Hảo Thụ Thừa Song

Chương 18: Nói chuyện cưới gả




Hữu kinh vô hiểm trải qua nghi thức trưởng thành, phảng phất như cuộc sống lại trở về với quỹ đạo trước đây, chỉ là ba người bọn họ càng thêm bận rộn hơn, thường ngày thời gian để ở cùng một chỗ sẽ không còn được nhiều như khi còn bé nữa. Đặc biệt là Liễu Nghi Sinh, chẳng biết tại sao Liễu Mộ Ngôn lại nghĩ là do y ham chơi thiếu chút nữa đã tạo nên đại họa cho hai huynh đệ Kỳ gia, nếu như không phải bọn họ chạy về đúng lúc, đến lúc đó bị tính hiếu kỳ của nhân loại quấy rầy, dĩ nhiên là hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.

Liễu Nghi Sinh cảm thấy rất ủy khuất, lại không dám nói là do mình hăng hái hành hiệp trượng nghĩa, tưởng tượng đến chuyện nếu như y thực sự nói thẳng ra việc mình đã ra tay nghĩa hiệp, sẽ không tránh được chuyện bị Liễu Mộ Ngôn mắng cho một trận, ngược lại là trực tiếp chịu phạt. Phụ thân đóng cửa lại không cho phép đi ra ngoài bắt y phải chép phạt mỗi ngày, chỉnh lý dược thư, mỗi ngày trôi qua đều nhàm chán đến cực điểm.

Nhưng cuộc sống nhàm chán này cũng có vài chuyện thú vị, đó chính là, Kỳ Thạc sẽ thừa lúc Liễu Mộ Ngôn không có nhà, đứng trước cửa sổ gọi y, Liễu Nghi Sinh không thể ra ngoài, chỉ có thể cách song cửa sổ nói lời ân ái, như vậy lại có một phen tiểu tư vị gãi không đúng chỗ ngứa.

“Tiểu Liễu Nhi, ca dự định trong vòng mấy ngày nay sẽ nói chuyện hỏi cưới với phụ thân ta, sau này ngươi sẽ là người của ca, hẳn là tế tự đại nhân sẽ không thể phạt không cho phép ngươi ra khỏi cửa nữa đi?” Nhìn thấy Liễu Nghi Sinh cực kỳ yêu thích tự do lại ngày ngày bị giam ở trong nhà, cả người yểu xìu, hắn cũng đau lòng nguy rồi.

“Ta…” Liễu Nghi Sinh có chút do dự, gần đây Liễu Mộ Ngôn tâm tình bất định, căn bản là y không có đủ can đảm để nói cái loại chuyện này với người.

“Có phải là ngươi sợ hình thú của ca, cho nên mới không muốn gả cho ta.” Kỳ Thạc thấy y lộ vẻ mặt khó xử, tưởng y muốn đổi ý, sốt ruột cam đoan: “Ca đảm bảo, nếu ngươi không đồng ý, ca cũng sẽ không biến thân dọa đến ngươi.”

“Ai lại sợ một con ngựa chứ!” Liễu Nghi Sinh tà nghễ liếc nhìn hắn, phong tình vạn chủng, Kỳ Thạc thấy như vậy quả thật rất muốn hôn lên miệng của y.

“Vậy ngươi nói với tế tự đại nhân đi, ta cũng sẽ trở về nhà tìm cơ hội nói với phụ thân mình. Ta đã trưởng thành rồi, sau này cũng sẽ không làm đến phân nửa rồi lại phát đau đâu, nhất định có thể hảo hảo thỏa mãn Tiểu Liễu Nhi của ta.”

“Cái gì mà làm phân nửa… .” Ngay từ đầu Liễu Nghi Sinh còn chưa kịp phản ứng, sau đó mới nhớ đến lần trước ở tiểu quan quán hạ thân của Kỳ Thạc bị đau đến mức lăn qua lộn lại, nhất thời mặt cũng đỏ cả lên, trừng hắn nói: “Không cho nói những lời như vậy, đừng nói giống như người ta thèm ngươi thỏa mãn lắm chứ!”

Rõ ràng là y đang thẹn thùng, bộ dáng lại giả bộ không sao cả thật xinh đẹp đáng yêu, khiến tâm của Kỳ Thạc đều bị rung động, khẩn cầu y nhanh chóng nói với Liễu Mộ Ngôn, dây dưa nửa ngày, thẳng đến khi mặt trời đã ngã về phía tây, Liễu Mộ Ngôn cũng sắp trở về, cuối cùng Liễu Nghi Sinh mới chịu đáp ứng. Hắn kiễng chân hôn một lên trán của y, rồi mới lưu luyến không rời mà trở về nhà.

