Hảo Thụ Thừa Song

Chương 31: Lưng gánh hàm oan




Liễu Mộ Ngôn thấy nhi tử khập khễnh trở về, nội tâm có hơi luống cuống một chút. Thế nhưng rất nhanh y liền bình tĩnh lại, để Liễu Nghi Sinh ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi có chuyện gì.

Liễu Nghi Sinh không khóc cũng không nháo, căn bản là y không biết được chính phụ thân của mình mới là người khởi xướng hết thảy, y nhìn qua giống như một quả bóng cao su bị chọc thủng, vô lực lắc đầu nói: “Phụ thân con không gả nữa, con còn có thể ở lại trong nhà sao?”

Nếu như chuyện này không phải do một tay Liễu Mộ Ngôn tính kế, như vậy có thể y đã mắng to nhi tử không hiểu chuyện, đem hôn nhân đại sự làm trò đùa. Nhưng lúc này so với ai khác y đều hiểu tối qua hài tử này đã xảy ra chuyện gì, trước đừng nói tới cái gì mà lòng trắc ẩn, tốt xấu gì thì vẫn có chút chột dạ đi. Cũng do chột dạ nên thái độ có hơi khác thường mà dễ dàng gật đầu, không có hỏi nhiều, để Liễu Nghi Sinh đi nghỉ ngơi trước.

Việc này rất kỳ quái, ban đầu hắn cho rằng nhi tử sẽ đến khởi binh vấn tội, thậm chí sau khi biết được chân tướng sẽ không chịu tha thứ cho y, cùng y đoạn tuyệt quan hệ phụ tử. Nếu như vậy thật thì y cũng đã chuẩn bị không ít lý do đường hoàng từ trước để có thể biện bạch rồi, nhi tử là do y một tay nuôi lớn, làm thế nào để giáo huấn nó, chính mình vẫn là hết sức tin tưởng vững chắc.

Thế nhưng bộ dáng nhi tử yếu ớt như thế, ngược lại khiến y không thốt ra được lời nào. Chẳng qua là cảm thấy chuyện này có chút quái dị, với tính tình của Liễu Nghi Sinh, nếu như biết được chuyện này là do y làm, dù thế nào thì cũng sẽ không cứ như thế mà chạy về nhà, vờ như không có chuyện gì xảy ra được.

Trên đời này người hiểu rõ Liễu Nghi Sinh nhất, chỉ có thể là Liễu Mộ Ngôn phụ thân của y, nhưng ngoại trừ Liễu Mộ Ngôn, thì người đứng hàng thứ hai về độ tuyệt đối lý giải y chính là Kỳ Thạc Kỳ Canh.

Cũng bởi vì hiểu rất rõ, hiện tại hai người đều bó tay chịu trói, bọn họ biết Tiểu Liễu Nhi nói là không muốn gặp lại mình, liền thật sự chính là không muốn gặp bọn họ, nếu như bọn họ dám thoáng xuất hiện ở trước mặt y, y đã nói là sẽ làm, cả đời này cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ nữa đâu.

Nhưng bọn hắn rất sốt ruột a, vừa mới thành hôn xong mà ngay ngày hôm sau vợ đã chạy về nhà mẹ đẻ, bày ra bộ dáng không thèm nhìn đến bọn họ, không nghe bất kỳ lời giải thích nào. Nếu như bọn họ thật sự phạm phải lỗi gì không thể tha thứ, bị Tiểu Liễu Nhi trừng phạt như thế nào đi chăng nữa cũng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng hiện tại lại không phải như vậy, xét theo một mặt nào đó, bọn họ cũng không tự chủ được mà trở thành người bị hại đi. Nhưng bởi vì đủ loại cố kỵ, thế nên mới có miệng mà khó trả lời.

Hai huynh đệ gấp đến độ đều đứng ngồi không yên, thế nhưng Kỳ Thiên Hữu lại không dám đến chỗ Liễu Mộ Ngôn tìm người, chỉ có thể vì bảo vệ lão tình nhân mà trợn mắt bán đứng lợi ích của thân sinh nhi tử.

