Edit Thanh Thanh Mạn
“Anh bồi bà xã đi nhận thưởng!” Mộ ngốc nghếch vui vẻ nói..
“Tôi hỏi anh, sao anh lại ở trên máy bay?” Giang Dĩ Mạch cảm giác trái tim của mình bị anh dọa sắp nhảy ra ngoài.
“Là Triệu quản gia đưa anh tới.” Mặt Mộ ngốc nghếch khờ dại nói.
Giang Dĩ Mạch lập tức tìm kiếm bóng dáng của Triệu Tín.
“Triệu quản gia nhìn thấy anh lên máy bay thì trở về rồi.” Mộ ngốc nghếch trẻ con nói.
Trong lòng Giang Dĩ Mạch hận nghiến răng nghiến lợi, cô thật vất vả mới trốn được Mộ ngốc nghếch, vậy mà quản gia lại dẫn anh tới.
“Anh đi theo làm gì?” Giang Dĩ Mạch giận dữ với Mộ ngốc nghếch: “Tôi đi nhận thưởng, anh có thể làm gì?”
Mộ ngốc nghếch thấy Giang Dĩ Mạch tức giận kỳ lạ, bày ra dáng vẻ ủy khuất, lã chã chực khóc nói: “Anh nhìn em đi nhận thưởng.”
“Có gì để nhìn chứ?”
“Nhưng anh muốn nhìn.” Mộ ngốc nghếch rất uất ức.
Giang Dĩ Mạch giận đến mức không biết làm gì với Mộ ngốc nghếch, đánh thì không thể đánh, mắng lại không thể mắng, nói lại nói không thông.
Quả thực là…
Giang Dĩ Mạch không biết phải hình dung như thế nào nữa.
“Bà xã, em đừng tức giận…” Mộ ngốc nghếch ủy khuất lôi kéo một góc tay áo Giang Dĩ Mạch, Giang Dĩ Mạch hất tay anh ra, là tức giận thật.
Mộ ngốc nghếch nhìn Giang Dĩ Mạch đang rất tức giận, hỏi: “Bà xã, em ghét bỏ anh phải không? Anh biết bọn họ sau lưng đều nói anh là kẻ ngốc, ngu ngốc, đầu óc có vấn đề, có phải em cũng ghét bỏ anh không? Sợ anh đi theo làm em mất mặt?”
Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, có chút chột dạ nhìn Mộ ngốc nghếch, thu hồi tầm mắt nhìn ra cửa sổ: “Tôi sợ anh bị lạc.”
“Em chính là ghét bỏ anh là tên ngốc.” Trong đôi mắt trong suốt của Mộ ngốc nghếch có một tia bi thương.
“Không có, tôi thật sự sợ anh bị lạc. Một mình tôi ra nước ngoài cũng chưa quen cuộc sống ở đây, ngôn ngữ cũng không hiểu, lỡ như anh đi theo tôi một lúc rồi chạy mất, tôi giao phó với mẹ anh sao đây?” Giang Dĩ Mạch chột dạ kiếm cớ.
“Vậy sao em không dám nhìn vào mắt anh?” Mộ ngốc nghếch uất ức hỏi.
“Tôi có nhìn mà!” Giang Dĩ Mạch nhắm mắt nhìn Mộ ngốc nghếch một cái, lập tức chột dạ dời tầm mắt đi.
Trong lòng hận thấu Mộ ngốc nghếch này, bình thường ngốc, vừa đến thời khắc mấu chốt, lại níu lấy nhược điểm của mình không chịu buông.
“Em không nhìn.” Mộ ngốc nghếch trẻ con uất ức: “Anh biết em ghét bỏ anh là tên ngốc, bây giờ anh về nhà liền.”
Mộ ngốc nghếch tháo dây an toàn trên máy bay xuống, muốn rời khỏi, Giang Dĩ Mạch sợ hãi vội vàng kéo anh lại: “Anh làm gì vậy? Đây là máy bay, bây giờ máy bay đang bay, anh muốn nhảy xuống à?”
“Bà xã ghét bỏ anh, không cần anh nữa, anh muốn về nhà tìm mẹ anh…”
Mộ ngốc nghếch cố ý muốn đi, Giang Dĩ Mạch ôm chặt lấy anh: “Anh xuống mau đi, đây là trên máy bay, không thể hồ đồ!”
Lúc này nữ tiếp viên hàng không chú ý tới bọn họ giống như đang xảy ra tranh chấp, liền đi đến bên này.
