Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 38




“Gia Minh a, cháu như thế là không đúng rồi,  đại ca thân thể không tốt, cháu như thế nào còn có thể cùng ông ấy cãi nhau?”

Lương Gia Minh không nói gì, chỉ là ánh mắt âm đức mà nhìn Lương Quốc Cung đang nói chuyện.

Từ sau khi phụ thân sinh bệnh, tên nhị thúc này liền thay thế vị trí phụ thân, thời điểm nhân vật trọng yếu đến khu an toàn, đối phương trực tiếp lướt qua hắn, công khai lấy thân phận phụ trách khu an toàn, đi nghênh đón những nhân sĩ quan trọng đó, thế nên sau đó hắn muốn tham dự, những người đó căn bản không muốn về dưới trướng hắn!

Nhưng chuyện đã rồi đành tạm thích ứng, hắn không thể ở thời điểm này cùng đối phương xé rách mặt, Rốt cuộc dù là Lương Quốc Cung có nhiều nhân mạch ở thịnh thế hay hiện tại vẫn phi thường hữu dụng, hơn nữa đối phương cũng thật sự là thân thích. Chỉ là nói đến thân thích, hắn cùng phụ thân đem đối phương trở thành thân thích, nhưng đối phương chưa chắc đem bọn họ trở thành thân thích!

Một ít hành động của Lương Quốc Cung đã sớm làm hắn sinh nghi, hắn bảo thủ hạ bí mật giám thị Lương Quốc Cung nhiều ngày, biết được kết quả thực muốn chọc giận đến hắn thất khiếu (*) bốc khói! Nhưng vừa rồi hắn cùng phụ thân nói chuyện này, phụ thân cư nhiên giận tím mặt! Hiển nhiên đối Lương Quốc Cung cực kỳ tín nhiệm, ngược lại cảm thấy hắn vì cái gọi là quyền lợi, mà bôi đen Lương Quốc Cung! Tóm lại chính là không tin hắn!

(*) Thất khiếu: 7 lỗ trên gương mặt, gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và một miệng.

“Đại ca, Gia Minh còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, anh đừng giận nó.”

Lương Quốc Cung nói chuyện liền lướt qua Lương Gia Minh, ngồi ở bên giường Lương Kiến Quốc.

Lương Kiến Quốc nghiêng đầu nhìn Lương Quốc Cung thở dài, rồi sau đó oán hận mà nhìn Lương Gia Minh, giận dữ nói: “Tiểu súc sinh! Sách không đọc mấy năm, ý tưởng nhưng thật ra lại không ít! Ta nếu là ngày nào đó chết, cũng khẳng định là do nó làm tức chết!!”

Lương Gia Minh thấy Lương Kiến Quốc nhìn chằm chằm mình vẻ mặt biểu tình hận sắt không thành thép, dời đi tầm mắt cắn chặt răng. Thời niên thiếu ai cũng từng đều không hiểu chuyện, huống hồ hắn xuất thân quan lại thế gia, tự nhiên càng là được nuôi dưỡng lớn lên. Tuy rằng phụ thân thiếu tính cạnh tranh sắc bén, nhưng bởi vì hàng năm không ở trong nhà, hắn lại yêu con, mẫu thân đối với hắn sủng ái có thừa, càng dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên, lúc đi học kiếm cách trốn học là chuyện thường ngày.

Nguyên bản kỳ thật cũng dùng chút thủ đoạn để vào trường đại học hàng đầu, nhưng bởi vì lúc ấy ở trong trường học đã xảy ra một ít ảnh hưởng đại sự quan trọng, tóm lại chính là không thể không thôi học. Chuyện này làm Lương Kiến Quốc cảm thấy không mặt mũi gặp người, đã từng một lần phát ngôn bừa bãi nói không có đứa con trai này.