Trong lòng Kỳ Thạc vẫn luôn nghĩ tới chuyện phải mau chóng cưới Liễu Nghi Sinh về nhà, đương nhiên là phải báo một tiếng cho phụ thân nhà mình. Lúc hắn về đến nhà, Kỳ Canh vẫn còn đang săn bắn ở trong núi chưa có về tới, Kỳ Thạc cảm thấy thời cơ không sai, liền nói tới chuyện chung thân đại sự của mình với Kỳ Thiên Hữu.

“Cưới Tiểu Liễu Nhi? Phụ thân giơ bốn chân tán thành a!” Kỳ Thiên Hữu vui vẻ cười híp mắt, cuối cùng đứa con lớn cũng thông suốt rồi, cưới Tiểu Liễu Nhi vào nhà làm con dâu chính là một trong những nguyện vọng lớn lao nhất trong kiếp này mà Kỳ phụ thân luôn theo đuổi, trước đây hắn còn lo lắng nhi tử sẽ không chịu thông suốt, hiện tại xem ra lần này xác định là mình sẽ trở thành người một nhà với Mộ Ngôn rồi đây!

“Phụ thân à cho dù người có tán thành hay không thì đối với con cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.” Kỳ Thạc liếc mắt thấy cái vẻ mặt già nua hoa si đang cao hứng cười đến run rẩy hết cả người. Hắn cưới vợ, người làm cha chồng có cần phải cao hứng đến như vậy sao?

“Sao lại không có ý nghĩa! Dù gì thì phụ thân đường đường cũng là người đứng đầu một tộc, hơn nữa còn là phụ thân của con, con còn chưa có cưới vợ mà đã quên phụ thân thật quá bất hiếu đi!” Kỳ Thiên Hữu cảm thấy địa vị của mình trong gia đình lại trượt xuống một bậc nữa rồi.

“Dạ, như vậy phụ thân hãy làm chút chuyện có ý nghĩa, nói chuyện hỏi cưới với tế tự đại nhân đi.” Kỳ Thạc nhớ đến tình sự lần trước vừa mới nảy sinh đã chết non liền muốn thổ huyết.

“Vậy thì có cái gì khó khăn chứ! Làm ngay vào ngày mai đi, ngày mai dẫn theo đệ đệ của con cùng đi! Chúng ta nhiều người lực lượng đông đảo, nhất định Mộ Ngôn sẽ đáp ứng!” Trong lòng Kỳ Thiên Hữu tràn đầy kiêu ngạo, nhi tử đã trưởng thành, còn muốn thành thân sinh oa oa, như vậy cái người phụ thân như hắn đây cũng phải cố gắng nỗ lực lên mới được, không thôi còn mặt mũi nào mà đi so sánh với nhi tử nữa.

Hầy, nếu như Mộ Ngôn cũng giống với Tiểu Liễu Nhi chỉ cần dùng mấy khối bánh hoa quế liền có thể lừa đến, thật đúng là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào a!

Sau khi Kỳ Thạc thông báo xong, liền đến phiên Liễu Nghi Sinh bàn chuyện thành thân. Mấy ngày này y đã cố tìm không ít cơ hội, thế nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng không biết tại sao khi đối mặt với gương mặt lạnh băng của phụ thân, liền nghẹn trở lại. Cuối cùng cũng có một ngày, Liễu Mộ Ngôn không nhịn được mà nói trước.

“Mấy ngày nay con có chuyện gì mà cứ muốn nói lại thôi? Có chuyện gì cần nói với phụ thân sao?” Liễu Mộ Ngôn phát hiện lần này sau khi nhi tử trở về đã có vài điểm bất đồng với trước đây, tuy rằng trước đây nhi tử cũng chưa từng nói quá nhiều với mình, nhưng lại không giống với hiện tại đều là vẻ mặt muốn nói với mình chuyện gì đó, sau lại ấp a ấp úng.

“Phụ thân, con…”Khuôn mặt non nớt của Liễu Nghi Sinh không tự chủ được liền đỏ lên, chuyện nói với phụ thân rằng mình không kịp chờ đợi mà muốn thành thân nghĩ sao thì cũng cảm thấy có chút khó xử, thế nhưng ngày ấy đã đáp ứng với Kỳ Thạc là sẽ nói rồi, mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều thúc giục mình, còn nói nếu không nói được thì cứ để Kỳ bá bá đến nói. Y cũng không muốn cái loại chuyện này sẽ bị nhiều người nói đến nói đi, cho dù là rất ngượng ngùng cũng chỉ có thể lúng ta lúng túng nói thật với Liễu Mộ Ngôn: “Con và Kỳ Thạc, đã yêu mến lẫn nhau, ngày sau muốn được ở cùng chỗ, người đồng ý chứ?”

