"Anh nói bậy bạ gì đó?" Giang Dĩ Mạch dùng sức tránh tay của anh ta ra.
Mộ Tử Duệ nắm chặt cánh tay của cô: "Em không cần phải giấu anh, Hạo Thiên đã nói cho anh biết rồi."
Giang Dĩ Mạch tại sao lại quên, Đường Hạo Thiên với Mộ Tử Duệ là anh em họ.
"Hắn nói cho anh biết cái gì hả ? Hắn thấy tôi với người đàn ông khác ở trên giường sao? Có chứng cớ sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi lại: "Tôi vụng trộm hẹn hò với người đàn ông khác? Nực cười, nếu vụng trộm hẹn hò, chúng tôi vẫn quang minh chính đại ngồi ở trong quán coffee uống cà phê sao?"
Giang Dĩ Mạch há mồm hung hăng cắn tay Mộ Tử Duệ một cái, mới khiến cho Mộ Tử Duệ buông cô ra.
"Giang Dĩ Mạch tôi làm việc quang minh lỗi lạc, nếu các người còn dám nói hưu nói vượn nói xấu tôi, thì tôi sẽ tố cáo các người tội phỉ báng! Còn có, xin anh về sau đừng quấn tôi nữa, nếu không tôi sẽ nói cho mẹ anh biết!" Giang Dĩ Mạch sải bước rời đi.
Tức giận đẩy cửa phòng ra, suýt nữa đụng vào Mộ ngốc đang chuẩn bị mở cửa.
"Bà xã, em đã trở về!" Mộ ngốc vui mừng ôm lấy Giang Dĩ Mạch, bị Giang Dĩ Mạch đẩy ra.
Cảm giác bà xã đang tức giận, Mộ ngốc lập tức rất nghiêm túc nói: "Bà xã, anh sẽ tự kiểm điểm lại, em đừng giận anh có được không?"
Nhìn vẻ mặt Mộ ngốc khờ dại, Giang Dĩ Mạch biết mình không nên lấy Mộ ngốc để trút giận.
"Biết anh sai chỗ nào rồi sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.
Mộ ngốc rất nghiêm túc gật đầu, lúc này người hầu bưng một chén thuốc bổ tiến vào, "Thiếu phu nhân, đây là thuốc bổ phu nhân dặn tôi mang đến cho ngài, rất có tác dụng trợ giúp cho việc mang thai."
"Sẽ không lại bỏ đồ gì ở bên trong chứ?" Giang Dĩ Mạch cố ý hỏi.
Người hầu rất khó xử địa đứng ở đó: "Thiếu phu nhân..."
"Bưng lại đây."
Giang Dĩ Mạch nhìn bát thuốc bổ màu đen này, cô với Mộ ngốc không có ở cùng một chỗ, mặc kệ uống gì cô cũng không có khả năng mang thai.
"Thiếu phu nhân, một bát này giá trị hơn mười vạn..."
Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa bưng không vững, vẩy nước thuốc bổ trong tay, cô ngẩng đầu nhìn người hầu: "Cô nói cái gì? Giá trị bao nhiêu?"
Người hầu cẩn thận nói: "Hơn mười vạn. Phu nhân sốt ruột muốn ôm cháu, chuẩn bị dược liệu cùng thuốc bổ vô cùng có tiếng có lợi cho việc hỗ trợ mang thai."
Giang Dĩ Mạch nhìn thuốc bổ đen tuyền, một bát giá trị hơn mười vạn? Vậy sốt ruột nhiều lắm?
Đuổi người hầu đi, Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc: "Tiếp tục nói, biết sai ở chỗ nào rồi sao?"
Mộ ngốc rất ủy khuất cúi đầu: "Về sau anh không nói cho mẹ anh biết, chúng ta sinh em bé mập mạp nữa."
Giang Dĩ Mạch nhìn bát thuốc bổ hơn mười vạn này vẫn là nên uống vào, coi như bên trong bỏ loạn thất bát tao gì đó, cô cũng không sợ, nhờ phúc của mẹ chồng đã làm cho đứa con thứ hai của bà làm thuốc giải một lần, cô không tin mẹ chồng còn dám thêm một lần nữa.
Mộ ngốc nhìn Giang Dĩ Mạch uống hết sạch bát thuốc bổ kia, "Bà xã, em đừng giận anh có được không? Về sau anh không dám nữa."
Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc đáng thương tội nghiệp xin cô tha thứ cũng không đành lòng so đo với anh.
Cùng với một đứa trẻ ba tuổi so đo có cái gì?