Hắn cùng Lương Kiến Quốc tranh cãi hồi lâu, bởi vì không hay đọc sách, cho nên sau đó vô luận trong nhà an bài thế nào, hắn đều không nghĩ tới. Sau đó cùng bạn bè mở công ty, hiệu quả và lợi ích tính ra cũng không tồi, sau khi vào xã hội hoặc nhiều hoặc ít cũng biết tính nóng lạnh của những người này. Ngây ngô phản nghịch thuở nhỏ cũng chậm rãi mất đi, tuy rằng Lương Kiến Quốc vẫn như cũ không lộ ra sắc mặt tốt, nhưng kỳ thật bọn họ hai người trong lòng đều rõ ràng, nhìn hắn trưởng thành, Lương Kiến Quốc cũng rất cao hứng.

Chỉ là trời mưa gió thất thường, không đợi hắn thật sự lấy được thu hoạch lớn thế nào, mẫu thân liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đợt tai nạn xe cộ kia cơ hồ làm hắn trong một đêm thay đổi cá tính cách. Cảm giác đã từng bất cần đời cười xem nhân sinh rốt cuộc tìm không thấy. Thẹn thùng khổ sở thương tâm thống khổ, ở đoạn thời gian kia, cơ hồ không có lúc nào là không làm bạn hắn.

Hắn rốt cuộc minh bạch thời niên thiếu kia, làm nhiều chuyện khiến mẫu thân nhọc lòng thượng hoả như vậy, chính mình có biết bao nhiêu sai lầm.

Chính là cuộc đời không có cơ hội làm lại từ đầu, người chết càng không thể sống lại. Từ khi nghĩ thông suốt tầng đạo lý này, hắn thật sự thay đổi triệt để, một lần nữa làm người giác ngộ, đối với Lương Kiến Quốc không còn là loại không hiểu chuyện như khi còn nhỏ. Tuy rằng Lương Kiến Quốc chưa nói, nhưng có khi hắn thấy ánh mắt Lương Kiến Quốc động dung, trong lòng so với đạt được hiệu quả và lợi ích lớn nào đều sung sướng cùng thỏa mãn hơn.

Nhưng ngoài ý muốn luôn là không hề dự triệu phát sinh, mạt thế bùng nổ, đại ca nhị ca đều bên ngoài tỉnh, lúc ấy chức vụ trên người Lương Kiến Quốc, làm cho bọn họ đều không thể rời đi nơi này, vì thế trước tiên chuyển dời đến khu an toàn.

Hắn tận mắt thấy Lương Kiến Quốc nửa đêm bốn điểm còn mở họp thảo luận quyết sách, bởi vì trật tự sở hữu đều đã hỗn loạn, rất nhiều chức vụ đều đối ứng hiện trạng, hiện tại soạn ra biên chế, rất nhiều địa phương đều khuyết thiếu nhân thủ đáng tin cậy. Hắn năm lần bảy lượt khẩn cầu Lương Kiến Quốc, mới miễn cưỡng đồng ý cho hắn tham dự công tác quản lý khu an toàn.

Từ phương diện này nói tới, hắn thật sự không thể không kính nể phụ thân của mình, nếu mỗi một người thân mang chức vị quan trọng, đều có thể giống phụ thân hắn làm hết phận sự bảo vệ kiềm chế theo luật lệ bản thân, làm sao phải sầu sẽ không có ngày hạnh phúc?

Chính là, cùng lúc đó làm hắn cảm thấy khó chịu chính là, phụ thân hắn đối với hắn đích xác thực nghiêm khắc, chỉ là người đều có thời điểm sơ sảy, đối với tên nhị thúc Lương Quốc Cung kia của hắn, Lương Kiến Quốc cơ hồ có loại tín nhiệm vô điều kiện cùng thả lỏng, có thể là bởi vì thời trẻ tổ mẫu hắn qua đời sớm, cho nên Lương Kiến Quốc đem tình anh em giữa chính mình cùng Lương Quốc Cung, xem đặc biệt sâu nặng.

