Theo phong tập
tục quán, sau ngày hôn lễ phải về nhà lại mặt. Tức là cô dâu chú rễ phải cùng nhau trở về nhà mẹ cô dâu để ăn một bữa cơm.
Mãi cho đến
buổi tối ngày kết hôn đó, Giang Dĩ Mạch mới thấy được người chồng của
cô. Bởi vì đầu óc có chút vấn đề, nên đối với đứa con trai này nhà họ Mộ cũng hết lòng bảo vệ. Trừ đêm tân hôn, tất cả những việc khác cần phải
dùng tới chú rễ thì đều do con trai thứ hai thay thế.
Lần này Nhà họ Mộ cũng gặp phải khó khăn, nhận cô dâu hay cái gì cũng có thể để cho con trai thứ hai thay thế, nhưng lúc này lại mặt cũng không thể để cho
anh ta thay thế chứ?
Mộ ngốc nghếch ở một bên cứ vây quanh Giang Dĩ Mạch, giống như đứa bé ba tuổi, cứ trước bà xã, sau cũng bà xã.
Đường Hân liếc mắt nhìn đứa con ngốc nghếch, dáng vẻ này sao có thể đến nhà
họ Giang lại mặt đây? Còn không phải sẽ vứt hết mặt mũi của nhà họ Mộ bà sao?
Đừng nghĩ đứa con này ngốc nghếch, trong lòng bà hiểu rất
rõ. Đối với hôn sự này, trước đây nó kiên quyết không chịu, nói gì cũng
chỉ cần mẹ không cần vợ, nên bà phải cứng rắn an bài cuộc hôn nhân này.
Bây giờ cưới vợ về rồi, nó lập tức quên mẹ chỉ cần vợ. Đều nói con trai
cưới vợ sẽ quên mẹ, thật sự một chút cũng không sai.
“Nếu không cứ để cho Thiên Thần đi cùng với con dâu đi.” Mộ Đình suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng.
Đường Hân khó xử: “Nhưng. . . . . .” d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn
“Nhà họ Mộ chúng ta là gia đình quyền thế ở nơi này, địa vị của nhà họ Giang cũng không kém, mọi người khắp thành phố đều đang nhìn vào đây. Nếu lại mặt mà cô dâu trở về một mình, không phải cố ý để cho người ta nói xấu
nhà họ Mộ chúng ta hay sao? Hơn nữa, về lại mặt cũng không thể để cho Tử Duệ thay thế được?”
“Nhưng tình trạng của Thiên Thần ông cũng
biết đấy, bộ dáng đó của nó mà đến nhà họ Giang, không phải làm cho
người ta chê cười sao?” Đường Hân nói.
“Vậy bà còn có biện pháp nào tốt hơn sao?” Mộ Đình hỏi.
“Nếu có biện pháp khác tôi còn ở đây lo lắng sao?” Đường Hân nhỏ giọng thầm thì một câu.
Giang Dĩ Mạch nghe hai người nói chuyện, cũng không chen miệng vào.
Dù sao mình gả cho người ngốc nghếch, cũng đã đủ cho hai mẹ con tiện nhân kia cười đến lệch miệng rồi.
Cuối cùng nhà họ Mộ vẫn quyết định để cho con trai và con dâu cùng nhau lại mặt.
Mộ ngốc nghếch vui mừng vỗ tay: “Oh! Thật tốt quá, anh muốn đến nhà mẹ của bà xã!” Lôi kéo tay của Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, như vậy có phải sẽ được
nhìn thấy chỗ ở trước kia của em hay không?”
Giang Dĩ Mạch không
có tâm trạng tán gẫu với một người ngốc nghếch, giống như sẽ làm cho trí thông minh của mình cũng bị kéo xuống.
Ánh mắt sắc bén của Đường Hân quét qua, Giang Dĩ Mạch lập tức cười với Mộ ngốc nghếch rồi nói:
”Ông xã thật thông minh, đã đoán đúng rồi.” Ọe. . . . . . Giang Dĩ Mạch
cũng cảm thấy buồn nôn.
“Anh muốn được nhanh chóng xem qua chỗ ở trước kia của bà xã!” Mộ ngốc nghếch khờ dại nói: “Bà xã, chúng ta đi nhanh một chút.”
Nhà họ Mộ chuẩn bị rất nhiều quà tặng, tuyệt đối xứng với tên tuổi của nhà họ Mộ.
Bao lớn bao nhỏ chất đầy trong cốp sau xe, ngay cả trong xe cũng rất nhiều.
Tài xế cứ như vậy chở bọn họ đến nhà họ Giang.
Mộ ngốc nghếch hưng phấn giống như cô dâu nhỏ phải đi gặp mẹ chồng tương
lai vậy, lôi kéo tay Giang Dĩ Mạch hỏi han, ở đây không có mẹ của anh,
Giang Dĩ Mạch cũng lười để ý đến anh, một nhình nhìn bên ngoài cửa sổ
suy nghĩ.
Cô biết khi đến nhà họ Giang, lúc Mộ ngốc nghếch này mở miệng, đoán chừng hai mẹ con tiện nhân kia chắc chắn sẽ cười đến đứt
ruột.
