Edit: Tuyết Nguyệt Lam
Mấy ngày sau
Trong phòng bệnh.
Giang Mỹ Kỳ nhìn thấy em trai Giang Gia Kiệt đẩy cửa phòng bệnh ra tiến vào, hỏi: "Sao lại có một mình chị? Mẹ đâu?"
"Mẹ nói công ty gần đây có chút bận, nên không qua đây nữa."
"Sao mẹ lại như vậy? Con gái sinh non nằm viện, bà cũng không biết đến xem. . ." Giang Mỹ Kỳ bất mãn oán
"Không phải chị không sinh non hay sao!" Giang Gia Kiệt nói.
Giang Mỹ Kỳ tức giận đến trừng anh ta: "Tất cả mọi người đều biết chị sinh non, mẹ làm như vậy không phải cố ý muốn nói cho người khác biết chị giả trang hay sao?"
"Mẹ phải lo chuyện của công ty, die nd a nl eq u yd o n.c om, chị cũng không bị làm sao thì cũng đâu cần mẹ phải ở đây chăm sóc?" Giang Gia Kiệt cũng tức giận nói.
"Mẹ lo toan cho cái tập đoàn Giang thị kia, nhưng cũng không biết đến cuối cùng nó là của ai nữa?"
"Đương nhiên là của nhà họ Giang thầng ta rồi!" Giang Gia Kiệt lập tức nói.
"Thôi đi! Em và chị đều biết cái công ty đó là do người mẹ đã chết của Giang Dĩ Mạch tạo lập ra."
"Mẹ chị ta cũng đã chết, một mình mẹ mình lo liệu xử lý công ty."
"Vậy thì có thể chứng minh được gì? Chỉ cần Giang Dĩ Mạch nói một câu, toàn bộ nhà họ Giang không phải sẽ đều phải trả là cho cô ta hay sao?"
Giang Gia Kiệt tức giận: "Chị, chị đừng nói chuyện cho người ngoài nữa có được hay không? Mẹ chị ta cũng đã chết, hiện tại nhà họ Giang đều do mẹ xử lý, die nd a nl eq u yd o n.c om, vậy thì tất nhiên là của chúng ta rồi!"
"Lúc trước tại sao mẹ lại có được toàn bộ những thứ này thì trong lòng ai cũng hiểu rõ!"
"Chị, mẹ chỉ không đến thăm chị mà thôi, chị có cần nói mẹ như thế hay không? Cẩn thận em nói cho mẹ, để mẹ đuổi chị ra ngoài!"
"A nha, chị thực sợ quá!" Giang Mỹ Kỳ làm bộ làm tịch nói, sau đó vẻ mặt bất mãn: "Gia Kiệt, đây là lời em nên nói với ân nhân của mình đó hay sao?"
Không đề cập tới thì không sao, nhắc tới chuyện này, Giang Gia Kiệt liền buồn bực.
"Chị, chị còn không biết xấu hổ mà nói ra hay sao? Lúc ấy em thật sự nghĩ chị vì cứu em, mới chắn ở trước mặt em mà đối nghịch với Giang Dĩ Mạch, còn thấy lạ là vì sao người chị luôn luôn chỉ biết bảo vệ bản thân giờ lại đứng ra bảo vệ mình, thì ra là để đổ hết trách nhiệm sinh non lên đầu Giang Dĩ Mạch."
Giang Gia Kiệt cực kì bất mãn: "Hừ! Không nghĩ tới chị cũng lợi dụng em!"
"Nếu không em cho là lần này Giang Dĩ Mạch sẽ đồng ý từ bỏ ý đồ sao?" Giang Mỹ Kỳ nói.
"Chị, chị đừng ở chỗ này kể công, là do ba quỳ xuống trước mặt Giang Dĩ Mạch, chị ta mới bằng lòng buông tay!" Giang Gia Kiệt tức giận đến cắn răng: "Ba là ba ruột của chị ta, để ba ruột của mình quỳ xuống trước mặt mình, vậy mà Giang Dĩ Mạch kia cũng làm được, cũng không sợ thiên lôi đánh chết!"
Giang Gia Kiệt đau lòng cho ba mình, càng hận Giang Dĩ Mạch tuyệt tình.
Giang Mỹ Kỳ liếc nhìn em trai ngu xuẩn một cái, hỏi: "Làm sao mà em biết được?"
"Em nghe anh Hạo Thien nói." Giang Gia Kiệt thần bí nói: "Chị, nhưng ngàn vạn lần chị đừng nói ra!"
"Hạo Thiên còn nói gì hả?"
"Cũng không nói gì cả, chỉ nói ba quỳ xuống cầu xin Giang Dĩ Mạch, chị ta cũng không chịu buông tay, sau đó mẹ chồng chị ta ra mặt, chị ta mới miễn cưỡng đáp ứng." Giang Gia Kiệt nói tiếp: "Anh Hạo Thiên còn nói, bảo chúng ta về sau cẩn thận một chút, đừng chọc vào Giang Dĩ Mạch, bằng không lần sau quỳ xuống cũng chưa chắc đã được."
"Mấy ngày này Hạo Thiên đang làm gì? Chị sinh non, chuyện lớn như vậy, anh ta cũng không tới bệnh viện thăm chị."
Giang Gia Kiệt sửng sốt: "Mấy ngày này anh Hạo Thiên cũng chưa tới bệnh viện sao?"
Coi như chị mình giả mang thai sinh non, nhưng anh Hạo Thiên không biết toàn bộ đều là giả, sao nhiều ngày như vậy cũng không tới bệnh viện?
Vẻ mặt Giang Mỹ Kỳ ưu thương: "Chúng ta nhiều năm cảm tình như vậy, hiện giờ con của chị cùng không còn, anh ta lại như vậy..."