Chỉ là phụ thân hắn căn bản không biết! Lương Quốc Cung đã sớm cùng những người Lưu gia đó cấu kết! Hơn nữa xem trình độ kia, tuyệt đối không phải sau khi quy hoạch khu an toàn mới có đi lại! Thời điểm thịnh thế, bọn họ đã có liên hệ thân mật! Chỉ là Lưu gia vẫn luôn coi phụ thân như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, cho dù hắn ít khi đi tìm hiểu mấy chuyện phía trên, nhưng việc Lưu Thành An vì Lương Kiến Quốc mới xuống ngựa, hắn vẫn là biết đến! Bởi vậy ngoại giới thịnh truyền Lưu gia cùng Lương gia bọn họ không thân, cơ hồ ai cũng rõ ràng! Nhưng Lương Quốc Cung ngay tại cơ sở này, cư nhiên còn cho thủ hạ cùng Lưu gia thường xuyên ngầm tiếp xúc! Chẳng lẽ không phải có quỷ?!

Chỉ là phụ thân không tin hắn nói! Thậm chí hắn còn chưa nói tới quá trình sự tình, chỉ nói Lương Quốc Cung không thể tin, phụ thân đã giận tím mặt!

“Được rồi đại ca, Gia Minh còn nhỏ, tính tình xúc động khả năng làm việc còn thiếu suy xét. Đại ca anh dưỡng tốt thân mình mới là chính yếu, khu an toàn còn rất nhiều việc chờ ngươi xử lý. Đừng nóng giận, lại làm hại thân thể.”

Lương Kiến Quốc nhìn Lương Quốc Cung, thật lâu mà thở dài, “Ai, Quốc Cung a, Gia Minh không hiểu chuyện, ngày thường nếu có cái gì, em cũng đừng cùng nó so đo.”

Lương Quốc Cung cười lắc lắc đầu, “Đại ca a, tính tình Gia Minh em cũng không phải không biết, hơn nữa Gia Minh là cháu trai em, em như thế nào sẽ cùng nó so đo đâu.”

Lương Gia Minh híp mắt, lạnh lùng mà nhìn màn “huynh đệ hữu cung” bên cạnh.

Biểu hiện của Lương Quốc Cung thật sự làm hắn vạn phần ghê tởm, lão đông tây này trải qua lễ rửa tội của năm tháng kỹ thuật diễn quả thực có thể so với cấp Thần, nhưng phụ thân nhớ đến tình anh em, căn bản không tin lời hắn nói lúc trước.

Hắn tuy rằng tính tình có chút không tốt, nhưng rốt cuộc cũng không phải người hay xúc động, cũng rất rõ ràng, lúc này nếu lại tiếp tục nháo, chẳng những không thể chuyển biến quan niệm của phụ thân, chỉ sợ còn khiến Lương Quốc Cung đạt được càng nhiều áy náy và tín nhiệm từ phụ thân, kia cũng không phải là kết quả hắn hy vọng nhìn thấy.

Cũng may là khu an toàn vẫn chân chính nằm trong tay phụ thân, hắn gần nhất cũng nhìn chằm chằm được, Lưu gia muốn thông qua Lương Quốc Cung thế nào, cũng không có dễ dàng như vậy.

Tương lai còn dài, lão đông tây ăn cây táo rào cây sung này, chậm rãi chờ xem……

————————————

Mấy ngày nay Chu béo xem như phóng hết mã lực, dùng tốc độ nhanh nhất hướng khu an toàn vội vàng đi.

Tạ Sâm càng không bủn xỉn, đem đồ vật trong không gian lấy ra cho mọi người cải thiện thức ăn. Tất cả mọi người cảm tạ hành động như vậy của Tạ Sâm, chỉ là bọn hắn tuy rằng không cần lại vì đồ ăn mà bôn ba vất vả, nhưng bởi vì Ôn Duyên phát hiện kết tinh kia, cho nên mọi người đi mỗi đoạn đường, đều phải xuống xe luyện luyện thân thủ, thuận tiện thu thập những kết tinh đó, mấy ngày qua, cũng góp nhặt được đầy một túi.

