Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 302: Kết thúc (phần hai)




Mộ Minh Thăng chống lại cái nhìn của con trai, trong mắt thoáng tối sầm, tiếp theo thì gật đầu chắc chắn: "Khi ba nhận món quà này có kêu người kiểm tra qua, không có gì nguy hiểm."

Nhớ tới hôm nay lúc Lan Khê nhận cú điện thoại kia, Mộ Yến Thần đã biết rốt cuộc ai là người đưa quà đến. Đối với hai cha con Phó Ngôn Bác, anh không tính là thống hận nhưng đừng hy vọng anh có thể lấy lễ đối đãi, huống chi còn có Lan Khê bên người, tất nhiên anh muốn bảo vệ cô được tuyệt đối an toàn, giống như khi ở bờ biển Los Angeles liên quan đến sự sống chết, anh tuyệt đối không cho phép sai lầm xuất hiện lần thứ hai.

Vỗ vỗ lưng cô, anh cất giọng nói êm dịu sâu sắc: "Mở ra nhìn xem."

Lan Khê cũng hiếu kỳ, nhịn không được đưa tay ra mở hộp quà.

Quà bên trong hai cái hộp không giống nhau, một hộp là kim cài áo được đặt trong hộp bằng nhung rất tinh tế, bên cạnh có mảnh giấy nhiều nếp gấp, mở ra mới biết đó là bao giấy đựng thuốc lá, mặt trên có dòng chữ tiếng Anh.

"Happy, Wedding' s day." Mừng ngày cưới.

Trên hộp còn vương mùi khói thuốc lá nhàn nhạt.

Lan Khê không hiểu, đoán không ra người nào lại tặng lễ vật như vậy.

Cô lại mở ra một món quà khác, đột nhiên đụng tới một cái gì đó lạnh lẽo, mở bao giấy bọc phía ngoài hóa là một pho tượng bằng thủy tinh vây quanh là những viên kim cương nhỏ. . . Tác phẩm kia điêu khắc tư thế người mẹ dịu dàng ôm đứa con, đường cong duyên dáng tuyệt đẹp, khuôn mặt khóe môi đều lộ ra ý cười, dưới bức tượng trên miếng gỗ đàn hương có khắc rõ ràng một chữ "Nguyệt".

Lan Khê ngớ ra một hồi lâu, đưa tay chạm vào pho tượng kia, dường như ngay lập tức cô hiểu ra chuyện gì đó.

Khóe mắt ươn ướt, cô ngẩng đầu hỏi: "Ba, ba... Có phải ông ấy đã tới?"

Mộ Minh Thăng thấy cô đã đoán được, đành phải gật đầu, khuôn mặt tràn đầy ý cười: "Phải, đã tới, ông ấy mới vừa đi thì tụi con đến, nếu không thì đã gặp người rồi. Cơ thể ba không khỏe nên không thể ngồi lâu cho nên ông ấy chỉ nán lại một hồi. Chúng ta tán gẫu một hồi, ánh mắt mẹ con không tệ. Còn nhớ lúc trước ba nói với con cái gì không? Con gái ba xinh đẹp đáng yêu như thế, làm sao ông ấy không yêu thương được cơ chứ? Lần này không phải ông ấy về nước để gặp con sao?"

. . . Ánh mắt không tệ? Là nói dáng vẻ không tệ hay là phẩm hạnh không tệ?

"Nếu ông ấy muốn gặp con, sao không chờ con trở lại?"

"Ông ấy cảm thấy có lẽ con không muốn nhìn thấy ông ấy, chỉ đưa món quà chúc mừng đám cưới, mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm con." Tiếng nói Mộ Minh Thăng ôn hoà hiền hậu.

Lan Khê không nói, tay nhè nhẹ vuốt ve bức tượng kia, trong lòng quá đỗi chua xót.

Mộ Yến Thần nhìn ra tâm tình cô không tốt, kéo vai cô tới gần nói khẽ: "Chúng ta lên lầu trước, một lát hẵng xuống."

