Hảo Thụ Thừa Song

Chương 37: Vui quá hóa buồn




Cái gọi là vui quá hóa buồn, Liễu Nghi Sinh đâu ngờ tới, y chỉ mới đi thông khí một buổi chiều, còn chưa thực sự làm ra vận động thập phần kịch liệt gì cả, buổi tối sau khi đi ngủ liền đau bụng đến khó nhịn, rõ ràng là bị đau đến thức giấc.

Mấy ngày nay mỗi đêm Kỳ Thạc và Kỳ Canh đều sẽ trải nệm nằm dưới đất cạnh giường của y, y vừa có một biến động nhỏ nào liền tiện bề chiếu cố. Nghe y nức nở đầy thống khổ, trước tiên hai người liền chạy tới bên giường nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa bọn họ liền bị dọa sợ. Chân mày Tiểu Liễu Nhi nhíu lại thật chặt, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hình như đang đau bụng chịu không nổi, hai tay vẫn cứ ôm chặt lấy nó.

“Bảo bối ngươi đừng vội, chúng ta lập tức đi tìm tế tự đại nhân.” Kỳ Thạc ôm y lên, trong lòng không ngừng đau xót mà thay y lau mồ hôi, chính mình cũng run đến mức đầy tay đều là mồ hôi lạnh, thật hy vọng bản thân mình có thể thay y chịu đau, mà Kỳ Canh đã nhanh chóng chạy đi kêu Liễu Mộ Ngôn còn đang ngủ.

Liễu Mộ Ngôn nghe nói Liễu Nghi Sinh bị đau bụng cũng cực kỳ sợ hãi, kêu hai huynh đệ bọn họ ở ngoài cửa chờ, mang theo vẻ mặt nghiêm túc cấp cứu cho Liễu Nghi Sinh.

“Kỳ Thạc ta sợ quá, cho tới bây giờ cũng chưa từng có loại cảm giác này, như là xương cốt đều đang run rẩy vậy.” Kỳ Canh bị vẻ mặt thống khổ vừa nãy của Liễu Nghi Sinh dọa thảm, như là có dự cảm không rõ nào đó, từ trước đến nay không hắn sợ trời không sợ đất hiện tại đều lo lắng đến không còn tỉnh táo.

“Có tế tự đại nhân ở đây mà, sẽ không để cho Tiểu Liễu Nhi có chuyện đâu.” Tuy rằng Kỳ Thạc đang an ủi, thế nhưng lời nói ra lại có vẻ run rẩy, biểu hiện ra sự thực rằng hắn cũng lo lắng gần chết.

Chuyện này cũng khó trách bọn họ, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ Tiểu Liễu Nhi đều cực kỳ khỏe mạnh, thỉnh thoảng chỉ bị bệnh thương hàn liền khiến bọn họ khẩn trương muốn chết rồi, đợt này bị giày vò thành như vậy chính là chuyện trước nay chưa từng có, sao có thể kêu bọn họ không lo lắng cho được đây?

Hai người ai cũng không nói lời nào, như thế càng lộ rõ sự lạnh lẽo u tối của đêm khuya, ngay cả ánh trăng cũng là một mảnh ảm đạm, không thể nhìn thẳng.

Kỳ Thiên Hữu đi cùng với Liễu Mộ Ngôn, hắn vội vã chạy tới, chỉ kịp khoác một cái áo khoác, thấy sắc mặt không tốt của hai nhi tử, không dám hỏi nhiều, ở ngoài phòng cùng chờ đợi trong lo lắng với bọn nhỏ.

Liễu Mộ Ngôn lạnh mặt đi ra, thần kinh đang khẩn trương của bọn họ liền đứt đoạn.

“Hai người các ngươi, có phải đã để nó chịu xóc nảy hay không?” Thanh âm của Liễu Mộ Ngôn lạnh như hàn băng trên chín tầng mây, còn kèm theo hỏa khí và nộ ý, ánh mắt nhìn bọn nhỏ giống như đang muốn đóng băng tâm phế của người khác.

“Chỉ là, chỉ là dùng hình thú dẫn hắn đi vòng vòng mà thôi…” Kỳ Canh nghiêm mặt trả lời, một giây kế tiếp liền nghe thấy tiếng gió mạnh vụt qua bên tai, vững vững vàng vàng bị tát cho một cái, thiếu chút nữa đã nổ đom đóm mắt.