Này đương nhiên là đề nghị của Ôn Duyên, thứ nhất là nói để ngừa sơ sẩy chậm trễ, tang thi đều trở nên mạnh, bọn họ không có đạo lý còn có thể hưởng lạc an nhàn, hai là kết tinh không phải óc tang thi nào cũng có, tất nhiên không phải đồ vật bình thường, thu thập nhiều một ít, luôn là hữu ích vô hại. Nếu ngày sau thật sự có công dụng, cũng coi như là gián tiếp được lợi.

Lúc này Chu béo là chọn đường vòng đi, vừa lúc đi ngang qua một cái thôn, sau khi Ôn Duyên xác nhận phụ cận không có tang thi, Chu béo mới đưa xe ngừng ở cửa thôn. Này trong thôn hẳn là cũng không còn ai, từ bên ngoài hướng vào trong, liền có thể nhìn đến rất nhiều cảnh tượng lung tung rối loạn, hơn nữa thổ phòng (**) lại không thích hợp tránh né tang thi, nghĩ đến cũng sẽ không có người còn ở bên trong ngồi chờ chết.

(**) Mình nghĩ thổ phòng này là chỉ những ngôi nhà xây bằng đất thay vì gạch đá xi mang như ở thành phố

Mọi người vẫn là dựa theo sắp xếp lúc trước, trước nửa đêm Tạ Sâm Ôn Duyên Chu béo, sau nửa đêm Vệ Bình Hình Đại cùng Hình Nhị. Hình Tam hôn mê mấy ngày vẫn chưa tỉnh, Phác Tĩnh Nghiên lại là em gái, tất cả mọi người đem nàng bài trừ trong danh sách gác đêm, tuy rằng nàng cũng nói vài lần, nhưng một đám đại lão gia, như thế nào cũng sẽ không đồng ý để một cô nương gác đêm.

(Jeje: Haizzz… Nhiều khi nghĩ nếu tính tình Ngô Mộng cũng có thể như Phác Tĩnh Nghiên thì có khi đã thăng cấp lên làm nữ chính ngôn tình rồi hoặc ít nhất cũng là bằng hữu tốt với vai chính chứ đâu có số phận pháo hôi thế này =_=)

Cho nên cuối cùng Phác Tĩnh Nghiên chỉ có thể gánh vác trách nhiệm giặt quần áo cho bọn hắn, có đôi khi đi ngang qua cửa đầu phòng gì đó, Tạ Sâm từ trong không gian lấy ra mấy bộ quần áo, một đám người sau khi thay quần áo, cũng sẽ ở môn đầu trong phòng tản ra nghỉ ngơi.

Địa phương trong xe tuy rằng cũng không nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là nghẹn khuất, thường thường xuống xe đi bộ một chút, cũng coi như là thả lỏng thân thể, huống hồ có đôi khi còn có thể thuận tay giết hai tang thi, thói quen này theo tình thế thay đổi, mọi người ở chung càng ngày càng có ăn ý, ngăn cách trước kia, đã càng ngày càng mỏng.

“Các người có nghe thấy âm thanh gì không?”

Lúc này mới vừa ăn xong cơm chiều, đoàn người đều ở bên ngoài xe dạo tới dạo lui hoặc đứng hoặc nghỉ ngơi.

Tạ Sâm cùng Hình Đại dựa vào thân xe hút thuốc, Ôn Duyên ngồi dưới đất nhìn trời, một câu này của Chu béo, nhưng thật ra là Phác Tĩnh Nghiên đáp lại trước, “Tôi còn tưởng rằng là tôi nghe lầm, béo ca anh cũng nghe thấy rồi?”

Chu béo nhíu nhíu mày, “Ân, trong chốc lát trong chốc lát, cô nghe, giống âm thanh gì?”

Phác Tĩnh Nghiên cau mày không biết nên như thế nào trả lời, Vệ Bình từ hàng rào xây bằng gạch bên cạnh nhảy xuống, đi đến trước mặt mọi người, chậm rãi mở miệng nói: “Là âm thanh nữ nhân.”

