tĩnh, nhẹ nhàng nâng mặt y lên.

Ngón tay vuốt qua khoé mắt đỏ hoe của người yêu, Harry hơi cúi đầu, yêu thương hôn lên hàng mi ướt đẫm đó.

"Thật quá đáng." Hắn nói "Biết rõ ta yêu em, còn nói mấy câu đau lòng thế."

Lucius nhịn không được nức nở, mắt hồng nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt xanh lục dịu dàng kia ngày càng gần, ánh mắt chuyên chú tựa như người trước mặt là cả thế giới.

"Ta cũng tò mò mãi mãi là cái gì —— không bằng cùng nhau nhìn xem?"

HẾT CHƯƠNG 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.