“Bà xã, ba mẹ em sẽ thích anh sao?”
“Bà xã, em nói xem chúng ta mang theo những món quà này, họ sẽ thích sao?”
“Bà xã. . . . . .”
“Bà xã. . . . . .”
Mộ ngốc nghếch hỏi không dứt, cũng không quan tâm Giang Dĩ Mạch có trả lời anh hay không.
“Bà xã, có còn xa lắm không? Anh muốn nhanh nhìn thấy ba mẹ của em một chút!”
“Cả đời này anh cũng sẽ không nhìn thấy được mẹ của tôi.” Rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng không thể nhịn được nữa trả lời anh.
“Tại sao?” Mộ ngốc nghếch tò mò giống như đứa trẻ nhìn Giang Dĩ Mạch.
“Mẹ tôi đã qua đời rồi.” Giang Dĩ Mạch bị tổn thương, chuyện này không phải mới vừa nói đêm hôm qua sao? Mộ ngốc nghếch này thật sự không nhớ lâu.
“Qua đời?”
“Chính là chết rồi.” Giang Dĩ Mạch giải thích: “Không còn ở trên cái thế giới này nữa.”
Gương mặt của Mộ ngốc nghếch cũng khổ sở nhìn cô, ngây thơ đau lòng: “Bà xã
đừng buồn nữa, sau này ông xã sẽ yêu thương em thật nhiều.”
Giang Dĩ Mạch nhìn bộ dạng đẹp trai chết người của Mộ ngốc nghếch, mọi người
ai cũng thích cái đẹp, Giang Dĩ Mạch cũng không ngoại lệ, nhìn anh đau
lòng vì mình như vậy cũng cảm thấy có chút xúc động.
Thật ra thì
gả cho cái người ngốc nghếch này hình như cũng không phải là không tốt,
ít nhất cũng không giống như mẹ của mình, rơi vào kết cục bi thảm. Cuối
cùng bị chồng và bạn thân phản bội, chết oan chết uổng.
Đột nhiên Giang Dĩ Mạch rúc vào trong ngực Mộ ngốc nghếch, cảm thấy tim của anh
đang đập, lầm bầm lầu bầu: “Thật ra thì gả cho anh cũng không có gì
không tốt, ít nhất không cần giống như mẹ của tôi vậy. . . . . . , tôi
cũng không cảm thấy đáng tiếc vì vẻ ngoài của anh, gả cho người đẹp trai ngu ngốc cũng tốt hơn so với gả cho kẻ ngu si xấu xí. . . . . .”
“Bà xã, em đang nói gì vậy?”
“Không có gì, tôi đang khen anh đấy.” Giang Dĩ Mạch rúc vào trong ngực anh.
Chỉ cần anh không nói lời nào thì cô có cảm giác lồng ngực của anh rất
rộng rãi ấm áp, không giống như trong tưởng tượng của cô..
Xe rất nhanh liền đến nhà họ Giang.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã đến.”
Mọi người nhà họ Giang đã sớm chờ bên ngoài phòng khách, thấy Giang Dĩ Mạch và con rể xuống xe, gương mặt của Giang Triển Bằng vui mừng nghênh đón: “Các con đã tới!”
Giang Dĩ Mạch không lạnh không nóng giới thiệu: “Đây là ba tôi.”
“Ba!” Mộ ngốc nghếch giống như đứa bé ba tuổi, ngọt ngào gọi một tiếng, khóe
miệng của Giang Triển Bằng đang cười cũng cứng đờ, không biết nên cười
hay nên khóc.
Tự tay gả con gái cho một người như thế, chính là phá hủy cả đời con gái mình.
Giang Triển Bằng có chút bất mãn liếc nhìn Thiệu Thiến ở bên cạnh, đều là chủ ý của bà.
Thiệu Thiến thấy ánh mắt bất mãn của chồng, bà biết chồng mình đang trách
mình, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nên cũng không tiện nói gì,
chỉ coi như không nhìn thấy.
Thật ra thì muốn trách chỉ có thể
trách số mạng của Giang Dĩ Mạch không tốt, ai kêu cô ta nhất định muốn
phá vỡ chuyện tốt giữa chồng chưa cưới của cô ta và em gái mình chứ. Nếu không phải do cô ta quậy phá một trận, thì bà thật sự cũng không tìm ra được phương pháp để ứng phó với nhà họ Mộ.
Ở đây, nhà họ Giang
của bà cũng được coi là gia đình quyền thế, không thiếu tiền xài, không
cần thiết gả con gái duy nhất của mình cho một người ngu, hủy hoại cả
đời hạnh phúc.
Thiệu Thiến nhìn Mộ ngốc nghếch, trong lòng hả hê, nhưng mà trên mặt lại là dáng vẻ vui mừng tự giới thiệu mình: “Thiên
Thần, bác là mẹ của Mạch Mạch. . . . . .”
Gương mặt của Mộ ngốc nghếch ngây thơ tò mò: “Không phải bà đã chết rồi sao? Người chết nên nằm ở trong quan tài chứ?”
Mặt của Thiệu Thiến lập tức tối sầm lại.
Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa thì không nhịn được mà bật cười.