Âm thanh nữ nhân?

Thôn không có người……

Ôn Duyên trong lòng nảy lên, mạc danh cảm thấy giống như có thứ gì ở trong đầu hiện lên, chính là rồi lại không nắm bắt được. Hắn xoay người nhìn Vệ Bình liếc mắt một cái, rồi sau đó nhanh chóng đứng dậy đến gần.

Hình Nhị đứng bên cạnh Chu béo, sau khi liếc mắt nhìn Chu béo, không chút để ý nói: “Quản nó là âm thanh gì, có quan hệ gì với chúng ta?” (Jeje: Cảm thấy anh Nhị với anh béo cứ có gian tình =]]] Từ lúc anh béo xuất hiện tới giờ lúc nào cũng đi theo bên cạnh người ta =]]])

Thời điểm hắn nói ra lời này tầm mắt đảo qua mặt mọi người, tuy rằng một đám người đều đình trệ một chút, nhưng rốt cuộc không có người lộ ra thần sắc phản đối gì, Hình Nhị lúc này mới thả lòng. Trầm mặc hai giây, hắn tiếp tục nói: “Địa phương này hẻo lành như vậy, phòng ốc bên trong đều là thổ phòng, cho dù thực sự có nữ nhân ở trong, có thể sống tới ngày nay, sẽ là kẻ đầu đường xó chợ? Tuyệt đối sẽ không.”

“Nơi này tên là gì?”

Tất cả mọi người còn chưa kịp đáp lại lời Hình Nhị, vấn đề của Ôn Duyên lại khiến một đám người ngây ra một chút.

Chu béo tuy rằng không lý giải Ôn Duyên vì sao hỏi như vậy, nhưng theo bản năng hồi tưởng chỉ dẫn lúc trước, tên nơi này cũng dễ nhớ, “Gọi là Lưu gia thôn.”

Ôn Duyên không biết nên hình dung như thế nào tâm tình hiện tại, nếu dựa theo đường cũ của cốt truyện mà đi, hắn nhiều lắm cũng chỉ là “biết trước”, nhưng nếu sự tình nguyên bản không có trải qua, chỉ có mặt trong miêu tả phần ngoài lề, lại tuyệt đối có thể coi như kỳ ngộ! Trước mắt thế nhưng mèo mù gặp chuột chết, thật đúng là làm cho bọn họ cấp đụng phải!

Ôn Duyên nhịn không được nhìn về phía Tạ Sâm, trong ánh mắt mang theo hưng phấn cùng sung sướng khó che dấu! Cảm giác này giống như là cốt truyện đại thần chuyên môn vì bọn họ mà mở phó bản! Vẫn là phó bản dùng để xoát trang bị xoát tiền!

Ánh mắt Ôn Duyên, làm Tạ Sâm giật mình,  một lát sau hắn gợi lên khóe miệng, đem tàn thuốc ném tới trên mặt đất dẫm tắt. Tạ Sâm bước đi đến bên người Ôn Duyên,  tựa như những người khác đều không tồn tại, hắn hơi hơi cúi đầu, gần sát bên mặt Ôn Duyên, âm thanh lúc mở miệng, là ngữ khí vi diệu tất cả mọi người không cách nào hình dung, “Cảm thấy hứng thú?”

Ôn Duyên nhấp môi không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Tạ Sâm tràn ngập nhàn nhạt khẳng định cảm xúc, Tạ Sâm khẽ cười, nói ra một cách tự nhiên, “Vậy chúng ta liền đi vào.”

Chu béo đứng ở một bên, khóe miệng không chịu khống chế mà trừu động vài cái. Hắn liền thảo…… Bọn họ đều là không tồn tại sao?! Tạ Sâm xem nhẹ mọi người tới loại này, hơn nữa tình huống lời trong lời ngoài còn mang theo nhàn nhạt sủng nịch, rốt cuộc tính nima loại nào a?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.