Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 31: Đừng lại gần anh




Ngồi trong xe buồn chán, Lan Khê thiếp đi lúc nào không hay. Đến buổi trưa bị đói bụng mới chịu tỉnh dậy.

Hàng lông mi dài như cánh bướm rung lên động xuống, cô nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy hơi nóng nên quăng ngay cái áo khoác đang đắp trên người xuống, úp người lại phía sau, vói lấy thức ăn: "Anh hai, có coca, bánh sođa, anh muốn dùng cái gì?"

Mộ Yến Thần nửa người dựa vào cửa sổ, ánh mắt hơi mê mang, tay thon dài chống đỡ bên đôi môi, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt.

Anh lạnh giọng mở miệng: "Tự chăm sóc cho bản thân đi, không cần để ý tới anh."

Lan Khê ngẩn ngơ.

Đôi mắt thoảng qua nét u bồn, hàng mi dài đang cong lên liền rũ xuống, cô đang nghĩ có phải bản thân quá đa nghi hay không? Thái độ của anh vẫn lãnh đạm như trước, đối với cô không nóng không lạnh nên chắc chắn sẽ không có những hành động vượt trên mức bình thường đâu nhỉ?.

Tim đập thót lên một cái, nghĩ đến bản thân chỉ giỏi tự mình đa tình, mặt cô như bị một ngọn lửa thiêu rụi qua, cháy sạch sành sanh.

Ổn định lại tâm tình, cô liền cầm một miếng bánh, thò người sang phía anh, giọng êm ái thành khẩn: "Anh hai đang lái xe có chút bất tiện, em giúp anh ăn nhá?"

Tránh tầm mắt lái xe của anh, cô đem miếng bánh đưa sát vào mép miệng anh.

Mùi thơm béo ngậy của bánh ùn ùn xộc đến bên mũi, xen lẫn còn có mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ: ngọt lành, non nớt và không chút phòng bị.

Mùi hương kéo đến như muốn bức chết anh, chỉ hơi buông lỏng thì sẽ vạn kiếp bất phục. Gương mặt Mộ Yến Thần càng thêm trắng bệch, cố kìm nén giọng nói khàn khàn : "Cách xa anh ra."

Hai tay vì nắm quá chặt tay lái đã nổi đầy gân xanh .

Trái tim Lan Khê phút chốc như rơi xuống vực sâu, không che đấu được sự thất vọng, mất mác, ngượng nghịu thu tay về, ngoan ngoãn ngồi im lặng vào chỗ cũ.

Nhu tình chỉ thoáng qua trong nháy mắt, chưa kịp vui mừng thì anh lại trở về như cũ, luôn bài xích cô, chán ghét cô. ( ghét gì mà ghét, thương còn không hết đấy chứ ^^)

Đúng , nhất định là như thế!.

***

Về đến nhà , anh không muốn đi vào, mang hành lí giao cho quản gia, hững hờ nói với cô: “ Em vào đi, anh về công ty.”

Lan Khê ôm trong mình bao lớn bao nhỏ, cúi mắt gật đầu không thèm nhìn anh, nhưng không thể che đâu được sự đau khổ đang vây lấy mình.

Mộ Yến Thần nhíu chặt hai hàng lông mày cho đến khi chúng đụng vào nhau, nhắm mắt quyết tâm lái xe đi thẳng.

Lan Khê mệt mỏi đi vào phòng khách, chào hỏi Mộ Minh Thăng. Ông hỏi cô vài câu về chuyện cắm trại, cô qua loa giải thích. Vì không muốn nhìn Mộ Minh Thăng và Mạc Như Khanh vui vẻ bên nhau, nên cô chỉ ngồi một tí rồi lấy lí do hơi mệt nên xin về phòng.

Đang bước trên hành lang thì nghe thấy tiếng ba cô tiếp điện thoại ——

"Minh Lộ, nhóm các người lại náo loạn chuyện gì nữa”.

Là Chú hai.

Lan Khê bĩu môi, cô biết chú hai trước giờ là người ham mê lợi ích. Năm xưa khi ông nội giao quyền điều hành công ty vào tay ba cô, người chú này đã từng làm ầm ỹ một trận. Nhiều năm trôi qua, ông ta vẫn còn chưa chịu an phận thủ thường.

"Chú tạm thời đừng trách lỗi Mộ Yến thần! !" Mộ Minh Thăng mặt tái xanh gầm lên, "Nó vừa mới đưa Lan Khê về, không kịp vào nhà đã vội vàng tới công ty……. Chú trách nó can thiệp vào quyết định của chú? Việc này như thế nào, chú bình tĩnh giải thích cho anh hiểu đi”

Lan Khê ngẩn ra, đứng bất động tại giữa hành lang.

Mộ Minh Thăng càng nói càng kích động, Mạc Như Khanh thấy việc không ổn, vội vàng đi về phía sau lưng ông, nhẹ giọng an ủi, hỏi ông đã xảy ra vấn đề gì.

Cúp điện thoại, Mộ Minh Thăng giận đến tím mặt, nói: "Vụ mua bán đất ở Thành Bắc xảy ra vấn đề, chú hai cùng Mộ Yến Thần có chút tranh chấp mâu thuẫn, anh phải đi tới công ty một chuyến mới được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.