Hảo Thụ Thừa Song

Chương 110: Phiên ngoại 4.2




Ở Vạn Điệp Cốc xa xôi Liễu Nghi Sinh hoàn toàn không ngờ tới tại Ma giới cách mình ngàn dặm đang có người nhớ thương tiểu nhi tử khả ái của y.

Ngày đó, Kỳ Thạc Kỳ Canh đi chợ mua sắm chút hàng hóa, thuận tiện liền dẫn theo hai đại nhi tử đi học hỏi đôi chút. Vốn dĩ Kỳ Tiểu Tiếu cũng muốn đi cùng, thế nhưng bởi vì hôm trước ăn bậy một cây nấm có màu sắc rực rỡ ở trong rừng nên hôm sau bị tiêu chảy. Liễu Nghi Sinh kiểm tra thử mẩu vụn của cây nấm liền phát hiện ra nó là vật cực độc, nhất thời hốt hoảng hết cả lên, rất sợ nhi tử sẽ xảy ra chuyện không hay. Nhưng Kỳ Tiểu Tiếu cũng chỉ bị tiêu chảy một phen, sau đó tinh thần lại phấn chấn như chưa hề có gì xảy ra, cũng không biết do nó bách độc bất xâm hay là mạng lớn nữa.

Liễu Nghi Sinh lo lắng, thế nên không cho Tiểu Tiếu đi theo phụ thân và các ca ca ra ngoài chơi, thiếu niên đành cay đắng ngậm miệng, hôm nay chỉ có thể ăn cháo trắng, Tiểu Tiếu cảm thấy cuộc sống còn không bằng cả sủng vật mèo con Hì hì hì của mình nữa.

Hì hì hì cũng cảm thấy cuộc sống của mình khổ không thể tả, tiểu chủ nhân ăn cháo trắng, nó cũng chỉ có thể liếm liếm đáy chén, đến cả vụn thịt còn không có. Ánh mắt của nó nhìn thẳng vào đám gà mập ngỗng mập thỏ mập trong sân sau, liếm miệng một cái, cuối cùng vẫn đành phải bỏ qua. Nếu để phụ thân của tiểu chủ nhân biết nó lạm sát động vật trong nhà nhất định sẽ đánh đuổi nó đi mất.

Một chủ một sủng cùng thở dài, cả hai đều cảm khái cuộc sống một chút cũng không tươi đẹp, bỗng nhiên ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu tựa như chuông đồng của A Thổ.

Lỗ tai của báo con dựng thẳng lên, vừa nghe liền biết là chủ nhân chân chính của nó tới rồi, trái ngược với bộ dáng an tinhc ban nãy, nó nhảy vọt ra ngoài cứ như mũi tên thoát khỏi dây cung bổ nhào vào người Thương Mặc, trực tiếp đẩy hắn ngã nhào xuống đất.

“Ui da ngươi cái con báo mập này, rõ ràng lúc rời khỏi ta chỉ mới lớn chừng hai bàn tay, sao hôm nay lại vừa nặng vừa lớn như vậy, đè chết ta rồi đây này.” Bị con báo đè nặng Thương Mặc không bò dậy nổi, hơn nữa còn bị báo con không ngừng liếm mặt liếm cổ liếm tay, nó có thể nhìn thấy chỗ nào liền liếm chỗ đó, liếm đến quên cả trời đất.

Liễu Nghi Sinh nghe được động tĩnh cũng đi ra từ sân sau, nhìn thấy người đến là A Thổ và Thương Mặc thì nụ cười liền cương lại.

Chuyện này không thể trách y được, y và A Thổ cũng coi như là bạn già với nhau, bạn già đoàn tụ phải là một chuyện hết sức cao hứng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nhi tử của A Thổ, lúc còn nhỏ hài tử kia đã nổi tiếng là không ngoan, mỗi ngày đều khi dễ tiểu nhi tử của y, thế nên mỗi lần Kỳ Tiểu Tiếu nghe thấy tên của Thương Mặc liền bật khóc, đến cả cơm đều không chịu ăn, còn hữu dụng hơn cả khi kể chuyện bà ngoại sói cho nó nghe nữa.

Hôm nay hài tử kia đã trưởng thành nhưng lại không hề có chút bộ dáng ổn trọng nào, đùa với báo con đến quên cả trời đất, sao có thể không khiến cho Liễu Nghi Sinh đau đầu được chứ? Lỡ như bây giờ nó vẫn còn khi dễ con của y thì biết làm như thế nào cho phải đây…

“Tiểu Liễu Nhi, hì hì hì, ta tới thăm các ngươi một chút đây. Chỗ này là chút quà mọn, mong ngươi nhận cho.”