Mộ ngốc nghếch vẫn còn đang giận dỗi, nhất định đi: “Bà xã ghét bỏ anh…anh phải về nhà…”
“Tôi không ghét bỏ anh, thật đó, không ghét bỏ chút nào…” Giang Dĩ Mạch thấy nữ tiếp viên hàng không đi đến bên này, Mộ ngốc nghếch vẫn còn hồ đồ, dưới tình thế cấp bách hét lớn một tiếng: “Mộ Thiên Thần, anh ngồi xuống cho tôi!”
Mộ ngốc nghếch lập tức đàng hoàng, uất uất ức ức nghiêng đầu, tội nghiệp nhìn Giang Dĩ Mạch đang muốn bùng nổ trước mặt, nức nở nói: “Bà xã, thật xin lỗi.”
Lúc này nữ tiếp viên hàng không đi tới: “Vị tiểu thư này, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?”
Giang Dĩ Mạch cười xấu hổ: “Không có gì, cảm ơn.”
Nữ tiếp viên hàng không cảm thấy hai người bọn họ là lạ, khi nhìn về phía Mộ ngốc nghếch thì thấy anh vẫn đang luôn nhìn vị tiểu thư bên cạnh, trong đôi mắt tràn đây tình yêu.
“Chúng tôi thật sự không có việc gì.” Sau khi Giang Dĩ Mạch đuổi vị tiếp viên hàng không đi mới chú ý vì cô hét to nên các hành khách đang nhìn cô chăm chú, nhất thời đỏ mặt.
“Không cho anh quấy rối nữa, thắt chặt dây an toàn ngồi xuống.” Giang Dĩ Mạch vô cùng nghiêm túc nói, quay mặt sang không để ý đến Mộ ngốc nghếch nữa.
“Bà xã, thật xin lỗi, anh biết anh sai rồi, em đừng giận anh được không?” Mộ ngốc nghếch ủy khuất nói, tội nghiệp nhìn cái ót Giang Dĩ Mạch để lại cho anh.
Ngón tay thon dài như bạch ngọc kéo kéo vạt áo của cô: “Bà xã…”
Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa muốn hất tay anh ra, lại kịp thời khắc chế: “Tôi không giận anh, đừng náo loạn nữa.”
Cô thật sợ anh muốn nhảy từ trên máy bay xuống, như vậy cô sẽ thành tội nhân thiên cổ.
“Anh không lộn xộn, anh nghe lời bà xã.” Giọng nói Mộ ngốc nghếch non nớt, vẻ mặt ngây thơ, lộ ra cẩn thận.
“Này, anh sao vậy?” Giang Dĩ Mạch thấy Mộ ngốc nghếch có chút khổ sở ôm lấy ngực: “Không phải là say máy bay đó chứ?”
“Chỗ này của anh đau.” Mộ ngốc nghếch ôm ngực.
Giang Dĩ Mạch lo lắng nhìn anh, sờ lên ngực: “Ở đây sao?”
Bàn tay Mộ ngốc nghếch đặt trên bàn tay trắng nõn của cô đặt lên ngực anh: “Ở đây.”
“Sao ở đây lại đau? Có phải anh có bệnh tim không?” Giang Dĩ Mạch không chú ý tay mình đang nằm trong tay của Mộ ngốc nghếch.
“Bà xã, bệnh tim là gì?”
Nếu không biết bệnh tim là gì vậy thì không có bệnh rồi.
“Có thể là bị say máy bay rồi, anh dựa vào ghế nhắm mắt lại một lát là tốt thôi.”
“Thật là khó chịu.” Mộ ngốc nghếch nghiêng về phía Giang Dĩ Mạch, tựa lên vai cô: “Thật là thoải mái.”
“Còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Giọng nói của Mộ ngốc nghếch giống như yếu ớt hơn vài phần.
“Vậy anh ngủ một giấc thật tốt đi, một lát tôi đến gọi anh.” Giọng nói của Giang Dĩ Mạch cũng ôn hòa hơn, suy nghĩ đều đặt trên người Mộ ngốc nghếch, không nghĩ gì khác.
Mộ ngốc nghếch tựa lên vai cô, nghe thấy hương thơm tản mát trên người cô: “Bà xã, em thật thơm!”
Không thoải mái mà còn có tâm tình nói chuyện này, Giang Dĩ Mạch đang muốn đẩy anh ra, lại phát hiện anh đã ngủ trên vai mình rồi.
Mới đây đã ngủ mất rồi, đúng là một đứa trẻ!
Cô không để ý tay mình vẫn còn đang bị Mộ ngốc nghếch nắm thật chặt.