Lúc ăn cơm trưa, Mộ Tử Duệ nhìn chằm chằm vào Giang Dĩ Mạch, Đường Hân giương mắt nhìn thoáng qua con trai thứ hai, trong lòng rất bất mãn, cố ý đưa ra chuyện kết hôn của anh ta với tam tiểu thư nhà họ Ngôn.
Trong lòng Mộ Tử Duệ nóng nảy, lấy cớ ăn xong rồi buông đũa xuống rời đi.
Mộ ngốc tò mò hỏi: "Mẹ, Tử Duệ làm sao vậy? Giống như không vui."
"Không có gì, đừng để ý đến nó, ăn cơm đi." Đường Hân lại nhìn thoáng qua Giang Dĩ Mạch, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Thật ra khi Đường Hân nhìn, thì Giang Dĩ Mạch hiểu mẹ chồng cái gì cũng biết.
Ngày hôm sau Thiệu Thiến không biết muốn làm gì dẫn con trai với con gái đến làm khách nhà họ Mộ, nói là thăm con gái gả ra ngoài, thuận tiện tìm Đường Hân tâm sự.
Bà ta vứi Đường Hân từ lúc còn trẻ đã là bạn bè tốt, có chút giao tình.
Giang Dĩ Mạch đang ru rú ở phòng mình vẽ thiết kế, Mộ ngốc ngồi ở một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Bởi vì vẽ quá nghiêm túc, cũng không chú ý đến Mộ ngốc vào từ khi nào.
Người hầu vô cùng lo lắng chạy vào: "Thiếu phu nhân..."
Mộ ngốc khẩn trương để ngón trỏ ở trên môi, ý bảo cô ta đừng quấy rầy bà xã mình làm việc.
Giang Dĩ Mạch ngẩng đầu thấy Mộ ngốc, "Anh làm sao ở trong này?"
"Anh muốn ở cùng em." Mộ ngốc rất nghiêm túc nói, giống như sợ cô tức giận vội vàng xua tay, "Bà xã, em đừng giận anh, anh sẽ không quấy rầy em, anh không nói lời nào, chủ yên tĩnh ngồi ở một bên với em."
Giang Dĩ Mạch nở nụ cười một cái, mình đáng sợ như thế sao?
"Em không tức giận, anh ngồi ở một bên yên lặng không biết buồn sao?"
Mộ ngốc lắc đầu: "Chỉ cần cùng một chỗ với bà xã, anh không buồn."
Người hầu lúc này chen miệng: "Thiếu phu nhân, mẹ với em trai em gái của người đến."
"Bọn họ đến làm gì?"
"Không biết, mẹ cô với phu nhân đang ở trong phòng khách, phu nhân bảo tôi lên gọi cô một tiếng."
Giang Dĩ Mạch kỳ quái, Thiệu Thiến đến làm cái gì?
Trong phòng khách truyền đến một trận tiếng cười, thì nghe Đường Hân nói: "Năm đó chúng ta đều còn trẻ, cũng giống như tất cả cô gái tuổi trẻ thích chơi đùa thích điên khùng, bây giờ cũng già rồi."
Thiệu Thiến liền vội nói: "Bà đâu già chỗ nào, vẫn còn trẻ, căn bản không nhìn ra số tuổi."
Đường Hân cũng khách sáo nói một câu: "Bà cũng vậy, ở cùng một chỗ với con gái giống như chị em, dáng người cũng bảo dưỡng rất tốt."
Lời này làm Thiệu Thiến hưởng thụ, cười nói: "Cũng đúng, người bình thường bằng tuổi tôi đều đã béo phì, dáng người thì không bằng tôi."
Đường Hân vốn tùy tiện khách sáo một câu, ai biết đối phương thuận cọc mà leo lên, sắc mặt lành lạnh, thật sự dán vàng lên mặt mình.
Cố ý nói: "Vốn chúng ta có thể trở thành thông gia thân thiết hơn, đáng tiếc con tôi với con gái Mỹ Kỳ nhà bà không có duyên phận, ở phút cuối bắt buộc phải thay đổi người. Đứa nhỏ Dĩ Mạch này thật không tệ, vừa vào cửa đã chăm sóc cho con tôi rất tốt, bây giờ đang cố gắng mang thai, cùng sinh đứa bé ra, nếu là con trai, thì tất cả nhà họ Mộ này đều là của đứa nhỏ."
Thiệu Thiến thầm mắng, mệnh của Giang Dĩ Mạch cũng quá tốt đi?
"Vậy Tử Duệ thì sao?"