Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 4: Tôi phải kết hôn (4)




Trong phòng vang lên tiếng rên kiều diễm của nam nữ.

Lại không biết là hoan ái tới lần thứ mấy, cuối cùng kích tình qua đi. Lăng Mạt Mạt mới đột nhiên bừng tỉnh, cô cũng không biết lấy hơi sức từ nơi nào, vươn tay, đẩy người đàn ông đè trên người mình ra, sau đó lảo đảo bò dậy, thật may là người đàn ông vừa rồi gấp gáp, không có cởi váy của cô, cho nên, Lăng Mạt Mạt nhặt lấy đồ lót của mình, bỏ lại chiếc giày cuối cùng trên chân, cũng không quay đầu lại, mà chân trần chạy ra ngoài.

Ra khỏi căn phòng xa hoa, Lăng Mạt Mạt chạy thẳng tới thang máy, một đường đi tới toilet tầng một "Hoàng cung", khóa trái cửa bên trong lại, Lăng Mạt Mạt đặt mông ngồi trên bồn cầu, lúc này mới cảm giác được toàn thân đau nhức giống như bị xe đè nát vậy.

Lăng Mạt Mạt miễn cưỡng nâng hai chân lên, mặc đồ lót vào, Lăng Mạt Mạt ngồitrên bồn cầu, thở gấp mấy cái, lúc này mới bất tri bất giác nghĩ đến vừa rồi mình đã làm gì, đáy lòng dâng lên một chút lo lắng.

Đấy chính là căn phòng đắt tiền nhất "Hoàng cung", người ở bên trong đều không phải loại đơn giản, nói cách khác, đều là người có thể hô mưa gọi gió, khiến người chết không đền mạng, cô vốn định muốn hiến thân cho người đáng tin để làm núi dựa, kết quả đã thành công, nhưng quá trình lại ngoài dự đoán của mọi người, đi cầm giày cao gót đập người, có thể vì vậy đắc tội với người quyền quý hay không?

Vừa nghĩ như vậy, Lăng Mạt Mạt mới ý thức tới mình vội vàng trốn đi, đã để "Hung khí" là đôi giày cao gót lại chỗ người đàn ông đó, không biết anh sẽ tìm cô báo thù hay không?

Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây, rồi lại lắc đầu một cái, một đôi giày mà thôi, chưa chắc anh đã có thể tìm đến được cô, huống chi, cô cũng không để lại chút nào về tên họ số điện thoại, mặc dù đôi giày kia đã được làm theo số đo, nhưng thế giới này nhiều người phụ nữ như vậy, chưa chắc anh lại có thể cầm giày đi thử từng người.

Cuối cùng, Lăng Mạt Mạt ổn định hơi thở, nghỉ ngơi hai phút, lúc này mới đứng lên, đứng ở trước gương, lau hết đống trang điểm dày đặc của mình, tùy ý búi tóc lên, sau đó chân trần, ra khỏi toilet.

Lăng Mạt Mạt mới vừa đi tới đại sảnh lầu một, liền nhìn thấy một đội người vọt vào, trong nháy mắt phong tỏa cửa trước "Hoàng cung", chỉ cho vào không cho phép ra.

Thậm chí còn có người như vệ sĩ áo đen đi tới trước mặt của Lăng Mạt Mạt, giọng điệu khách khí, "Tiểu thư, xin lỗi quấy rầy, mời đi theo chúng tôi một chuyến."

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•

Lăng Mạt Mạt bị đưa đến đại sảnh tầng hai cực lớn của "Hoàng cung", bên trong đứng đủ các loại cô gái, đều hai mặt nhìn nhau, bộ dạng không hiểu lý do.

Kế sau Lăng Mạt Mạt, lại có vài cô gái lục tục đi vào, mãi cho đến cuối cùng, tiến vào là mấy người đàn ông tây trang màu đen, một người đứng đầu đang cầm một đôi giày cao gót.

Một đôi giàu cao gót xanh nhạt, tinh xảo mà tao nhã.

Phía trên có đính chút kim cương, mà đèn thủy tinh của đại sảnh chiếu xuống, khiến lóa ra những tia sáng nhỏ.

Đôi giày kia rất đẹp, vừa xinh đẹp lại còn mang chút sang trọng, gợi cảm lại tao nhã.

Mà tầm mắt tất cả cô gái ở đây đều bị đôi giày hấp dẫn, trong mắt lóe ra một chút kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.