Tâm tình Lan Khê vốn đang rối bời, không biết hai cha con người kia trước đó không nhận lại cô bây giờ muốn giở trò quỷ gì, ngay đêm trước hôn lễ của cô lại đến quấy rầy.

Cô chào ba mình một tiếng, rồi theo Mộ Yến Thần đi lên lầu.

...

Khi Lan Khê nhìn thấy bộ váy cưới tuyệt đẹp tinh tế bất chợt xuất hiện trước mặt thì giật mình, cô thấy choáng váng, bàn chân tự động dừng lại, bước đi không nổi.

Không phải cô chưa từng thấy qua đồ vật đẹp không gì sánh nổi, nhưng tại giây phút này, cô không thể không kích động.

Hốc mắt vốn chỉ ươn ướt bây giờ thì nước mắt đã lấp đầy, che miệng lại, từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, cô nghẹn ngào mở miệng: "Hôm nay mọi người làm sao thế này... Em không nghĩ nhận được nhiều lễ vật như vậy, Mộ Yến Thần, anh..."

"Đây là vui vẻ hay là khổ sở?" Anh buông xuống mâu liếc nhìn cô, ánh mắt đầy nóng bỏng, một tay ôm cô sát vào ngực rồi cúi người ôm bổng cô lên đi tới phía giường lớn, bộ váy cưới trải ra bên trên giường.

"Em muốn tự mình thử hay là anh giúp em?" Anh ngước mắt hỏi, cũng không đợi Lan Khê trả lời anh cầm tay cô, giọng nói trầm thấp như từ nơi sâu nhất trong lồng ngực phát ra, giống như nỉ non: "Thôi để anh giúp em vậy."

Ánh mắt sáng quắc của anh như muốn thiêu cháy từng tấc da thịt trên người cô.

Lan Khê khó có thể kháng cự, cô than nhẹ một tiếng nằm trên giường, ngước nhìn ánh sáng trên trần nhà cảm xúc kích động cuồn cuộn, Mộ Yến Thần đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ từng nút áo len của cô, như thể đang nâng niu bảo bối trân quý nhất thế gian, muốn giúp cô thay bộ váy áo đẹp nhất, giống như muốn để cho toàn bộ thế giới nhìn thấy hạnh phúc của cô.

Mỗi một nút áo được cởi bỏ, thì nụ hôn nóng bỏng của anh cũng rớt xuống theo, ngăn không cho y phục vướng lại trên người cô.

Hàng mi dài của Lan Khê run rẩy, đầu óc lập tức trống rỗng, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi chuyện gì quấy nhiễu tâm tình, mãi đến khi cảm thấy lạnh lẽo, ra là da thịt trên cơ thể lộ ra ngoài, nhưng rồi nụ hôn của anh cũng rơi xuống theo ngay lập tức, khiến da thịt nơi đó của cô nóng bỏng lên.

"..." Cô khắc chế thở dốc, nhưng vẫn có tiếng rên nhẹ tràn ra.

Mãi cho đến khi quần áo trên người cô được cởi bỏ hoàn toàn, thì *** trong mắt Mộ Yến Thần càng ngày càng nặng, cố dằn không ôm chầm cô, anh lấy áo cưới qua mặc vào giúp cô, ngón tay thon dài của anh lướt dọc theo đường cong cơ thể cô, khiến toàn thân cô ngứa ngáy.

“Mộ Yến Thần, để em tự làm...” Lan Khê nhịn không được run giọng cầu xin.

“Ồ, cơ thể em có chỗ nào anh chưa xem qua, sao giờ lại phòng bị anh?” Anh nhẹ giọng nói chuyện, hơi thở phun trên cổ cô.

Đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là khi anh giúp cô điều chỉnh vị trí áo ngực khiến toàn thân Lan Khê nhộn nhạo, cô rất muốn bắt lấy tay anh không cho di chuyển, nhưng trong lòng vừa thẹn vừa cáu, không hiểu từ khi nào mình trở nên khát khao, ham muốn anh như thế.

Khát khao đến khiến cô sợ hãi.

Lật người cô lại, anh cài kim băng sau lưng an toàn tránh làm đau cô, sau khi mặc xong lại hôn lên phía tấm lưng trắng nõn như tuyết của cô, Lan Khê run rẩy phát ra tiếng rên rĩ như tiếng mèo.

Mộ Yến Thần cau mày thật chặt mới đè xuống được dục vọng sôi trào đến sắp mất khống chế.

Bàn tay anh kéo eo cô lại gần, mái tóc dài màu hạt dẻ của cô buông xõa xuống, dưới ánh đèn đẹp không sao tả xiết.

“Em có cảm thấy thoải mái không? Phía sau có chật quá hay không?” Ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng hỏi.

“Không cô, rất vừa vặn,” Lan Khê đỏ mặt đáp, bàn tay phát run đặt lên bờ vai anh, “Anh đặt bộ áo cưới này từ khi nào? Em có bạn học thời trung học làm thiết kế thời trang, cô ấy nói muốn trang trí loại hoa văn phức tạp phải mất ít nhất từ một đến hai tháng mới có thể hoàn thành... Anh dự định làm bộ áo cưới này từ khi nào vậy? Em cũng không biết.”

“Trước khi anh đi Luân Đôn.” Anh hôn vào trán của cô.

Trước khi đi Luân Đôn??

“Sớm thế ư?!!” Lan Khê giật nảy mình, mặt không kềm chế lại hồng lên, ánh mắt trong trẻo không thể tin khẽ chớp trông cực kì đáng yêu, “Sớm như thế anh đã xác định em sẽ gả cho anh sao??”

“Nếu không em còn muốn gả người nào?” Anh hỏi lại cô, giọng nói lạnh lùng, cúi đầu chống lên trán của cô, trên gương mặt điển trai lộ ra cái nhìn hấp dẫn, “Khi đó anh còn chưa xác định được thái độ cha ruột em đối với em như thế nào, nhưng cho dù là thái độ gì cũng không ngăn cản được chuyện của chúng ta ở bên nhau, người khác không yêu thương em thì vẫn còn có anh, bằng vào tình yêu của mình anh không tin sẽ không đủ thay thế. Cho nên Lan Khê, không cần quá để ý thái độ của hai cha con Phó Ngôn Bác đối với em như thế nào, không cần nghĩ cũng không cần để ý đến. Nếu như có một ngày em muốn tha thứ bọn họ, anh nhất định cùng em tha thứ, hoặc em lựa chọn suốt đời không lui tới với bọn họ, em bị thiếu hụt đi một phần tình thân gia đình, vậy anh sẽ là người bù dắp cho em.”

Những lời này của anh khiến cô xúc động nói không ra lời, cảm động sâu sắc vương vấn mãi trong lòng.

Cô cũng khẽ nhón chân ngăn anh lại, nức nở nói: “Anh cũng thế, nếu anh muốn mẹ anh tới tham dự hôn lễ em cũng không phản đối, em có thể xem như tất cả đều chưa xảy ra, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ là được.”

Mộ Yến Thần giữ chặt gáy cô, hôn xuống: “Đứa ngốc... Anh không muốn em phải chịu uất ức...”

“Cộc, cộc, cộc,” sau lưng có tiếng gõ cửa.

Môi lưỡi quấn quýt trong bầu lửa nóng, Mộ Yến Thần cố dằn buông ra, khàn khàn hỏi: “Ai đó?”

“Thiếu gia, tiểu thư, tiểu thư Kỷ đang ở phòng khách đang nói chuyện với lão gia, cô cậu có xuống tiếp không ạ?”

“Được rồi, chúng tôi xuống liền.”