“Mộ Ngôn, trước đừng vội đánh hài tử, Tiểu Liễu Nhi quan trọng hơn!” Kỳ Thiên Hữu kéo lấy Liễu Mộ Ngôn đang tức đến sắp hỏng mất, đánh hai tên tiểu tử thúi không thành vấn đề, nhưng tức đến ảnh hưởng đến thân thể thì không được, huống chi còn có Tiểu Liễu Nhi cần phải được chiếu cố đâu.

“Đánh bọn chúng? Hừ ta có thể đánh chết bọn chúng cũng coi như chúng có vận khí tốt, nếu ta không đánh chết bọn chúng, cứ để cho chúng chờ đến hối hận đi thôi!” Lời này vừa được thốt ra, trong nháy mắt đã khiến sắc mặt của hai huynh đệ trở nên trắng bệch, hô hấp gần như là không thông.

Môi Kỳ Thạc run run hỏi: “Đây là có ý gì, Tiểu Liễu Nhi bị làm sao vậy?”

Kỳ Canh đến cả việc bị đau do ăn tát cũng quên mất, gấp đến độ mắt đều đỏ lên gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Mộ Ngôn.

“Các ngươi làm được chuyện tốt rồi, ta đã ngàn căn vạn dặn hiện tại không thể để cho nó bị chấn kinh, các ngươi còn dẫn nó đi cưỡi ngựa? Thai nhi trong cơ thể mẹ vốn là không ổn định, trải qua trận xóc nảy này vị trí đều bị sai lệch rồi, ta chỉ có thể thi châm ổn định ba ngày, nếu sau ba ngày không tìm được biện pháp, khẳng định không giữ được hài tử, cơ thể mẹ có bị nguy hiểm hay không cũng không biết được, cho dù Tiểu Liễu Nhi không bị làm sao, nhưng đối với thân thể mất đi hài tử cũng là đại thương.”

Liễu Mộ Ngôn là một người có bao nhiêu lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện cũng nhịn không được mà đỏ mắt, có thể thấy tình huống hiện tại có bao nhiêu nghiêm trọng.

Gần như Kỳ Thạc Kỳ Canh không thể nào mở miệng, bọn họ không chịu nổi Tiểu Liễu Nhi năn nỉ, dẫn y đi ra ngoài dạo một vòng, sao mà khi trở về lại không giữ được hài tử nữa rồi, ngay cả người lớn cũng bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm?

Hiện tại bảo bối của bọn họ đang chịu khổ, sau ba ngày nữa hài tử của bọn họ liền hương tiêu ngọc vẫn, bọn họ thân là phụ thân thậm chí đến cả mặt mũi cũng chưa được nhìn thấy, trong chớp mắt cảm giác thống khổ nặng nề bao trùm cả hai người. Thậm chí Kỳ Canh có suy nghĩ, một cái tát vừa nãy thực sự là có chút nhẹ, nhẹ đến mức căn bản không cách nào bì nổi với một phần vạn của nỗi đau hiện tại.

“Sẽ không, nhất định phải có biện pháp, tế tự đại nhân cầu người suy nghĩ ra một vài biện pháp, vô luận muốn bọn con làm thế nào thì bọn con cũng sẽ làm tất cả!” Kỳ Canh quỳ xuống khẩn cầu, thật giống như làm thế này thì hài tử của bọn họ sẽ có một con đường sống vậy.

Kỳ Thạc cũng ngơ ngẩn mà quỳ xuống, siết chặt nắm tay, móng tay gần như đã đâm vào lòng bàn tay nhưng vẫn hoàn toàn không phát giác ra.

Liễu Mộ Ngôn chỉ lắc đầu, trong giọng nói lộ ra sự tuyệt vọng u buồn: “Tiểu Liễu Nhi là hài tử của ta, nếu như có biện pháp sao ta lại có thể không nói cho các ngươi biết được đâu?”

Kỳ Thiên Hữu giống như là nhớ tới cái gì đó, lớn tiếng nói: “Có biện pháp! Mộ Ngôn không phải ngươi đã từng đề cập đến chuyện trong Ma Long động có một loại quả xanh ngọc, là thánh phẩm an thai của tộc chúng ta sao, quả xanh ngọc kia có hữu dụng hay không?”

Liễu Mộ Ngôn như là được hắn nhắc nhở, lùi ra phía sau một bước, nhướng cặp mày xinh đẹp lên.