Kỳ Thiên Hữu vò đầu cười theo: “Nhi tử à, hai con đừng quá sốt ruột, Tiểu Liễu Nhi cũng chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên mới chui rúc vào sừng trâu thôi. Tình cảm của mấy đứa trải qua nhiều năm như vậy, làm sao nó có thể nói không để ý tới là sẽ bỏ mặc luôn đâu? Chờ đến khi nó hơi hết giận rồi, hai đứa lại cẩn thận bồi thường một lần nữa, kéo người quay trở về. Tiểu Liễu Nhi cũng không phải là một người không nói lý lẽ, hiện tại cũng đã cùng các don có phu thê chi thực, cái chuyện dỗ trở về không phải chỉ là sớm hay muộn thôi sao.”

Nghe hắn nói thì thấy dễ dàng, nhưng Kỳ Thạc và Kỳ Canh lại không cảm thấy dễ dàng được như vậy. Kỳ Canh trợn trắng mắt nói: “Bọn con lưng gánh hàm oan, người là tụi con tới dỗ, còn phụ thân chỉ cần lấy lòng tế tự đại nhân là được, thật biết tính toán.”

“Không phải là tại ta cũng không có biện pháp nào khác hay sao.” Kỳ Thiên Hữu bị ánh mắt sắc bén của hai nhi tử nhìn đến lạnh cả sống lưng, lau mồ hôi nói: “Các con còn trẻ, còn chưa biết rất nhiều phu thê chi đạo. Giữa phu thê, cho dù có nháo lớn bao nhiêu, sảo hung thế nào, đó cũng là chuyện phu thê đóng cửa lại giải quyết. Hiện tại Tiểu Liễu Nhi không thèm nhìn mặt hai con, nhưng nói không chừng trong bụng nó đều có hài tử của các con rồi, lẽ nào có thể hận hai đứa cả đời hay sao?”

“Nhưng giữa nó và Mộ Ngôn lại không giống như vậy. Ta cũng là người theo dõi quá trình Tiểu Liễu Nhi lớn lên, với tính tình của nó, nếu như biết mình bị Mộ Ngôn hạ dược, như vậy phụ tử có hiềm khích cũng không nói, ít nhất khẳng định sắp tới nó sẽ cự tuyệt Mộ Ngôn chiếu cố thân thể của nó. Nếu như hai thằng nhóc chúng bây vô dụng, để nó chưa mang thai cũng còn đỡ, lỡ đâu nó có thai, lẽ nào ba đại nam nhân chúng ta có thể chăm sóc tốt cho nó được sao? Một khi giống cái mang thai có người nào không đem người nhà lăn qua lộn lại đến trời long đất lỡ, thân thể của Tiểu Liễu Nhi lại đặc thù, còn không biết đến lúc có thai tính tình sẽ ra sao đâu. Nếu trong tâm trí Tiểu Liễu Nhi không tha thứ cho Mộ Ngôn, thậm chí không muốn để y đỡ đẻ, đến lúc sinh sản tạo thành thương tổn tới hài tử, ai đến chịu trách nhiệm đây?”

Rất ít khi Kỳ Thiên Hữu nghiêm túc như thế, nói đến thao thao bất tuyệt, mỗi câu đều là suy nghĩ kỹ lưỡng, mỗi câu đều có lý như nhau. Hai huynh đệ không khỏi lâm vào trầm tư, mặc hắn tiếp tục thuyết phục bọn họ.

“Ta biết trong lòng hai con oán trách phụ thân, nghĩ đây là phụ thân đang bao che cho Mộ Ngôn. Nhưng là hai đứa cứ ngẫm lại đi, việc làm của Mộ Ngôn muôn vàn sai trái, cũng không phải toàn bộ đều không hợp lý, còn không phải vì muốn tốt cho cả ba đứa hay sap? Thành toàn cho Kỳ Thạc đồng thời cũng thành toàn cho Kỳ Canh, không để một mình nó cô đơn rời đi khỏi làng? Y cẩn trọng hy sinh vì tộc nhân nhiều như thế, sẽ không có ngày nào được sống như người bình thường, khiến ta thật sự đau lòng, cũng không muốn lại thấy y ưu sầu vì chuyện của mấy đứa nữa.”

Hắn hít vào một hơi thật sâu, mặt mày tràn đầy thần sắc đau lòng: “Hai con nói phụ thân có bao nhiêu thiên vị, đối với các con có bao nhiêu bất công cũng được, coi như là nhìn vào phần khổ tâm của Mộ Ngôn ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Tiểu Liễu Nhi, cũng không cần so đo quá nhiều làm gì.”