Người cũng đã tới rồi, tự nhiên không thể đuổi ra ngoài được, Liễu Nghi Sinh gật đầu nhận lễ vật đặt sang một bên, cằm hướng về phía báo con và Thương Mặc, hỏi: “Đây là chuyện gì vậy.”

A Thổ gãi đầu một cái, ho nhẹ nói: “Chó con… Và ma sủng của chó con…” Cuối cùng quay sang quát Thương Mặc: “Còn không hành lễ với Liễu thúc thúc của con đi!”

Thương Mặc chui ra từ dưới người báo con, quần áo trên người bị móng vuốt của báo con chẳng biết phân biệt nặng nhẹ cào rách vài đường, vẻ mặt chật vật thở dài với Liễu Nghi Sinh: “Liễu thúc thúc, Thương Mặc xin phép hành lễ.”

Liễu Nghi Sinh khẽ gật đầu, nhíu cặp mày xinh đẹp lại hỏi: “Ma sủng của nhi tử ngươi, tại sao lại tới nhà của ta? Hơn nữa còn quấn quít lấy con ta?” Y đã cảm thấy có cái gì không đúng rồi đó…

“Ừm… Kỳ thực, đây cũng là nguyên nhân ta mang theo tiểu tử thúi này tới gặp ngươi. Sau này nhất định ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe. Được rồi, Kỳ Thạc Kỳ Canh nhà ngươi đâu? Còn có ba bảo bối đang ở chỗ nào?”

“Bọn họ đi ra ngoài rồi, chỉ có Tiểu Tiếu ở đây thôi.” Y vừa mới dứt lời thì Kỳ Tiểu Tiếu cũng mới đổi xiêm y xong, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy A Thổ liền cười khanh khách ngọt ngào chào hỏi y: “Chào A Thổ bá bá ạ!”

“Tiếu Tiếu ngoan, còn nhớ rõ A Thổ bá bá của con nữa nha! Thực đúng là hài tử tốt mà!” Thoáng cái tim của A Thổ đã bị lời Tiểu Tiếu gọi đến vừa mềm vừa ngọt, hạnh phúc bay đầy trời, nếu như nhi tử của mình cũng ngoan như vậy, đó là một chuyện có bao nhiêu tuyệt vời chứ hả.

Nhưng thoáng cái lực chú ý của Kỳ Tiểu Tiếu đã bị dời sang nam tử với cả người quần áo đầy vết nhăn ở một bên hấp dẫn, Tiểu Tiếu chớp chớp mắt nhìn Thương Mặc, chỉ vào hắn hỏi Liễu Nghi Sinh: “Phụ thân, tại sao lại có ăn mày đến nhà của chúng ta vậy ạ? Trong phòng con còn có chút thức ăn, có thể làm người tốt việc tốt, đều đưa cho hắn ăn được chứ?”

Nụ cười của A Thổ trở nên cứng ngắc, xoát một cái cả người Thương Mặc liền bùng cháy, hắn có thể chỉ lên trời phát thệ, tiểu thái tử đỉnh đỉnh đại danh ở Ma giới, không, là đỉnh đỉnh đại danh trong tam giới như tiểu vương tử hắn đi trên đường đến cả một con heo cũng phải bật tiếng nói, ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bị người khác hiểu lầm thành một tên ăn mày, còn muốn bố thí cái ăn cho hắn nữa đó!

Nếu như là bình thường, ai dám vũ nhục hắn như thế, hắn đã sớm chặt người đó ra làm 8 khúc, đánh cho nó rụng hết cả hàm răng mới thôi. Cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân này mở to cặp mắt long lanh, vẻ mặt ngây thơ, ngọn lửa vừa mới bùng cháy của hắn xoát xoát xoát cái liền lui sạch sẽ, thay vào đó là trái tim không ngừng đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng lên vì tức vẫn chưa lắng xuống, nhưng chỉ có hắn biết, lần này đỏ lên cũng không phải vì giận, mà lại giống như gặp được người trong lòng, kích động đến đỏ ửng.