Nhân khẩu của bộ tộc Kỳ Lân rất thưa thớt, sau khi mỗi giống cái có thai, để chống cho quá trình sinh sản phát sinh ra các loại hư thai ngoài ý muốn, trong mỗi gia đình có sản phụ sẽ chuẩn bị một quả xanh ngọc để ngừa vạn nhất. Thế nhưng trong gần một trăm năm nay cái truyền thống này đã không còn ai kế thừa nữa, bởi vì quả xang ngọc vốn có trong Kỳ Lân động đã biến mất hầu như không còn, quả xanh ngọc được ghi lại là ngoại trừ có trong Kỳ Lân động, chỉ có trong Ma Long động ở rừng rậm hư huyễn, khoan nói đến chuyện Ma Long động thuộc về Ma giới, quanh năm có Ma Long trông coi, ngay cả rừng rậm hư huyễn cũng là một địa phương nguy hiểm trùng trùng, trong trăm năm qua chưa từng có một tộc nhân nào đặt chân đến đó.

Bởi vậy tất cả tri thức về quả xanh ngọc của Liễu Mộ Ngôn đều là do lão tế tự nói cho y biết. Trước đây trong lúc vô thức y đã nói với Kỳ Thiên Hữu, hắn thế nhưng lại có thể nhớ một cách rõ ràng đến vậy.

Thế nhưng chuyện này cũng không thiết thực, trong vòng 3 ngày đến Ma giới lấy một quả ngọc xanh, căn bản là chuyện ngàn lẻ một đêm!

Vẻ mặt Liễu Mộ Ngôn thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn là lắc đầu nói: “Cho dù quả xanh ngọc hữu dụng, ta cũng không thể để Kỳ Thạc Kỳ Canh đi mạo hiểm.”

“Không được đâu tế tự đại nhân, cầu người nói cho bọn con biết chuyện về quả xanh ngọc kia đi. Chỉ cần có thể cứu Tiểu Liễu Nhi, có thể cứu hài tử, chuyện nguy hiểm nào bọn con cũng sẽ không e ngại!” Hai huynh đệ nói thập phần kiên định, ánh mắt lại càng thêm kiên định hơn, thiếu chút nữa bị mất đi vợ và hài tử đã khiến bọn họ gần như hoảng loạn, hiện tại bỗng nhiên nghe nói còn có hi vọng, sao có thể không buông tay mà đánh một trận chứ.

“Mộ Ngôn, ngươi để cho bọn nhỏ đi đi. Nếu như Tiểu Liễu Nhi xảy ra chuyện không hay, ngươi cảm thấy bọn nó có thể hảo hảo sống một mình hay sao?” Lời Kỳ Thiên Hữu nói ra xúc động đến cực điểm, cảm tình giữa các con và Tiểu Liễu Nhi hắn là người rõ ràng nhất, so với cách nói thân thiết với nhau như tay chân, không bằng nói Tiểu Liễu Nhi đã sớm trở thành huyết dịch, quả tim của bọn nó rồi. Không có tay chân còn có thể sống, nhưng nếu như tim bị người khác cướp mất, máu bị rút hết ra thì còn có cách nào tham sống sợ chết cho được đây?

Liễu Mộ Ngôn hít sâu một hơi, nội tâm y vạn phần do dự, để cho bọn chúng đi, Tiểu Liễu Nhi cùng hài tử còn có một hi vọng sống mong manh, mà Tiểu Liễu Nhi cũng sẽ không bị lưu lại di chứng đáng kể nào cả. Nhưng chuyến đi này bọn chúng phải đối mặt với quá nhiều nguy hiểm, hắn không nỡ lòng nào buông tay đánh cuộc, bởi vì vạn nhất thua toàn bộ, vậy thứ hắn mất đi không chỉ là Tiểu Liễu Nhi cùng hài tử, còn có Kỳ Canh và Kỳ Thạc.

Nhưng lời Kỳ Thiên Hữu nói đã cảnh tỉnh y, nếu như Tiểu Liễu Nhi có chuyện gì, nhất định là hai huynh đệ không thể sống tiếp, loại kết quả này so với chuyện để cho bọn chúng đánh một trận rồi bị thua cũng không có gì khác nhau cả, bởi vì không dùng hết sức, nhất định hai đứa nhỏ sẽ càng thêm thống khổ hơn.

Giống như là đã suy nghĩ minh bạch rồi, Liễu Mộ Ngôn chăm chú nghiêm túc nhìn Kỳ Thạc và Kỳ Canh còn đang quỳ trên mặt đất: “Được, ta nói cho hai đứa biết, địa phương mà hai đứa sắp đi là cái dạng gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.