"Chị, chị cũng đừng khổ sở, em đi gọi điện thoại cho anh Hạo Thiên."
"Đừng." Giang Mỹ Kỳ cố ý nói: "Ngay từ đầu anh ta cũng không muốn cưới chị, hiện giờ biết con đã không còn, không đến vậy thì không đến đi."
Giang Gia Kiệt mất hứng nói: "Anh Hạo Thiên không phải loại người như vậy!"
Lập tức gọi điện thoại cho Đường Hạo Thiên: "Kỳ quái, sao không ai tiếp?" Đang nói chuyện, liền nghe thấy ngoài phòng bệnh truyền đến chuông điện thoại di động từ xa đến gần.
Mở cửa phòng bệnh ra, Giang Gia Kiệt nhìn thấy Đường Hạo Thiên, cao hứng đi qua: "Anh Hạo Thiên!"
Đường Hạo Thiên và Giang Gia Kiệt chào một tiếng.
Trong phòng bệnh, Giang Mỹ Kỳ tựa vào gối ở đầu giường, vẻ mặt bi thống.
Đường Hạo Thiên đẩy cửa đi vào, trong thần sắc hiện lên một tia chột dạ: "Kỳ Kỳ."
Giang Mỹ Kỳ chậm rãi di chuyển ánh mắt: "Hạo Thiên, cuối cùng anh cũng đến rồi? Nhiều ngày như vậy anh cũng không đến thăm em, em tưởng anh không cần em nữa."
Đường Hạo Thiên càng thêm chột dạ, khẽ đóng cửa phòng bệnh.
"Kỳ Kỳ, em cảm thấy thế nào rồi?" Nhìn thấy hoa quả ở đầu tủ: "Anh gọt hoa quả cho em nha."
Giang Mỹ Kỳ lắc đầu: "Em không đói bụng." Cúi đầu nhìn bụng mình, nước mắt nhịn không được rớt xuống: "Con của chúng ta... Không còn..."
"Đừng đau lòng, Kỳ Kỳ, con không còn sau này còn có thể sinh." Đường Hạo Thiên an ủi, trong lòng một mực tính toán làm sao để mở miệng.
Hôm nay anh ta tới là để chia tay với cô ta.
Mấy ngày nay một mực suy nghĩ phải làm sao để cô ta đồng ý chia tay.
Giang Mỹ Kỳ đưa tay cầm tay Đường Hạo Thiên: "Đúng là con đã không còn, hôn sự của chúng ta làm sao bây giờ? Ba mẹ anh nhất định cũng cực kỳ thương tâm, em đã không giữ được cháu nội cho họ."
Đường Hạo Thiên chỉ cảm thấy tay Giang Mỹ Kỳ nóng lên, theo bản năng tránh ra: "Kỳ Kỳ, anh cảm thấy tính cách chúng ta kỳ thật cũng không thích hợp."
Giang Mỹ Kỳ sửng sốt, nhìn Đường Hạo Thiên: "Hạo Thiên, anh đang nói cái gì?"
Đã mở miệng, chỉ có thể kiên trì nói tiếp.
"Kỳ Kỳ, có chuyện này anh vẫn chưa nói với em, ba anh vẫn không đồng ý hôn sự của chúng ta, trước kia em là vị hôn thê của anh họ anh, lại có con với anh, ba anh cảm thấy không có cách nào đối mặt với cô anh, khi biết em mang thai, cũng không chịu đồng ý hôn sự này."
"Cho nên anh mới muốn sau khi sinh đứa nhỏ này mới nói đến hôn sự có đúng không?"
Đường Hạo Thiên không nói chuyện.
"Nếu đứa nhỏ này không có mất, thuận lợi sinh ra, ba anh có đồng ý hôn sự của chúng ta hay không?" Giang Mỹ Kỳ ôm một tia hi vọng hỏi.
Ánh mắt Đường Hạo Thiên né tránh nói: "Tính tình ba anh cực kỳ cố chấp..."
Lần này cuối cùng Giang Mỹ Kỳ cũng đã hiểu rõ.
"Nhưng nếu đứa nhỏ thật sự sinh ra, anh nhất định sẽ thuyết phục được ba anh, nhưng hiện tại..." Đường Hạo Thiên khó xử nhìn mắt Giang Mỹ Kỳ, cắn chặt răng, kiên trì nói: "Kỳ Kỳ, chúng ta chia tay đi."
"Anh nói cái gì?" Giang Mỹ Kỳ giật mình.
"Cô anh đã biết chuyện của chúng ta, cực kỳ tức giận, yêu cầu chúng ta chia tay. Ba anh là người quý trọng tình thân, vì bình ổn sự phẫn nộ của cô anh, chúng ta chỉ có thể chia tay."
Giang Mỹ Kỳ nhìn anh ta, nước mắt vô thanh rớt xuống.
"Kỳ Kỳ, anh biết anh có lỗi với em, sau này anh nhất định sẽ tận lực bồi thường cho em."
"Anh bồi thường như thế nào?"
"Anh..."
Giang Mỹ Kỳ nhắm mắt lại: "Anh đi đi, về sau em sẽ không quấn lấy anh nữa.”
Đường Hạo Thiên không nghĩ tới chia tay dễ dàng như vậy, càng cảm thấy Giang Mỹ Kỳ có chút thua thiệt: "Kỳ Kỳ, sau này có cơ hội anh nhất định sẽ bồi thường cho em, xon em hãy tha thứ cho anh, anh cũng là thân bất do kỷ."
Anh ta nói xong nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, nhưng không thấy một khắc kia khi anh ta đi ra phòng bệnh, Giang Mỹ Kỳ mở to mắt, khóe miệng nhếch nên cười thầm vì mưu kế đã thành công.