Đợi cho người hầu đi rồi, anh mới nói thì thầm: “Ăn cơm tối xong sẽ đưa em về nhà họ Tô, dì nhỏ của em và Kỷ Diêu hai người đó phỏng chừng sẽ ở cùng em suốt đêm, sáng sớm ngày mai ở đó chờ anh đến, biết không?”

Lan Khê đỏ mặt nghe anh an bài, trái tim nhảy bang bang.

Cho tới hôm nay, cô vẫn chưa tin anh muốn tổ chức hôn lễ long trọng như thế này, đoàn xe đón dâu dài dằng quá nửa thành phố C, gồm người thân trong gia đình, bạn bè, khách mời rất nhiều không thiếu một ai suốt từ Nam đến Bắc.

Ngoan ngoãn gật đầu, nhịn không được cô quay đầu nhìn thoáng qua mình trong gương. . . Màu váy trắng như tuyết tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô, cùng với bộ tây trang màu đen anh khoác trên người kết hợp cùng một chỗ đẹp không bút nào tả xiết, khiến cô sửng sốt.

Chớp mắt, cửa phòng mở ra, dưới lầu Kỷ Diêu đang tán gẫu với ông cụ Mộ giọng nói bô bô đột nhiên dừng lại.

Kỷ Diêu ngẩng đầu, hít vào một hơi, sau đó tuôn ra một tiếng hoan hô vui mừng, tiếng hét chói tai trong nháy mắt vang khắp cả tòa nhà họ Mộ.

***

Năm giờ rưỡi sáng.

Kỷ Diêu bị tiếng đập cửa đánh thức.

Cô giật mình khẩn trương đứng dậy, nhìn sắc trời ngoài cửa đã ửng sáng, khẩn trương đá đá chân Tô Noãn, “Nào, cậu mau thức dậy đi, đứng lên nhanh chóng chuẩn bị trang điểm, không phải cậu khoe khoang nói chỉ cần không tới một tiếng đồng hồ cậu sẽ làm tóc cộng với trang điểm xong sao? Cậu nhanh lên nào...”

Tô Noãn hít một hơi khí lạnh, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ánh mắt mơ màng ngước lên: “Kỷ Diêu, bảo sao không có ai lấy cậu, phụ nữ có ai thô lỗ như cậu vậy đâu chứ? Đá người ta mạnh thế, đau chết mất thôi.”

“Hì, nhưng tớ rất tò mò đấy,” Kỷ Diêu nhảy qua cầm hộp trang điểm đưa cho cô bạn, “Cậu cũng mới vừa kết hôn chưa đầy một tháng phải không? Kể cho tớ nghe khi cậu kết hôn thì như thế nào? Không lẽ cậu tự trang điểm cho mình?”

Nhắc tới vấn đề này, Tô Noãn đột nhiên tỉnh táo hẳn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ánh lên vẻ đau khổ không thấy rõ trong sắc trời mờ mờ.

“Tớ không giống mọi người đâu,” cô đứng dậy, đưa tay vén mái tóc qua quýt ra sau tai, “Hôn lễ của tớ tổ chức theo kiểu Trung quốc (kiểu truyền thống), mặc bộ sườn xám màu đỏ, tóc tai theo yêu cầu phải đơn giản dựng thẳng lên không được qua loa, cũng không được trang điểm quá đậm, quan trọng nhất hôm đó là ông bà nội anh ấy ở trên sân khấu kia, còn lại tất cả đều không quan trọng nên làm gì có chuyện phức tạp?”

“Ồ, vậy hôn lễ của cậu cũng quá keo kiệt rồi? Đơn giản thế thôi ư?” Kỷ Diêu kinh ngạc.

Đơn giản? Cũng không đơn giản.

