Hạo Ngọc Chân Tiên

Chương 17: 17: Đồ Gia Khốn Đốn





Edit: V-hy
Nguồn: bachngocsach
***
“Tổ phụ, thứ cho tôn nhi nói thẳng, chẳng lẽ ngài coi trọng tiểu tử Luyện Khí tầng sáu kia?”
“Nhưng hắn chỉ là trung phẩm linh căn mà thôi, cho dù tương lai may mắn Trúc Cơ cũng không biết bao lâu sau đó, đối với khốn cảnh trước nay của Đồ gia ta dường như không có chút trợ giúp nào.”
“Huống hồ cha mẹ hắn đã qua đời, đại hội kéo dài dòng chính hai năm sau hắn cũng khó mà qua được, tôn nhi thật sự nghĩ không ra điểm mấu chốt trong đó.”
Đồ Huyền Hưu đứng ở ngoài biệt thất trên lầu hai Kim Ngọc Các, hai tay quy củ khép lại, ngữ khí cung kính lại hồ nghi hỏi.

“Ken két”
Cửa sắt biệt thất không gió tự mở.

Ngay sau đó, một ông lão áo xám hơn sáu mươi tuổi chậm rãi đi ra.


Thân thể lão nhân cao cao gầy gầy, da vàng như nến, tóc căng phồng tỉ mỉ, trong mắt hàm chứa sắc bén, có vài phần thần võ không giận mà uy.

Ông lão áo xám này chính là Đồ tộc trưởng Đồ Chấn Tỷ của Đồ gia.

Tu đạo hơn 140 năm, so với thọ nguyên của tu sĩ Trúc Cơ thường khoảng 250 năm, thân thể và thần hồn của lão vẫn ở trạng thái đỉnh phong.

Đối với sự nghi ngờ của cháu trai, Đồ Chấn Tỷ không để ở trong lòng, giọng nói khàn khàn giải thích: “Huyền Hưu, mọi thứ không thể chỉ nhìn qua bề ngoài.”
“Vừa rồi lúc thăm dò mặt nạ chân huyễn, ta lặng lẽ bắt được một tia khí tức tiết lộ ra ngoài.”
“Thần thức này rất tinh thuần, hơn xa hậu bối Luyện Khí tầng sáu bình thường có thể so sánh.”
“Mà thần hồn cường đại hay không là một trong những yếu tố then chốt của Trúc Cơ, bởi vậy ta đánh giá khả năng thăng cấp sau này của hắn sẽ không hề nhỏ.”
“Chỉ có như vậy?”
Đồ Huyền Hưu không quá đồng ý.

Dù sao tu tiên nhất đạo đầy rẫy biến số.

Tu sĩ trung phẩm linh căn cả đời vẫn gập ghềnh trong cảnh giới Luyện Khí có không biết phàm bao nhiêu người.

“Đây chỉ là một, thứ hai...”
Đồ Chấn Tỷ ngồi xuống chủ vị, giọng điệu đùa giỡn nói: “Rất ít người biết chuyện này.”
“Đại khái là năm mươi năm trước, cha của Trần Bình, Trần An và Trần Ý Như có một đoạn tính cảm, nhưng cuối cùng không thể tới với nhau.”
“Ồ? Trần Ý Như là thượng phẩm thủy linh căn, xuất thân từ chi mạch hơn nữa còn có tu sĩ Trúc Cơ lâu đời Trần Mục Niệm tọa trấn, nàng lại để ý tới Trần An sao?”
Đồ Huyền Hưu có chút kinh ngạc nói.

Đồ Chấn Tỷ khẽ vuốt râu, châm chọc nói: “Cái gọi là tình yêu nam nữ như sét đánh ngang tai, lúc đó bị hãm vào mà thôi, cuối cùng còn không phải tách ra sao? Trên phố đồn đại là do dì của Trần Ý Như Trần Mục Niệm can thiệp hoành hành, nhưng ta lại cho rằng là Trần Ý Như tự mình nghĩ thấu thôi.”

