Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 54: Anh vẫn luôn muốn cô




Ads Trong thư phòng, Mộ Yến Thần đang dùng laptop trò chuyện công việc với cấp dưới. Khi cánh cửa phòng mở ra, anh ngước mắt, khẽ dừng lại.

"Trước cứ làm theo kế hoạch này." Anh trầm giọng phân phó người bên kia, rồi nhấn nút tắt máy.

Lan Khê không dám đi vào, kinh ngạc liếc mắt nhìn, tay đang cầm khóa cửa buông ra, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao anh không đến công ty làm việc?"

Ánh mắt anh mệt mỏi, căng thẳng cho cô biết được dạo gần đây anh rất bận, vô cùng bận rộn.

Đem bút và văn kiện đặt lên bàn, Mộ Yến Thần đứng dậy đi tới, đem cánh cửa mở rộng ra, cố che đi sự mệt mỏi, lãnh đạm nói: "Đói bụng chưa?"

Mới vừa khóc một trận kinh thiên động địa hao hết sức lực, nên giờ phút này dạ dày cô trống rỗng, hàng lông mi dài run lên, khe khẽ gật đầu.

"Muốn ăn gì nào?"

". . . . . . Cơm chiên trứng. Được không ạ?" Cô nhỏ giọng ngập ngừng.

Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn cô hồi lâu, sau vội cúi xuống che dấu ngọn lửa cháy bỏng đang dần nổi lên, bàn tay mơn trớn đỉnh đầu cô, nói giọng khàn khàn: "Ngồi chờ anh chút nha."

Vừa nãy khi anh ôm cô, cô đã khóc rất nhiều, bị giáo viên hung hăng phê bình, cô đã xấu hổ, tủi thân rất nhiều, rồi cô lại nhớ đến người mẹ đã mất của mình. Anh chưa từng trải qua cảm giác khi nhớ mong người thân mà người ấy lại không còn trên đời này. Nhưng chắc chắn sẽ đau đến tê tâm liệt phế.

Cho nên, anh không dám ôm cô quá lâu.

Vì quá thương cô, quá nhớ cảm giác khi được hôn cô, nhiệt độ trên môi lại trở nên nóng rực, anh suýt lần nữa không khống chế được bản thân.

——Anh tại sao không mắng em? Tiếp tục dạy dỗ em?

—— Anh cũng là anh hai, là trưởng bối của em mà?

Có lẽ là thế.

Nếu lấy tư cách là trường bối của cô thì sẽ tiếc lấy sắt rèn thép không thành, sẽ liên tục răn đe, dạy dỗ, trách mắng.

Nhưng cố tình anh lại thích cô, những việc không tốt về cô không ảnh hưởng đến tình cảm của anh. Cô thi không tốt thì có sao? Không nghe lời thì như thế nào? Cho dù đầu cô ngốc hơn heo, tính tình luôn phản nghịch chống đối anh thì anh vẫn như cũ thích cô, muốn cô. Anh sẽ dùng hết sức mình giúp cô tiến bộ hơn bây giờ.

Xoa xoa mi tâm, áp chế ngọn lửa nóng bỏng trong con ngươi, Mộ Yế Thần cố gắng chuyên tâm vào việc nấu ăn.

Từ phòng bếp đi ra, anh thấy cô đang ngồi trong phòng khách, cánh tay say sưa di chuyển theo sự bơi lượn của chú cá vàng trong bể. Anh đem bát cơm chiêm thơm phưng phức đặt trước mặt cô.

Cô kinh ngạc đứng lên, ngước mắt nhìn anh, lại nhanh chóng cúi đầu, tay nắm thật chặt chiếc muỗng anh đưa cho.

Mùi thơm kích thích cảm giác thèm ăn của cô, lồng vào đó chính là hương vị của sự ấm áp.

Lan Khê ngậm một muỗng cơm vào miệng. Viền mắt cô ánh lên sự ấm áp, lông mi dài chuyển động lên xuống, chóp mũi một hồi chua cay. Thật sự mùi vị anh làm khá tốt, chỉ là vị chát chát nơi đầu lưỡi làm cô không thể nuốt trôi.

Mộ Yến Thần nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của cô, ánh mắt theo từ không trung bao phủ cô, khàn khàn hỏi: "Mặn rồi phải không ?"

Bàn tay đặt ở trên bàn nắm chặt lại, cô không cách nào thốt ra câu trả lời, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu.

". . . . . . Lần tới anh sẽ chú ý." Ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng nhưng không thiếu đi sự nóng bỏng.

"Ăn xong thì nghỉ ngơi tí đi, " tình cảm mãnh liệt càng ngày càng giống như một con ngựa mất dây cương, Mộ Yến Thần vội cụp mắt xuống, nói, "Sau đó đem bài kiểm tra ra cho anh xem, anh giúp em phân tích đúng sai”.

Sau khi ăn xong, bầu không khí lại trở nên an tĩnh, ngượng ngùng. Bên ngoài trời dần ngã về chiều, Lan Khê lấy bài kiểm tra để lên bàn. Lúc này cô mới để ý đầu gối mình vướng phải khay bàn nên cuộn hai chân lên, nhích người ngã về sau, không may liền đụng phải khuỷu tay to lớn của ai kia.

Giọng nói Mộ Yến Thần rất êm ái, không nhanh không chậm truyền vào tai cô. Anh tỉ mỉ cẩn thận phân tích những phương trình phản ứng hóa học, không dài dòng, chỉ đôi ba câu đã đi vào trọng điểm của vấn đề. Giảng đến một nửa bài thì cô hoàn toàn thông suốt, lúc này mới cảm thấy mình ngốc đến cỡ nào nha! Hàng mi dài rung lên, cô nghiêng mặt quan sát gò má quen thuộc của anh, vẫn như cũ rất hoàn hảo, từng đường cong cứ như được thượng đế tự tay mài giũa nên mới tạo ra được một kiệt tác hoàn mỹ đến như vậy.

Nhưng sự sắc lạnh, sự xa vời của ngày xưa đâu rồi? Sao cô tìm hoài không thấy? Vì sao giờ đây chỉ có sự mềm mại, sự ôn hòa, dịu dàng như dòng nước chảy êm ái rót thẳng vào lòng cô.

Gương mặt cô tái nhợt, cô bất lực phải thừa nhận – thật ra từ rất lâu rồi cô đã chú ý đến sự thay đối của anh.

Hix, anh Thần dịu dàng quớ, muốn chết trong sự thâm tình của anh ghế á!!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.