Lúc ấy bận rộn cả ngày Tô Noãn không còn cảm giác vui mừng, chú rễ đến muộn hai giờ đồng hồ, anh ta nói là thành phố giải trí bên kia xảy ra sự cố phải xử lý, sau khi đến thì vào thẳng tiệc rượu ầm ĩ hết mức, uống say mèm đến khi tối trời không còn biết gì. Còn Tô Noãn từ lúc bắt đầu đến khi kết thức bữa tiệc ngoại trừ mệt thì vẫn là mệt, nửa đêm một chân của cô bị chuột rút đạp chú rễ xuống giường, Nhiếp Minh Hiên khẽ rủa một tiếng tỉnh lại, sắc mặt tối sầm đáng sợ, Tô Noãn vuốt vuốt mái tóc cảm thấy mình sai nên ôm chăn qua phòng khách ngủ.

“Được rồi cậu đừng dong dài, đi xem Lan Khê thức dậy chưa, kêu cậu ấy rửa mặt rồi còn phải trang điểm, nếu không để tới lúc Mộ Yến Thần đến đây cậu ấy còn chưa dậy thì lộn xộn hết.” Tô Noãn vuốt sơ vài cái mái tóc dài hỗn độn của mình, lấy cọng thun buộc ra sau gáy, tư thế chuẩn bị bắt đầu công việc.

“Được rồi!” Kỷ Diêu thu lại kinh ngạc, vui vẻ lên tiếng.

Vừa hé cửa ra, cô trông thấy một ít ánh sáng màu cam.

Cô sửng sốt mở cửa ra, thấy Lan Khê tựa vào đầu giường, mặc áo ngủ bằng nhung màu san hô đang lật xem album ảnh, thấy cô bạn đi vào thì hơi xấu hổ, cầm đồng hồ báo thức lên xem: “Đã sáu giờ rồi sao?”

“Ông trời của tôi ơi...” Kỷ Diêu lách mình vào cửa, “Mấy giờ thì cậu ngủ vậy? Đừng nói với tớ là cả đêm cậu không ngủ nhá.”

“Tớ...” Lan Khê đỏ mặt chống người lên, “Không phải không ngủ, tớ ngủ được chừng khoảng hai tiếng đồng hồ thì không buồn ngủ nữa, nên mới thức đến bây giờ.”

Lần này thì Kỷ Diêu hiểu rồi.

Cô ấy ôm bụng cười ngã xuống giường, chỉ vào cô nói: “Tớ biết rõ cậu đang hồi hộp, ôi Mộ Lan Khê, lần đầu tiên cậu kết hôn phải không? Sao trông cậu hưng phấn thế nhỉ...”

Lan Khê bị bạn trêu chọc mặt đỏ lên, cầm gối đầu bên cạnh ném qua: “Lần đầu tiên kết hôn tớ cực kỳ xấu hổ, đời này của tớ chỉ trông cậy vào lần kết hôn này không được sao...”

Vui đùa ầm ĩ hồi lâu rốt cục bắt đầu trang điểm, đến khi trang điểm hoàn chỉnh thì sắc trời đã sáng trưng. Cô vừa thay áo cưới xong thì Tô Nhiễm Tâm gõ cửa đi vào.

Vừa vào cửa bà hết sức kinh ngạc, ngây người nhìn hiệu quả do trang điểm mang lại, quả thực con bé rất giống chị bà năm đó, đẹp đến khiến người ta kinh hãi, hốc mắt bà hơi ẩm ướt, tiến lên nắm lấy tay Lan Khê: “Đi thôi, đi gặp ông bà ngoại của cháu, hai người họ thức dậy thật sớm đang ở trong sảnh chờ cháu đấy, mau đến chào hỏi ông bà.”

Lan Khê hít một hơi thật sâu bước ra ngưỡng cửa, bầu trời thành phố C âm u quá nhiều ngày nhưng vào lúc này thời tiết lại tốt dần lên. Vài ngày trước lớp tuyết mỏng rơi xuống xuyên qua anh nắng ấm áp làm ánh sáng càng chói mắt hơn.