Tiểu thái tử của Ma giới còn đang trầm ngâm trong lần nhất kiến chung tình lần đầu tiên của đời mình, nhìn tiểu mỹ nhân chạy đến bên cạnh phụ thân y, cười hì hì nói cái gì đó, hắn không hề nghe lọt bất kỳ một chữ nào, chỉ cảm thấy mặc kệ mỹ nhân làm cái gì đều rất đẹp mắt, đẹp đến mức tim của hắn ngọt ngào tựa như được ăn mật đường, không tự chủ liền lộ ra nụ cười ngốc nghếch nhất đời này của mình.

Kỳ thực, cuộc đối thoại giữa Liễu Nghi Sinh và Kỳ Tiểu Tiếu là như vầy:

“Bảo bối, hắn là nhi tử của A Thổ bá bá của con, tên Thương Mặc, khi còn bé các con đã từng gặp nhau rồi đó.”

“Tại sao nhi tử của A Thổ bá bá không chịu đi làm cái gì tốt mà lại muốn đi làm ăn mày vậy. Đại phụ thân nói chỉ có những người không chăm chỉ làm việc mới có thể luân lạc tới mức phải ăn xin để sống nha.”

“Nó cũng không phải ăn mày đâu, chỉ là nhìn qua có hơi giống một chút mà thôi.”

“Kỳ quái, sao lại có người thích ăn mặc giống như ăn mày vậy chứ, rõ ràng rất nhục nhã a.”

“Cục cưng, mọi người đều có sở thích của riêng họ, cho dù chúng ta không thích thì cũng phải tôn trọng người ta.”

“Được rồi, con sẽ tôn trọng sở thích của hắn, chỉ là tại sao đang yên đang lành hắn lại chảy nước bọt đầm đìa thế kia? Chẳng lẽ hắn bị bệnh sao? Phụ thân người khám cho hắn thử xem.”

“Đó cũng không phải là sinh bệnh, có thể là nó bị hoa si rồi, hoa si trị không hết được đâu, cục cưng con phải cách nó xa một chút, đừng để lây cho con sẽ không tốt.”

Đoạn đối thoại phụ từ tử hiếu này khiến cho A Thổ nghe thấy mà sống không nổi. Y nhức đầu cười mỉa, để không khiến cho nhi tử xấu hổ y đành phải cắt đứt đoạn đối thoại mà không biết bọn họ sẽ bố trí con mình thành ra thế nào, y đành mở miệng nói: “Ừm… Ta có một yêu cầu quá đáng… Chính là muốn cầu hôn với Tiểu Liễu Nhi ngươi…”

“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, ngươi lên đường về phủ đi.” Liễu Nghi Sinh hoàn toàn không thèm để ý tới tình cảm nữa, đứng tại đó với vẻ mặt tiễn khách, mà Kỳ Tiểu Tiếu có nghĩ nát cả óc cũng không ra, y còn đang thắc mắc nha, bộ trong nhà có ai sắp xuất giá hay sao?

“Aiz Tiểu Liễu Nhi ngươi đừng nóng mà, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói a, cho dù ngươi có chướng mắt nhi tử của ta thì cũng không cần đuổi bọn ta đi như vậy chứ. Chúng ta đã làm bạn già lâu năm, ta còn chưa được gặp mặt Kỳ Thạc Kỳ Canh nữa là.” A Thổ đáng thương phải vắt hết óc mới nghĩ ra được mấy lời giải thích này. Y cũng biết nhi tử của mình không được người khác yêu thích, thế nhưng bị cự tuyệt gọn gàng dứt khoát như thế cũng khiến cho tâm tình có hơi buồn bực.

Liễu Nghi Sinh vừa nghe, quả nhiên sắc mặt liền hòa hoãn xuống, y gật gật đầu nói: “Chuyện khác đã nói xong rồi đó, Tiếu Tiếu nhà bọn ta không có khả năng gả cho nhi tử của ngươi. Ngươi nên sớm từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, nếu vậy ta còn có thể giữ hai người lại ăn một bữa tối.”

Kỳ Tiểu Tiếu nghe thế mới biết không ngờ đối tượng A Thổ bá bá cầu thân lại là mình, y nhìn cái người thanh niên mắc bệnh hoa si, thích mặc trang phục phong cách ăn mày kia, Tiểu Tiếu chớp chớp mắt, nghĩ nếu như mình phải sống cùng một chỗ với người này thì chuyện đầu tiên y làm chính là phải vá hết toàn bộ y phục của hắn lại, lộ ra thân thể này nọ, thực sự là quá khó coi mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.