Kỳ Thiên Hữu nhắc đến chuyện này, khiến Kỳ Thạc và Kỳ Canh cho dù có muốn nói cái gì nữa cũng đều không thể nói nên lời. Dựa theo những lời trên, cũng chỉ có thể chờ đến khi Tiểu Liễu Nhi hết giận, bằng lòng gặp bọn họ, còn phải nghĩ xem nên dùng cách nào để vãn hồi đây. Tuy rằng phụ thân của bọn họ không đáng tin, nhưng lại nói một câu rất đúng, Tiểu Liễu Nhi đã là vợ của bọn họ, đây không chỉ là trên danh phận, mà thực tế đã gắn kết thành một khối rồi.

Loại quan hệ ván đã đóng thuyền này giúp hai huynh đệ an tâm hơn không ít. Đúng vậy! Vợ đều đã cưới tới tay, ăn sạch, thậm chí khả năng đều có đứa nhỏ của bọn họ, chẳng lẽ còn có thể chạy mất hay sao? Để y nháo nháo phát cáu một chút, đến ngày nào đó cũng phải quay trở về thôi, nếu không trở lại, chung quy cũng không thể nào cứ trốn trong nhà mẹ đẻ cả đời đi?

Kỳ Thiên Hữu nói trúng một câu, Liễu Nghi Sinh ở nhà ngây người chưa tới ba ngày đã cảm thấy thân thể có chút kỳ quái. Thường ngày đều sẽ rời giường cách hừng đông không lâu, hiện tại chẳng biết tại sao cả người cứ lười biếng không nhấc lên nổi. Ngay từ đầu y còn tưởng rằng ngày ấy bị hai tên hỗn đãn lộng thương nên cũng không lưu tâm, nhưng là cả người càng ngày càng không có tinh thần, ăn uống cũng không được, ngửi thấy cái gì cũng muốn nôn, ăn vào đều không nuốt xuống nổi.

Vốn dĩ tay nghề của Liễu Mộ Ngôn cũng không quá tốt, nhưng đã ăn từ nhỏ đến lớn, dù có khó ăn hơn nữa cũng có thể nhắm mắt mà cố nuốt xuống. Hiện tại chỉ cần ngửi thấy một chút mùi liền nhíu mày, ngay cả ăn cho có lệ cũng đều không làm được.

Liễu Mộ Ngôn đều xem những biến hóa của nhi tử vào trong mắt, trong bụng đã sáng tỏ. Y cũng không buộc Liễu Nghi Sinh ăn nhiều, chỉ sắc chút thuốc cho nhi tử uống, nói là có thể kích thích khẩu vị.

Liễu Nghi Sinh không nghi ngờ y liền uống hết, quả nhiên sau khi uống xong cảm thấy thân thể thoải mái rất nhiều. Lúc này Liễu Mộ Ngôn mới mím môi một cái, mở miệng nói: “Tiểu Liễu Nhi, con đây là dự định cứ một mực ở lại nhà của phụ thân, không bao giờ để ý đến hai huynh đệ Kỳ gia nữa hay sao? Bọn nó mỗi ngày đều lắc lư ở ngoài cửa, ta kêu bọn nó tiến vào bọn nó cũng không dám vào, cả người đều gầy đi một vòng.”

Liễu Mộ Ngôn rất ít khi nói giúp người khác, nhưng trong lòng y biết rõ hai huynh đệ là vì bảo vệ y nên mới phải chịu tội, mặc kệ bọn họ xuất phát từ động cơ gì, nếu như hiện tại mình không nói một câu, cũng không tránh khỏi quá không hợp lẽ thường đi.

“Phụ thân, con cũng không biết, chỉ cảm thấy mỗi khi nghĩ đến bọn họ liền tâm phiền ý loạn, dù thế nào cũng không muốn nhớ tới, đến một ngày nào đó con hết giận rồi hãy nói, hay là phụ thân người không muốn cho con ở đây nữa rồi?” Vẻ mặt y mang tiểu dáng dấp hoàn toàn tín nhiệm mình rồi lại lo lắng, trong lòng Liễu Mộ Ngôn cũng mềm nhũn, an ủi nói: “Sao phụ thân lại có thể đuổi con đi được, chỉ là con cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp. Huống chi, con có nghĩ tới hay không, có thể con đã mang thai hài tử của bọn nó rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.