Liễu Mộ Ngôn ở trong mắt của Liễu Nghi Sinh chính là một người thoát tục không vướng bụi trần, người không có bầu bạn, một mình nuôi dưỡng y lớn khôn, giống như chưa bao giờ hiểu rõ và ham muốn tình yêu. Liễu Nghi Sinh vẫn còn chưa biết rõ rốt cuộc tình yêu là cái gì, thế nhưng y biết từ sau cái ngày ấy, phân lượng của Kỳ Thạc ở trong lòng mình ngày càng nặng hơn, không thấy được hắn sẽ nhớ, gặp được thì lại thấy ngọt ngào, loại cảm giác vui sướng ngọt ngào xen lẫn chút chua xót này chính là tư vị tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà y đã từng được thưởng thức. Nhưng mà cái loại chuyện này muốn y nói với Liễu Mộ Ngôn thế nào đây? Xoắn xuýt lâu như vậy cuối cùng cũng đã nói ra được, Liễu Nghi Sinh thấp thỏm quan sát Liễu Mộ Ngôn, không biết người sẽ trả lời như thế nào.

“Con đã suy xét kỹ là Kỳ Thạc rồi sao?” Liễu Mộ Ngôn hỏi ra giống như là đã dự liệu được từ trước, giọng nói bình thản không mang theo chút kinh ngạc nào, ánh mắt nhìn nhi tử cũng không nổi lên gợn sóng. Hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay của mình, xem ra chuyến ra ngoài dạo chơi này đã giúp hai đứa nhỏ nhận ra tình cảm dành cho nhau, chuyện này thật sự rất tốt.

“Dạ.” Liễu Nghi Sinh gật đầu.

“Phụ thân sẽ không phản đối con thích bất kỳ kẻ nào, chỉ là con đã lớn rồi, đã hiểu rõ tình yêu, biết mình với Kỳ Thạc là dị tộc cũng có thể tiếp thu hắn, phụ thân thật cao hứng.” Quả thực trong lòng Liễu Mộ Ngôn rất vui mừng, sự tình vẫn phát triển theo hướng mà mình hi vọng, cứ cái đà này, nhi tử sinh hạ ra hậu đại của Kỳ Lân cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

“Phụ thân sẽ chờ tộc trưởng đến hỏi cưới, để các con mau chóng thành hôn.”

“Nhanh như vậy? Không phải con chỉ mới 16 thôi sao?” Liễu Nghi Sinh nóng nảy, thành thân sớm như vậy khiến y còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng.

“Liễu Nhi ngốc, sở dĩ Kỳ Lân sau 20 mới có thể thành thân là bởi vì sau khi bọn hắn biến thân mới có nhu cầu ***, chúng ta là nhân loại, đối với nhân loại năm 16 tuổi lấy vợ sinh con đều là chuyện rất bình thường.” Liễu Nghi Sinh vuốt đầu nhi tử, lại có chút ưu sầu, quá đơn thuần là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?

“À, còn phụ thân thì sao? Đã thành hôn hay chưa?” Liễu Nghi Sinh hỏi ra câu kia liền biết là mình đã lỡ lời, sắc mặt Liễu Mộ Ngôn mới vừa rồi vẫn còn ôn hòa trong nháy mắt liền thay đổi, chỉ thấy hắn biến sắc, thanh âm cũng trở nên lãnh đạm: “Không có, phụ thân có con là đủ rồi.”

Y che giấu tâm tình không vui, chuyển trọng tâm câu chuyện: “Hiện tại con đã biết bí mật trong tộc, tương lai phụ thân sẽ truyền vị trí tế tự lại cho con. Kỳ Lân là hậu duệ của thần thú, có sức mạnh khôn cùng, mà loại sức mạnh này nếu để cho người phàm có lòng tham biết tới thì sẽ tạo thành hậu họa khó lường, bởi vậy vô luận có phát sinh cái gì cũng không thể nói chuyện này cho những nhân loại khác trong thôn biết được. Chúng ta thân là người phàm lại có thể trở thành tế tự thủ hộ cho bộ tộc Kỳ Lân, đó là một niềm tự hào lớn lao, nhất định con phải nhớ kỹ sau này phải lấy sự hưng thịnh của toàn tộc làm chủ, không thể bướng bỉnh tùy hứng, làm ra chuyện mạo hiểm giống như lần trước được nữa, có hiểu hay không?”

Liễu Nghi Sinh nhu thuận gật đầu, tuy rằng y không quá hiểu rõ vì sao phụ thân lại nói sức mạnh khôn cùng đến tột cùng là cái gì vì sao lại khiến cho người phàm ham muốn, nhưng nghĩ đến chính mình là nhân loại mà lại có thể gánh vác sứ mệnh quan trọng như vậy, được toàn tộc tôn kính, đương nhiên là địa vị rất cao rồi. Y cũng không cảm thấy bởi vì mình là dị tộc mà có cái gì khác biệt, trái lại ở trong lòng mơ hồ dâng lên một loại đắc ý.

Chờ đến khi y thành thân rồi, nhất định phải làm thêm nhiều chuyện phụ giúp phụ thân, không để cho người khổ cực thêm nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.