“Ý của tổ phụ là, Trần Ý Như này nếu còn nhớ tình cũ lúc trước thì sẽ nhìn Trần Bình bằng con mắt khác?”
Đồ Huyền Hưu phỏng đoán.

Nếu Như Trần Ý Như thật sự có ý giúp đỡ Trần Bình, vậy thì vừa rồi nhượng bộ chút giá của mặt nạ chân huyễn dĩ nhiên không tính là gì.

“Tình cũ chắc chắn là có một chút, bằng không ngươi cho rằng sau khi Trần An chết, làm sao mà Trần Bình có thể lấy được trợ cấp từ gia tộc phong phú như vậy?”
“Còn có chức vị trấn thủ Lam Điền trấn mà hắn hiện đang đảm nhiệm cũng không phải là một đệ tử dòng chính đang trên đà bại lui dùng chút mánh khóe là có thể tranh thủ được!”
Đồ Chấn Tỷ mỉm cười, không để ý nói: “Tóm lại, Trần Bình nơi này chỉ là một nước cờ nhàn rỗi của ta mà thôi, trước khi hắn không lộ ra giá trị lớn hơn, ngươi cũng không cần quá cố ý kết giao với hắn.”
“Vâng, tôn nhi hiểu.”
Đồ Huyền Hưu giật mình, chợt đồng ý.

Tiếp theo, hắn quét ánh mắt xuống cầu thang, thấy hiện tại không có khách giao dịch trong các, lúc này mới kề sát bên cạnh Đồ Chấn Tỳ, thanh âm như ruồi muỗi: “Gia gia, đã tiếp xúc với người bên kia chưa?”
“Im lặng!”
Đồ Chấn Tỷ đại biến sắc mặt, tức thì vận dụng thần thức phong bế Kim Ngọc Các, hơn nữa còn hình thành một cấm âm cách tuyệt trận xung quanh hai người, vô cùng trịnh trọng nói: “Huyền Hưu, việc này còn phải bàn bạc cẩn thận hơn.”
“Trần gia là lang sói, người bên kia lại là một mãnh hổ, hơi không cẩn thận thì cả Đồ gia ta tất có họa diệt tộc.”
“Nói cho cùng, vẫn là gia gia đã chặn con đường của ngươi.


Vốn dựa vào thiên phú tu đạo của ngươi ắt hẳn đã sớm phá vào Trúc Cơ Cảnh rồi.”
“Gia gia có lỗi lầm gì chứ?”
Trong mắt Đồ Huyền Hưu xẹt qua một tia hận ý, cắn chặt răng, tức giận nói: “Chỉ trách mấy tu sĩ Trúc Cơ của Trần gia kia khinh người quá đáng, buộc Đồ gia ta đạo tận đường cùng, không thể không tuyệt cảnh cầu sinh!”
“Ai, hiện giờ số mệnh của Trần gia thịnh vượng, tộc nhân liên tiếp xuất hiện Trúc Cơ, nếu là Huyền Hưu ngươi sinh sớm trăm năm, nói không chừng Đồ gia ta có thể...”
Đồ Chấn Tỳ nặng nề thở dài, nói được một nữa thì đột nhiên dừng lại, âm trầm nói: “Huyền Hưu, nghe cho kỹ! Trước khi gia gia đưa ra quyết định cuối cùng, ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ.”
“Hiện tại vẫn phải tiếp tục kết giao với Trần gia là chính.”
“Đại trưởng lão Trần Hướng Văn quang minh lỗi lạc hết mực khiêm tốn, hắn là người trọng tình nghĩa.

Ta với hắn năm xưa có ân cứu mạng, chỉ cần hắn sống một ngày thì sẽ không chém tận giết tuyệt Đồ gia ta.”
“Tôn nhi tuân lệnh.”
Đồ Huyền Hưu nắm chặt hai tay, trong lòng rít gào như sấm!
“Thập Tam thúc, Thập Ngũ thúc, xin cho cháu một chút thời gian, Huyền Hưu tuyệt đối sẽ không để cho hai người hy sinh vô ích!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.