Lan Khê chào hỏi ông bà ngoại, đáy mắt hai người già cũng tràn đầy nụ cười vui mừng.

Ngoài cửa một đoàn xe dừng lại.

Mở cửa, một đợt rùng mình kéo tới, cô nhìn thấy một bóng dáng anh tuấn đứng bên cạnh xe, tia nắng ban mai chiếu ánh sáng nhạt lên một bên sườn mặt anh càng tăng thêm nét hấp dẫn. Thấy cô đứng đó, trong mắt anh lóe ra một chút ánh sáng, nhìn cô không chớp mắt.

Lan Khê đỏ mặt định đi xuống, mới vừa nhấc váy lên, Mộ Yến Thần đã nhấc chân đi về phía cô.

Anh nắm tay cô kéo lại gần ôm ngang vòng eo tình tế của cô, gật đầu với Tô Nhiễm Tâm, như đã hiểu ý trong ánh mắt ẩm ướt của bà, rồi xoay người đi đến bên xe.

...

“Chuẩn bị tốt hết cả rồi sao em?” Dìu cô vào trong xe, Mộ Yến Thần mở miệng hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê giống như bị ánh nắng thiêu đốt, liếc nhìn anh một chút, lúc này mới kiên định gật gật đầu.

Mộ Yến Thần hôn lên khóe miệng của cô, đóng cửa lại vòng qua bên kia lên xe.

...

Có người nói, hôn lễ là nghi thức bình thường nhất.

Cũng có người nói, hôn lễ là nghi thức mệt người nhất.

Cũng thật sự mệt mỏi, bị bạn bè thân thuộc liên tục thay đổi biện pháp giày vò cả ngày không ngừng, ví như nói không mệt đây tuyệt đối là lời nói gạt người. Cho đến khi thực sự nghe vị mục sư vẻ mặt hiền lành và yêu thương đọc lời thề, lại cảm thấy cái nghi thức này thật trang trọng.

Vị mục sư hỏi, cô có nguyện ý làm vợ anh ấy không, dựa theo lời dạy của Chúa trong kinh Thánh, nguyện kết làm vợ chồng với anh ấy, thương yêu và an ủi anh ấy, tôn trọng và bảo vệ anh ấy, giống như yêu bản thân mình. Cho dù anh ấy có bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, mãi mãi chung thủy với anh ấy đến tận khi rời xa nhân thế?

Nếu bạn đồng ý, đây cũng là hứa hẹn, đó cũng là ý nghĩa của hôn nhân. Đột nhiên Lan Khê cảm thấy lời thề kia thật hay biết bao.

Giống như cảm giác lúc mới ban đầu yêu một người, làm cho người ta tình nguyện dồn hết cả đời để đi cùng, để cho hay không cho chính mình bất kỳ lối thoát để yêu và được yêu.

Cô ngẩng đầu, giọng nói mềm mại mà kiên định: “Con nguyện ý.”

Ánh mắt người đàn ông đối diện run rẩy kịch liệt, gượng mặt tuấn dật kia mãi mãi khắc sâu trong đầu, cả đời không thay đổi.

Cách đó không xa phía trên giáo đường, tiếng chuông ngân nga vang lên truyền tới từng tiếng một, hôn lễ long trọng bao trùm khắp sân cỏ phía trước giáo đường, tiếng hoan hô hòa với tiếng chuông vang lên tưng bừng nhộn nhịp khắp nơi.

Mộ Yến Thần vuốt ve mặt cô, anh cúi đầu xuống, nụ hôn rơi vào đôi mắt đầy xúc cảm của cô.

Anh biết có một loại tình yêu như vậy, cho dù là thời gian nào hay ở đâu gặp được cô, cho dù không thể tưởng tượng được mối quan hệ không hợp lẽ thường của hai người, rốt cuộc có một ngày cô sẽ yêu anh giống như anh cố gắng hết mình để yêu cô.

- - - - - - chính văn hoàn- - - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.